Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh Chương 68


Chương 68
Kỳ (Cờ )

Lý Quỳnh úp mặt vào trong lòng Lý Quân Hiên cười như nắc nẻ “Giọng thế này mà cũng dám hát? Má ơi, muội cười không thở nổi rồi”

Gương mặt già nua của Tiểu Thanh không khỏi đỏ lên. Hóa ra ngày xưa đi hát karaoke, lũ bạn rất sợ mình hát, nào là giọng nói thì thiên sứ, giọng hát lại là ác ma. Khi nào mình hát thì bọn chúng đều chạy mất, chờ mình hát chán rồi mới quay trở lại. Vừa rồi kích động nên phối hợp với đàn ghi ta, không ngờ hiệu quả lại kinh người như vậy. Lé mắt nhìn mọi người ở bốn phía, Ngô Chi Hạo vẻ mặt vừa buồn cười vừa sợ nhìn mình, mấy vị chủ quan trên đài sát khí bừng bừng nhìn mình, còn Dương đại tài tử, Quách phủ nhị thiếu gia, Minh Đại Sinh đại tài tử không còn tí hình tượng nào ngã trên ghế, cười đến hai vai không ngừng run rẩy.@langngoccac.wordpress.com@

Người xem xung quanh đồng loạt chấn động, nổi da gà, rồi tất cả đều chỉ chỏ Tiểu Thanh cười ha ha. Ta thèm vào, mấy ngàn người cùng cười, âm thanh cũng thật chấn động mà.

Tiểu Thanh cười hắc hắc với mấy vị chủ quan trên đài, sao ta phải tự mình quấy đảo thế này chứ, không phải vì ba ngàn lượng bạc kia sao. Cực kỳ tự giác, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy quạt che mặt. Haiz, mặt đỏ làm người ta càng chú ý nhiều hơn, mọi người trắng trợn nhìn, ánh mắt như phun lửa, thật có chút ngượng, chỉ muốn co người xuống thật thấp hơn nữa.

Lý Quân Hiên thấy Tiểu Thanh co đầu rụt cổ như rùa, không khỏi vừa cười vừa hỏi: “Có muốn ta thay ngươi thi mấy phần còn lại không?”

Tiểu Thanh hé ra một con mắt sau quạt giấy, nhìn thoáng qua thấy mọi người chỉ vào nàng cười ha ha, bỗng tức khí bừng bừng nói: “Không cần, tự ta sẽ đi đoạt danh hiệu đệ nhất về tay mình”. Tuy rằng khả năng có vẻ xa vời, trong lòng nàng âm thầm bổ sung một câu.

Lý Quân Hiên cũng không ép buộc, cười nói: “Vậy ta sẽ ở đây xem ngươi thể hiện”

Quả nhiên, phần thi này Tiểu Thanh đã bị xếp ở hạng cuối cùng. Phần tiếp theo là thi cờ vây.

Bốn người đồng thời tham gia, xem kết quả cuối cùng, ai có nhiều quân nhất thì người đó thắng, bốn người có bốn đối thủ khác nhau. Vài vị cao thủ về cờ có phẩm đức đều cam đoan sẽ tuyệt đối công bằng, không thiên vị.

Giữa sân, tám người hướng về bốn cái bàn bốn hướng mà tới ngồi, chỉ sau một chén trà sẽ đồng thời xuất thủ, chỉ thấy ba bàn khác người tới người lui không nhanh không chậm hạ quân, ngươi một ta một, sáu người đều là thần cờ nên thận trọng thong dong. Quay ra nhìn Tiểu Thanh, thấy hai ngón giữa kẹp lấy quân cờ đen, mặt không đổi sắc nhìn bàn cờ, tay giơ quân cờ trên cao vẫn không nhúc nhích mà giữ nguyên ở không trung, vững như Thái Sơn, kiên quyết không hạ cờ.

Haizzz, cờ vây a cờ vây, ngay cả cờ ca-rô mình còn chưa thắng bao giờ, cùng lắm là đi được vài bước. Nhìn bàn cờ thần kỳ trước mặt, Tiểu Thanh cầm quân đen trong tay suy nghĩ nửa ngày, vẫn không hiểu a, nên hạ cờ chỗ nào a.

Lé mắt nhìn ba bàn cờ còn lại, thấy bọn họ sắc mặt không đổi, thống khoái đánh cờ cùng mấy cao thủ, quân cờ không nhanh không chậm hạ xuống, còn mình thì cầm quân cờ, hạ không hạ mà giơ cũng chẳng cao.

Nam tử trung niên đánh cờ với Lục Tiểu Thanh thấy quân cờ của Tiểu Thanh thật lâu vẫn chưa hạ, liền hỏi: “Lục công tử, công tử có muốn đánh cờ hay không?”

“Giục cái gì? Tâm tính, chơi cờ chủ yếu nhất là tu tâm dưỡng tính, ông vội vàng như vậy, xao động như vậy chính là hạ sách” Tiểu Thanh nghiêm trang, chăm chú nhìn người đối diện, nhẹ nhàng thanh thản nói.

