Quan Thần
Tác giả: Hà Thường Tại
Quyển 2: Huyện Bá phong vân
Chương 102: Lai lịch của chị họ
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Vẻ xinh đẹp thẹn thùng của Tào Thù Lê rơi vào trong mắt Hạ Tưởng khiến tim hắn đập thình thịch. Hắn vẫn nghĩ cô còn nhỏ, kỳ thật ngẫm lại cô đã sắp 20 tuổi, là một cô gái lớn rồi. Dáng người cô có thể nói là hoàn mỹ, xinh đẹp hào phóng, tâm tư trong sáng, chính là mẫu cô gái mà đàn ông thích nhất. Hắn thật sự không có chút tâm tư nào thích cô sao?
Hạ Tưởng không đành lòng nhìn Tào Thù Lê bị quẫn bách, liền tiến lên giải vây:
- Thù Lê là một cô gái mà ai gặp cũng thích, tôi cũng khá thích cô ấy, chỉ sợ cô ấy ghét tôi. Ai cũng bảo tôi hơi đen, có phải Thù Lê thích tìm một bạn trai trắng trẻo một chút hay không?
Tào Thù Lê buông tha Mễ Huyên, nghe Hạ Tưởng nói nửa thật nửa giả, liền đảo mắt mấy vòng, cười mắng:
- Ai thích con trai công tử bột chứ? Trông xấu chết, hơi đen chút mới dễ nhìn.
Mễ Huyên cười ngặt nghẽo:
- Tốt lắm tốt lắm, hai người đừng tâng bốc nhau nữa. Tôi nghe mà đỏ cả mặt, không ngờ hai người lại da mặt dày như vậy, tán dương nhau như thể không có việc gì. Buồn cười chết tôi.
Mễ Huyên tiến lên giữ chặt tay Tào Thù Lê, đưa lên miệng thổi thổi:
- Cô bé Lê, đừng tức giận chị nữa nha. Chẳng phải là vì chị muốn tốt cho em sao? Em xem xem, thử một lần là thấy. Hạ Tưởng này cũng được, có thể tha thứ, có tâm tư, có tỉ mỉ, biết giải vây cho em, tuy rằng còn chưa đạt tới 1m8 như điều kiện của chị nhưng cũng coi như tạm ổn. Em có thích không? Nếu không thích thì để chị ra tay. So ra dường như ít hơn chị vài tuổi, chị thích phi công... Đến đây Hạ Tưởng, gọi là chị nào!
Hạ Tưởng cười chất phác:
- Chào chị họ...
- Thật ngoan ngoãn...
Mễ Huyên vui vẻ ra mặt, giơ tay muốn sờ đầu Hạ Tưởng. Hạ Tưởng còn chưa né tránh, tay cô đã bị Tào Thù Lê đẩy sang một bên.
Cô bé cũng khá bao che. Hạ Tưởng thấy Tào Thù Lê thở phì phì trừng mắt nhìn Mễ Huyên, bộ dạng như sợ món đồ chơi cô yêu thích bị người khác đoạt đi mất, không khỏi buồn cười trong lòng, lại thấy Mễ Huyên cười đầy đắc ý, hắn cũng cười ha hả nói:
- Chị họ, thật sự là nghe tên không bằng gặp mặt. Không ngờ bạn gái trước kia của em chẳng những không xấu còn vừa xinh đẹp và nóng bỏng, thật sự là làm cho người ta chấn động.
Mễ Huyên kinh ngạc há to miệng:
- A... Cậu nhận ra giọng tôi khi nào?
Bố trí Tào Thù Lê và Mễ Huyên ở lại nhà khách huyện ủy, mấy nhân viên phục vụ nhà khách thỉnh thoảng lại vụng trộm đánh giá hai người, đầy tò mò và hâm mộ. Đồng thời, khi nhìn Hạ Tưởng, ánh mắt họ đều hoàn toàn bất đồng, tất cả đều là kinh nể, hiển nhiên vẫn nhớ mãi không quên lần trước hắn đã dẫn một Tiếu Giai xinh đẹp như hoa như ngọc tới đây. Không ngờ chưa tới vài ngày, hắn lại đến mang theo hai mỹ nữ xinh đẹp chim sa cá lặn. Người ta muốn không nhớ kỹ cũng khó.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại kỳ quái đầu tiên, Hạ Tưởng liền suy nghĩ cẩn thận lại xem là ai đang trêu cợt mình. Đến khi nhận được cuộc điện thoại của Tào Thù Lê, trong đầu hắn liền loáng thoáng cảm thấy giữa hai bên có lẽ có liên hệ gì đó. Đợi sau khi Mễ Huyên nói chuyện, mặc dù cô cố ý thay đổi giọng nói tuy nhiên hắn vẫn nghe ra được giọng nói nũng nịu trong điện thoại lúc trước chính là kiệt tác xuất phát từ Mễ Huyên.
Chuyện giữa Hạ Tưởng và Mễ Huyên không ngờ là Tào Thù Lê lại không biết đã xảy ra chuyện gì. Kết quả là chờ khi Hạ Tưởng kể lại, cô mới hiểu được, lại cười trêu chọc Mễ Huyên. Mễ Huyên tự nhiên không chịu thua, thanh minh rất hợp tình hợp lý rằng chẳng qua cô thử nghiệm Hạ Tưởng một chút mà thôi. Hạ Tưởng giả ngu, chỉ đứng ở một bên cười ngây ngô không nói gì.
Tào Thù Lê lại tự có chủ trương:
- Chị, em hy vọng về sau nếu không được em đồng ý thì không được phát sinh sự tình tương tự, bởi vì em không muốn ngờ vực vô căn cứ người khác! Mặc kệ người đó là ai, mặc kệ người đó đối xử với em như thế nào, em đều không cần phải trốn ở sau lưng thử người đó... Người khác thích làm gì thì làm, em chỉ có thể tự quản lý tốt bản thân!
