Hàn Mạc đương nhiên không nghĩ mình có lỗi, nhưng Tiêu Linh Chỉ đột nhiên nghiêm giọng nói, vừa phẫn nộ vừa có chút xấu hổ, hắn lập tức hiểu được, Tiêu Linh Chỉ đã phát hiện trên đùi có chỗ được băng bó, chợt nghĩ đến đó là khu vực cấm địa nên lòng hắn cũng xấu hổ cùng cực.
Tuy rằng là vì tình thế cấp bách, vì tính mạng của Tiêu Linh Chỉ mà ra tay cứu nàng, nhưng Hàn Mạc cũng có chút ngại ngùng, đã biết ý tứ của nàng, nhưng vẫn gắng gượng:
-Cái gì? Quân sư… nàng nói việc gì?
-Hàn Mạc…. ngươi…
Tiêu Linh Chỉ sầu não, miệng chỉ chực buột ra câu chửi "vô sỉ" nhưng đã kịp kìm lại, nuốt cục tức vào trong lòng.
Nàng chạm tới chỗ đó, sao có thể không biết Hàn Mạc đã băng bó vết thương cho mình. Nàng cũng là người luyện võ, tất nhiên hiểu được, nếu không băng bó lại, máu tươi sẽ từ đó đổ ra như tắm, sớm hay muộn thì cùng vì mất máu mà chết.
Hàn Mạc đụng chạm đến nơi cấm kỵ, nàng là xử nữ cương liệt, đương nhiên không dễ dàng tha thứ, nhưng dù sao hắn cũng vì cứu mạng mình, ngộ biến tòng quyền, ở hoàn cảnh này, cho dù là nơi "hiểm" hơn cũng không có biện pháp nào khác.
Hàn Mạc là vì cứu mình, Tiêu Linh Chỉ làm sao có thể buông lời nhục mạ hắn?
Nên nói được nửa câu, im bặt. Hàn Mạc cũng biết lòng nàng rất mâu thuẫn, liền đánh trống lảng:
-Quân sư… nàng tỉnh rồi thì tốt. Ta vừa rồi đốt một cây đuốc. Nên dù hiện giờ không có đuốc, ta vẫn có thể miêu tả, chúng ta đang ở trong một cái động lớn. Lúc ta phát hiện ra nàng, nàng ở trong một cái thông đạo rất hẹp, hơn nữa bị thương, nơi đó rất thiếu không khí, cho nên ta chỉ còn cách đem nàng tới đây.
-Ngươi… ngươi làm như thế nào mà đem ta đến đây?
Tiêu Linh Chỉ trầm ngâm một lát, rồi hỏi.
Giọng của nàng rất khẽ, trong bóng tối nhìn không rõ mặt, nhưng Hàn Mạc đoán mặt của nàng chắc đã ửng đỏ.
-Nói thật hay nói dối?
-Đương nhiên nói thật!
-Ôm nàng tới đây.
Hàn Mạc nghiêm trang nói:
-Quân sư, nàng cũng đừng nghĩ sai lệch, ta lúc đó chỉ nghĩ là đưa nàng đến đây trị thương, không hề có ý gì khác. Cũng không mạo phạm đến nàng.
-Ngươi… khốn khiếp!
Tiêu Linh Chỉ buồn bực quát khẽ.
Hàn Mạc thở dài:
-Quân sư, ta đã cứu không ít người, đây là lần đầu bị mắng là khốn khiếp. Nàng có phải là muốn nói rằng ta không nên cứu nàng?
-Ai khiến ngươi cứu ta?
Tiêu Linh Chỉ dằn dỗi:
-Hay là ngươi cho rằng vì đã cứu ta, nên có thể đụng chạm vào ta sao?
-Đụng chạm?
Hàn Mạc lập tức nói:
-Quân sư, nàng sao có thể nói vậy? Ta làm sao đụng chạm nàng? Không tin, nàng sờ thử trên người mình, xem trên người có dấu vết bị ta xâm phạm không? Ta là người làm việc gì cũng quang minh chính đại, đương nhiên việc này cũng quang minh chính đại, không hề lén lút. Đây là tôn chỉ của ta rồi.
Nếu lúc này có ngọn đèn dầu, Hàn Mạc nhất định sẽ thấy, mặt của Tiêu Linh Chỉ vốn do bị thương mà tái nhợt, lúc này lại đỏ hồng, vừa ngượng ngùng vừa phẫn nộ, hàm răng cắn chặt lại, tức giận không nói nên lời.
-Tốt lắm, không nói chuyện này nữa.
Hàn Mạc trấn tĩnh lại:
-Quân sư, chúng ta hiện đang ở một hang đá khổng lồ. Cái hang này có hình tròn, bốn phía là vách đá, mở ra năm thông đạo, giống như năm cạnh của một ngôi sao. Khoảng cách giữa các thông đạo cũng ngang nhau. Nơi ta tìm thấy nàng là một thông đạo. Hơn nữa, trong thông đạo còn có vài chi nhánh nhỏ, tuy rằng ta không thể hình dung hết bố cục của hang đá ngầm này, nhưng ta nghĩ đường đi của nó chắc chắn rất phức tạp, rắc rối, giống như là tơ nhện. Ta bây giờ còn không biết rõ nơi này có những cơ quan ngầm nào. Tóm lại, ta và nàng nếu muốn thoát ra, là việc cực kỳ khó khăn. Có lẽ, chúng ta vĩnh viễn không thoát ra ngoài được.
-Ngươi sợ à?
Tiêu Linh Chỉ im lặng lắng nghe, rất mực bình tĩnh, không vì những mô tả của Hàn Mạc mà có tia sợ hãi.
Hàn Mạc cũng không trả lời ngay, trâm ngâm một lát, mới nói:
-Chưa nói tới sợ hãi, chỉ có điều, đúng là không cam lòng.
-Không cam lòng cái gì?
-Một người sống trên đời, có rất nhiều vướng bận, có rất nhiều tâm nguyện chưa thực hiện hết. Vướng bận và tâm nguyện,ở vào thời điểm đối mặt với tử vong, hợp lại thành không cam lòng.
Hàn Mạc có vẻ rất bình tĩnh, đột nhiên hỏi ngược lại:
-Quân sư, không lẽ nàng cam tâm chết ở nơi này?
Tiêu Linh Chỉ bình thản:
-Mỗi người đều có sinh có tử, tử sinh hữu mệnh phú quý do thiên. Ta từ trước đến nay mỗi việc làm đều tin vào thiên mệnh. Nhân sinh bất định thắng thiên.
Hàn Mạc gật đầu nói:
-Quân sư minh triết, Hàn Mạc ta xin thụ giáo.
-Thụ giáo? Không dám!
Tiêu Linh Chỉ hơi thở đã khá hơn rất nhiều, dù sao cũng là người luyện võ, tuy rằng bị thươmg nhưng có Kim sang dược thần kỳ hỗ trợ, cầm máu nhanh chóng, nên không còn bị tổn thương nguyên khí. Tuy rằng thương thế không thể khỏi ngay nhưng sinh khí cũng đã ít nhiều khôi phục..
-Hàn Mạc ngươi dường như không phải là người an phận thủ thường, nếu không, đã không bị người ta dùng cạm bẫy vây khốn.
-Đúng là đâm đúng chỗ đau của ta!
Hàn Mạc thở dài:
-Ta giờ mới hiểu được, thế nào gọi là bọ ngựa phía trước hoàng tước phía sau. Ta xưa nay đã quá coi thường bản lĩnh của Hạ Học Chi. Đúng là không thể tưởng được y trăm phương ngàn kế dụ ta đến cốc Âm Dương, hóa ra là có cạm bẫy chết người đang chờ.
Tiêu Linh Chỉ lạnh nhạt:
-Ngươi biết rõ y dụ ngươi tới đây, ngươi biết rõ nơi này có cạm bẫy, mà vẫn đến. Là ngươi tự tin, hay là đã quá tự cao tự đại rồi?
-Có đủ!
Hàn Mạc mỉm cười:
-Quân sư có lẽ không biết, bên ngoài cốc, dù ta chưa tới thì cũng đã có mai phục. Ta đến cốc này, mục đích là khiến Hạ Học Chi phải lộ diện. Cho dù không tìm ra sơ hở của y, thì chỉ cần có chút manh mối phạm tội ta lập tức phát tín hiệu,, người của ta mai phục ngoài cốc sẽ dốc toàn lực mà vào.
Hắn dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp:
-Chỉ có điều ta không thể tưởng tượng, nơi này thiết hạ cạm bẫy vượt xa sự tưởng tượng của ta. Khiến ta không kịp phát ra tín hiệu.
-Hạ Học Chi biết ngươi khó đối phó, thiết hạ cạm bẫy đương nhiên cũng không thể đơn giản.
Tiêu Linh Chỉ giọng có mềm lại:
-Ngươi cũng đã nghĩ đến, nơi này ắt có cạm bẫy, dù có là ngoài sức tưởng tượng thì cũng không nên mạo hiểm đích thân đi vào cốc. Ngươi xưa nay làm việc dường như không có khinh suất như vậy.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, mới chậm rãi nói:
-Không vào hang không bắt được cọp. Nếu không có đủ chứng cứ chính xác, muốn làm khó Hạ Học Chi là chuyện không đơn giản. Chỉ có thể đến và lục tìm manh mối, thì may ra mới có thể khiến bọn họ sụp đổ. Ta biết rõ, trong cốc này nhất định có kỳ quái, nhưng cũng chỉ ở đây ta may ra mới tìm được chứng cứ phạm tội của Hạ Học Chi. Cho nên ta bí quá hóa liều, mạo hiểm vào cốc. Ta có thể tự tin mình đủ bản lĩnh rời cốc, nhưng mà, đúng là đã không ngờ…
Tiêu Linh Chỉ hạ giọng:
-Nói như thế, lúc ngươi và Nam Phong nhân đánh nhau vẫn không ra tín hiệu, chính là vì muốn tìm thêm nhiều chứng cứ?