Người nọ vốn vẻ mặt đang bất mãn, vội thu lại thần sắc nói “Lục công tử nói đúng, bản nhân thụ giáo”

Tiểu Thanh khẽ gật đầu, cờ trong tay vẫn không hạ, chính mình tự nhủ chờ đến khi vạn tuế ra hoa cũng không thành vấn đề. Muốn mình học thuật tính, chắc phải chờ đến kiếp sau. Nhìn thoáng qua bàn cờ, wow, Hư Trúc một nước cờ tử có thể gặp được nhân duyên khó gặp, ta không tin trước mặt mình là cái gì khó khăn quá, ta cũng thử tìm nước cờ tử trong bàn cờ để thành nước cờ sinh xem sao. ( là nước cờ tử mà anh Hư Trúc trong Thiên Long Bát Bộ đánh bừa để ngăn các cao thủ tàn sát lẫn nhau đấy ạ)

Mắt đảo qua bàn cờ, thầm nghĩ: chính là nước này. Quân đen trong tay hạ xuống vững vàng trên bàn cờ. Bởi vì vị trí của nàng ở gần dãy ghế của khách quý, Lý Quân Hiên chờ xem nàng hạ cờ ở vị trí nào, vừa thấy không khỏi cười ha ha, không nhịn được liên tục lắc đầu. Ngô Lệ Hoa bên cạnh kinh ngạc nói: “Sao có thể hạ cờ nơi đó? Đánh lung tung mà trùng hợp như vậy cũng thật khéo”

Lý Quỳnh ở bên cười đến không thấy tổ quốc đâu, tựa vào vai Quân Hiên nói: “Ca ca, muội và huynh đều là người có địa vị, tiểu ca lại quăng hết cả mặt mũi của chúng ta rồi, muội cũng không đến mức ngồi cùng nàng mà không xấu hổ đâu!”

Hồng Ngọc đứng bên cạnh Lệ Hoa vừa cười vừa nói: “Nước cờ này tốt, ta lần đầu tiên thấy người ta hạ chiêu này, không hổ là đại ca của chúng ta, vừa ra tay là bất phàm.”

Trên bàn cờ, một góc tất cả đều là quân trắng, ngay chính giữa thả một quân đen, là nước cờ mà Tiểu Thanh phải tự hỏi mãi mới hạ xuống. Người trung niên đánh cờ với Tiểu Thanh, giật mình ngẩng đầu nhìn rồi nói: “Lục công tử, nước cờ của ngươi thật thần kỳ.”

Lục Tiểu Thanh vừa nghe liền mừng rỡ hỏi : “Ông có phá giải được hay không?”

Người trung niên vừa muốn cười, lại vừa nín cười nói: “Lục công tử, thế cờ này đang dang dở, tất cả đều là đường sống, ngươi tùy tiện hạ nơi nào cũng có thể tiêu sái đánh tiếp. Duy chỉ có nước cờ này làm cho tất cả thành cờ tử, ngươi hạ xuống cờ tử là ngươi thua, ta còn chưa bao giờ gặp người nào một nước cờ liền đem toàn bộ tử hết, Lục công tử, ngươi là người đầu tiên.”

Day day mi tâm Tiểu Thanh tao nhã “a” một tiếng, trầm ổn đứng dậy, nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy, vẫn duy trì bộ dáng tao nhã cao quý, chậm rãi đi về phía bàn khách quý. Đặt mông ngồi bên cạnh Lý Quân Hiên, quạt vẫn che trên mặt, mặt đỏ lên lẩm bẩm: “Rất mất mặt, chỉ một nước cờ tất cả đều tử, lão Kim Dung bịa cái quái gì chứ? Không có việc gì làm ngồi viết cái gì mà cờ tử lại thành sinh, làm ta hôm nay mất mặt như vậy. Đúng là tiểu thuyết không thể tin, không thể tin tiểu thuyết a. Cả đời anh minh của ta hôm nay lại bị hủy như vậy, còn ở trước mặt mọi người nữa, sau này ta làm sao mà quậy!”

Lý Quân Hiên vẫn mỉm cười yên lặng xem Tiểu Thanh tự diễn, nói: “Cũng chỉ có cảnh giới của ngươi mới có thể một nước cờ hạ sát toàn bộ, ngươi làm ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa nha, cao thủ chính là cao thủ.”

Không đợi Tiểu Thanh trừng mắt, Hồng Ngọc ở một bên cũng cười nói; “Đại ca, người còn khả năng gì chưa cho Hồng Ngọc biết thì hôm nay thể hiện hết đi. Hồng Ngọc muốn mượn lời của đại ca nói ‘góp gió thành bão ‘ ha ha ha”

Ngô Lệ Hoa vẫn còn trầm ổn, vỗ vỗ vai Lục Tiểu Thanh nói: “Đại ca, muội cái gì cũng chưa nói, chỉ có ba từ ‘phục sát đất’. Một nước hạ sát toàn bộ nước đi của mình, nhiều năm như vậy muội chưa thấy lần nào, đại ca, muội không thể không công nhận ca là thiên tài.”

Hung hăng trừng hai mắt nhìn bốn người, Tiểu Thanh cực sáng suốt giấu mặt sau quạt giấy không ngẩng đầu, đảo mắt qua Lý Quân Hiên, Lý Quỳnh đang cười, lại liếc qua Hồng Ngọc và Ngô Lệ Hoa đang cười, buồn bực. Chuyện kinh điển như vậy mà mình cũng vướng vào, thật sự là trúng tà. Cúi đầu nhìn quần áo của mình, khóc không ra nước mắt a.

Trải qua nửa canh giờ, Quách phủ nhị thiếu gia có nhiều cờ nhất, giành vị trí thứ nhất, tiếp theo là Dương đại tú tài, thứ ba là Minh Đại Sinh, về cuối cùng là bạn Tiểu Thanh nhà chúng ta. Hai phần thi trôi qua, Dương đại tú tài và Quách phủ nhị thiếu gia mỗi người đứng đầu một mục, Minh Đại Sinh xếp thứ hai và thứ ba, vị trí cuối cùng dành cho Tiểu Lục công tử.

Tuy rằng thấy hơi mất mặt, nhưng Tiểu Thanh càng hăng hơn, quyết tâm thắng để ôm ba ngàn lượng, nên lại một lần nữa đứng ở giữa sân tham gia phần thi thứ ba:Thơ.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/94226


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận