Cung Trường Xuân là một trong Đông Lục cung trong hoàng cung, hiện là tâm điểm chú ý của hoàng cung.
Tuy rằng đại hôn của Đông Cung thái tử cũng thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, nhưng trong lòng các phi tần, đáng chú ý nhất hiện thời vẫn là vị chủ nhân của cung Trường Xuân.
Đã rất nhiều năm không có chuyện như vậy xảy ra trong cung.
Hoàng đế rất ít khi sủng hạnh các phi tử đến nỗi ai cũng phải ngạc nhiên. Đường đường là quân vương một nước, từ sau khi đăng cơ, không ngờ Hoàng đế lại không sinh được một vị Hoàng tử hay Công chúa nào. Giờ đây, Thục Phi nương nương ở cung Trường Xuân lại hoài long thai, dĩ nhiên khiến tất cả mọi người trong cung đều chú ý.
Người qua lại trước tiên chính là Phạm Đức phi.
Phạm Đức phi chính là em gái ruột của Bộ binh Thượng thư Phạm Vân Ngạo. Hiện giờ, quan hệ của Phạm gia và Hàn gia hết sức hoà thuận, bọn họ lại kết đồng minh trong triều đình. Trong hậu cung, Phạm Đức phi và Hàn Thục phi cũng qua lại với nhau nhiều hơn.
Nhưng hai vị phi tử đã trải qua rất nhiều sóng gió hậu cung này cũng hiểu rõ, kết minh trên triều chính chỉ là chuyện thời cuộc. Hôm nay là đồng minh, ngày mai chưa chắc gì đã không trở mặt thành thù.
Chính vì thế, hai vị hoàng phi cao quý này luôn tươi cười, đối đãi với nhau như tỷ muội thân thiết, nhưng lại luôn phòng bị đối phương, không dám thổ lộ tình cảm thật sự.
Chỉ có điều, trong cung nếu có được đồng minh có thanh thế, dĩ nhiên chẳng ai cự tuyệt cả. Phạm Đức phi và Hàn Thục phi ở cùng một nơi, dĩ nhiên trong mắt nhiều người họ đã trở thành đồng minh.
Trong hoa viên phía sau cung Trường Xuân, bướm bay múa dập dìu, hương hoa động lòng người.
Cung nữ Linh Yến Nhi dìu đỡ Hàn Thục, Thục phi nương nương, nghỉ chân ở một khu rừng trúc nhỏ trong hoa viên. Thân trúc thoảng mùi hương dìu dịu, thấm mát lòng người.
Mỗi ngày Thái y đều đến đây bắt mạch, dĩ nhiên cũng có nhắc nhở, phụ nữ mang thai không nên ở mãi trong phòng mà nên thường xuyên đi dạo bộ, hít thở không khí trong lành, có như vậy, thai nhi trong bụng mới khoẻ được.
Hàn Thục vẫn luôn ghi nhớ, mỗi ngày đều ra ngoài đi dạo vài lần.
Bụng của nàng đã hơi nhô lên, đi lại đã bắt đầu khó khăn, nhưng giữa hàng chân mày nàng vẫn không che giấu được niềm vui sướng.
Có một sinh mệnh nhỏ bé lớn dần lên trong bụng, với mỗi một nữ nhân mà nói, đây đều là chuyện hết sức hạnh phúc.
Hàn Thục ngồi dựa lên ghế, nhắm mắt lại. Nàng khẽ đặt tay lên bụng, Linh Yến Nhi ở bên cạnh nhẹ giọng đọc thơ. Mỗi lần nghe được một câu hay, Hàn Thục lại khẽ mỉm cười.
Thật yên tĩnh, dễ chịu!
Đại hôn của thái tử hôm qua cũng không ảnh hưởng đến sự tĩnh lặng của cung Trường Xuân.
-Nghe nói sứ đoàn Yến Quốc đã hồi kinh rồi?
Hàn Thục chợt hỏi:
-Tiểu Ngũ có phải đã trở về rồi không?
-Đúng, thưa tiểu thư.
Tuy đã tiến cung nhiều năm, nhưng mỗi khi chỉ có hai người, Linh Yến Nhi vẫn quen gọi Hàn Thục là tiểu thư. Còn Hàn Thục cũng thích nghe nàng gọi như thế:
-Ta nghe bọn họ nói, sứ đoàn tống thân rất thuận lợi. Trước khi sứ đoàn đi, Thánh thượng đã đồng ý trên điện rằng, khi nào Ngũ thiếu gia trở về sẽ phong hắn lên chức trấn quân, trở thành tướng quân thực sự của Đại Yến ta.
Hàn Thục khẽ thở dài:
-Chức quan càng lớn, càng lắm thị phi!
-Tiểu thư, chức quan của Ngũ thiếu gia càng lớn mới càng tốt đó.