-Tên Phong quốc nhân kia không hề nghi ngờ là có liên quan rất lớn đến Hạ Học Chi. Ta nếu lúc đó ta tín hiệu, thuộc hạ nhất định sẽ tiến vào thung lũng, hai gã Phong quốc nhân kia cầm chắc là bị bắt. Nàng cũng biết, thuộc hạ của ta một khi đã vào thung lũng, nhiều tai nhiều mắt, Hạ Học Chi dĩ nhiên không dám mở cạm bẫy này, bởi vì nhân số đông, chỉ cần một người thoát ra ngoài, mê cung bí mật này của y sẽ bị bại lộ. Mê cung này chính là bí mật lớn nhất mà y phải bảo vệ. Cho nên y sẽ không mạo hiểm.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
-Nhưng Hạ Học Chi đã dám để cho Phong quốc nhân kia lộ diện, căn cứ vào tâm tính của y, tất đã tính toán rất kỹ, nếu ta tìm được trên người A Địch chút chứng cứ gì thì y đã không để gã ta lộ diện. Cho dù ta ra tín hiệu cho thuộc hạ xông vào, bắt A Địch, thì cũng không chắc sẽ tìm được cái gì.
-Nếu gã Nam Phong đó không có giá trị lợi dụng, sao còn đánh nhau với gã?
Tiêu Linh Chỉ cau mày:
-Hay là nam nhân các người đều hiếu thắng giống nhau?
-Hiếu thắng?
Hàn Mạc cười ha hả:
-Ta vẫn tưởng quân sư hiểu ta cơ đấy. Xem ra quân sư không nhìn thấu tâm can ta rồi.
-Ai hiểu ngươi? Bổn tiểu thứ cũng không hứng thú đi lý giải điều ngươi tự cho là đúng!
Tiêu Linh Chỉ khẽ gắt.
Hàn Mạc mỉm cười:
-Không phải là do háo thắng mà so tài. Cho dù không tìm được trên người hai gã Nam Phong này chứng cứ, nhưng chỉ cần một tia manh mối, ta cũng không bỏ qua. Hai gã Nam Phong một khi đã lọt vào tay ta, cho dù bọn chúng kín miệng đến đâu ta cũng vẫn có biện pháp buộc chúng khai ra. Thôi, khả năng đó đã không xảy ra rồi, bị lão cẩu Hạ Học Chi cắn một phát, thật đúng là xui…
Hắn đột nhiên chuyển giọng:
-Nhưng có một việc ta đúng là nghĩ không ra.
-Ngươi mà cũng có việc gì không hiểu sao?
-Chuyện bình thường, ta là người, đâu phải thần thánh gì.
Hàn Mạc nói:
-Ta không nghĩ ra, Tiêu Hạ hai nhà là đồng minh, được cho là nhục vinh cùng hưởng, vì sao Hạ Học Chi lần này không buông tha quân sư? Có phải là vì Hạ Học Chi muốn lấy mạng ta nên cũng phải giết quân sư để bịt đầu mối. Hơn nữa… quân sư vì sao đột nhiên xuất hiện ở thung lũng này. Không phải là vì quân sư cũng đã nghe phong thanh tin gì đó về cốc Âm Dương? Cho nên đến tra xét? Việc này, đúng là ta có nghĩ mà không thông…
-Ngươi muốn biết sao?
Tiêu Linh Chỉ hỏi ngược lại.
Hàn Mạc thở dài:
-Nàng và ta hiện giờ bị nhốt ở đây, lên trời không được xuống đất không xong. Cũng không biết còn sống mà thoát ra không. Nếu thật sự phải chết chỗ này, nàng nên giải thích cho ta hiểu mới được. Nếu như mơ hồ chết đi, ta thật sự cảm thấy tiếc nuối, có làm quỷ cũng tìm đến nàng hỏi cho bằng được.
Tiêu Linh Chỉ than nhẹ một tiếng, dịu giọng nói:
-Hàn Mạc, ta thật khâm phục ngươi. Đã đến nông nỗi này rồi mà ngươi vẫn còn tâm tư để nói những chuyện nực cười như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
-Có gì là nực cười?
Hàn Mạc vẫn thản nhiên
-Nếu thực sự ta và nàng chết chỗ này, tới âm ty địa ngục, ta vẫn muốn bảo vệ nàng. Chẳng lẽ nàng không biết ta chính là thần hộ vệ của nàng sao?