Không ngờ cô bé có thể nói ra được lời nói triết lý như vậy khiến Hạ Tưởng âm thầm hổ thẹn. Hắn cũng thật không ngờ Tào Thù Lê nói được làm được, thật sự không kể ngàn dặm xa chạy tới huyện Bá - Mặc dù cô lấy lý do tới đây nghỉ hè, cùng chị họ dạo chơi thảo nguyên, nhưng sao hắn có thể không nhìn ra được tâm tư của Tào Thù Lê chứ? Chỉ có điều tất cả mọi người đều không vạch trần ra mà thôi.
Phía tây thị trấn có một rừng cây nhỏ xanh tốt. Cánh rừng không lớn, cây cối cũng đều là những loại cây thông thường của phương bắc, đều rộng khoảng một mét, cao hơn mười mét, vừa nhìn là biết đều là cây cổ thụ trên 10 năm. Tuy rằng trong rừng có thể ngẫu nhiên thấy dấu vết chặt cây, tuy nhiên vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với chặt phá rừng lung tung đời sau. Đúng là bởi vì rất nhiều rừng cây trên thảo nguyên bị chặt phá lung tung mới dẫn tới thảo nguyên phương bắc bị sa mạc hóa nghiêm trọng, hơn nữa vì nuôi dê cừu, loài động vật ăn cỏ ăn luôn cả rễ, khác hẳn với những loài vật ăn cỏ khác, kết quả là từng mảng lớn thảm cỏ thảo nguyên biến mất, cuối cùng hình thành những trận bão cát thổi quét cả thủ đô, thậm chí phân nửa Trung Quốc. Lúc đó con người mới hối hận, mới biết phá hoại môi trường mang đến hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Bản tính tham lam của nhân loại chẳng khác gì châu chấu, không để ý tới hậu quả mà cắn nuốt hết thảy, cuối cùng thu được quả đắng, còn phải chính mình chịu đựng. Gieo gió gặt bão nghe nói thì rất đơn giản tuy nhiên muốn thật sự hiểu được lại phải trả giá vô cùng đau đớn.
Vì lợi ích kinh tế, từ trước tới giờ con người không hề thiếu những hành vi thiển cận, chỉ đến khi nuốt quả đắng vào mới có một bộ phận con người cảnh tỉnh lại.
Hạ Tưởng đã nghĩ, trong nhiệm kỳ của Lý Đinh Sơn, nhất định phải bảo vệ tốt hoàn cảnh sinh thái của thảo nguyên, đồng thời mạnh mẽ mở rộng trồng trọt rừng phòng hộ, nghiêm lệnh không được tùy ý chặt phá rừng cay. Phòng bệnh hơn chữa bệnh cả trăm lần mà!
Tào Thù Lê như một con bướm nhỏ lanh lợi qua lại không ngớt trong khu rừng nhỏ, ngâm nga một ca khúc không biết tên, cười cực kỳ vui vẻ. Mễ Huyên và cô nắm tay nhau, một hoạt bát một nóng bỏng, gia tăng thêm rất nhiều sức sống cho khu rừng yên tĩnh, khiến vô số chim chóc kinh động bay đi. Hạ Tưởng đi theo sau hai cô như một người hầu, lưng đeo ba lô, trong ba lô chứa nước và một ít đồ dùng của phụ nữ. Hắn không có cách nào khác tiến lên nói với hai cô:
- Có thể tạm nghỉ chốc lát được không, hai chị em?
Mễ Huyên là người thành phố Chương Trình, nhà ở thành phố Chương Trình. Bản thân cô kinh doanh một khách sạn và hai tiệm ảnh, xem như một nữ thương nhân thành công. Mặc dù hiện tại tiệm ảnh còn xa mới kiếm tiền được như đời sau nhưng ở một thành phố kinh tế lạc hậu như thành phố Chương Trình, có thể mở được tiệm ảnh lúc này có thể thấy được cô cũng là một người rất tinh mắt, cũng khiến Hạ Tưởng phải xem trọng cô một chút. Tuy nhiên rốt cuộc Mễ Huyên là họ hàng thế nào với Tào Thù Lê thì Tào Thù Lê không nói gì. Hắn cũng không hỏi nhiều, cũng không biết cô là con chú hay con bác nhà Tào Thù Lê.
- Đồ lười!
Tào Thù Lê quay đầu lại thản nhiên cười, vừa lúc nhìn thấy cách đó không xa có một tảng đá khá sạch sẽ liền chỉ tay:
- Đi tới tảng đá nghỉ ngơi chốc lát cũng được. Anh nói xem, một người đàn ông như anh mà còn không có sức lực bằng bọn em sao?
- Kính nhờ!
Hạ Tưởng uể oải vỗ ba lô sau lưng:
- Bên trong có hơn mười bình nước, còn có vô số đồ dùng, nặng chết đi được, ít nhất cũng phải 20 cân. Bọn em rõ ràng là cố ý gây sức ép người ta, chỉ đi có chút thế này mà cũng mang nhiều đồ như vậy, rõ là cố ý hại anh.
truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
- A, em thật không biết, đều là đồ của chị họ gì đó. Em còn tưởng rằng chỉ có ba chai nước. Có những thứ gì vậy, để em xem...
Tào Thù Lê bất mãn lườm Mễ Huyên một cái, buông tay cô ra, chạy tới bên cạnh Hạ Tưởng, mở ba lô ra bỗng nhiên la hoảng lên:
- Chị Huyên, sao lại còn có áo tắm?