Linh Yến Nhi buông tập thơ, khẽ kéo tấm lụa mỏng trên người Hàn Thục lên:
-Chức quan của Ngũ thiếu gia càng lớn, nhà chúng ta mới càng có danh tiếng. Những người đó mới không dám làm hại tiểu thư.
-Đúng là lời nói của trẻ con!
Hàn Thục không kìm được, cười cười, rồi lại buồn bã nói:
-Linh Yến Nhi, tiểu Ngũ hiện giừo một bước lên mây, ngươi có biết ai là người mất hứng nhất không?
Linh Yến Nhi nói ngay:
-Đương nhiên là những người muốn đánh Hàn gia chúng ta rồi.
Hàn Thục buồn bã, lắc đầu, khẽ thở dài: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
-Bọn họ dĩ nhiên là mất hứng, nhưng người mất hứng nhất lại không phải là bọn họ!
Linh Yến Nhi tròn mắt ngạc nhiên, nói:
-Tiểu thư, là ai vậy?
Hàn Thục cười khổ nói:
-Đại thiếu gia!
-Đại thiếu gia?
Linh Yến Nhi giật mình, nói:
-Tiểu thư, Ngũ thiếu gia thăng quan, sao Đại thiếu gia lại mất hứng được?
Hàn Thục nhẹ nhàng vuốt bụng, khẽ thở dài:
-Đại thiếu gia đối nhân xử thế như thế nào, ngươi cũng biết rồi. Trước đây, gia gia chỉ khích lệ tiểu Ngũ vài câu, Đại thiếu gia đã không vui vẻ gì rồi. Hiện giờ, chức quan của tiểu Ngũ lại cao hơn y, càng lúc càng nổi bật so với y. Ngươi bảo Đại thiếu gia liệu có vui được không?
Linh Yến Nhi nhíu mày, hạ giọng nói:
-Nhưng bọn họ là huynh đệ mà!
-Chính vì thế ta mới lo lắng.
Hàn Thục bất đắc dĩ nói:
-Tính tình của Đại thiếu gia ai khuyên bảo cũng không được. Dù là tiểu Ngũ gặp ai cũng cười ha ha, nhưng cũng hiểu được, chẳng có khuyên nhủ được y.
Gương mặt nàng tràn đầy vẻ lo lắng:
-Ta rất lo lắng, ngày sau bọn họ sẽ…Ai, chỉ mong là không!
Linh Yến Nhi là một nha đầu lanh lợi, thông minh, hiểu ngay được ý của Hàn Thục, liền xua tay liên tục, nói:
-Sẽ không, sẽ không đâu. Cho dù Đại thiếu gia không đối xử tốt với Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia cũng sẽ không chấp nhặt với y!
Lúc này chỉ có hai người chủ tớ các nàng, tình thân như tỷ muội, nên nói chuyện không chút kiêng dè.
…
Chính vào lúc này, một cung nữ hoảng hốt, nhanh chân bước đến:
-Nương nương, Quý phi nương nương…Quý phi nương nương đến!
Nhìn vào thần sắc hoảng sợ của nàng đủ biết nàng đã thầm coi vị Quý phi kia như con cọp mẹ rồi.
Hàn Thục nhíu mày. Linh Yến Nhi nắm chặt nắm tay, oán hận nói:
-Nàng ta chạy tới đây làm cái gì?
Hàn Thục liếc mắt nhìn Linh Yến Nhi, thản nhiên nói:
-Chớ có nói bậy.
Đúng lúc này, một đám người từ xa đi tới. Tiêu Quý phi đoan trang đi giữa mấy tên cung nữ, nhanh chân bước tới đây.
Hàn Thục vươn tay, nói:
-Đỡ bản cung đứng dậy!
Linh Yến Nhi và cung nữ vừa đưa tin kia nhanh chóng bước lên, cẩn thận đỡ Hàn Thục dậy. Hàn Thục sửa sang lại một chút, rồi để hai nàng đỡ, bước ra đón khách.
Tiêu Quý phi tới gần, Hàn Thục liền cúi người thi lễ. Tiêu Quý phi trước đây vốn là người lạnh như băng, hôm nay lại hoàn toàn thay đổi; nàng ta mỉm cười bước đến, đỡ lấy Hàn Thục, luôn miệng nói:
-Muội muội mau đứng lên. Trong bụng muội đang có long thai, đừng để bị thương.
Hàn Thục mỉm cười, nói:
-Quý phi nương nương đích thân tới thăm hỏi, muội muội sao xứng…
Tiêu Quý phi thân mật nắm tay Hàn Thục, dịu dàng nói:
-Muội muội có long thai, là chuyện mừng của Đại Yến ta. Chẳng bao lâu nữa, Đại Yến ta sẽ có thêm Hoàng tử mới. Tỷ tỷ vẫn luôn lo lắng cho muội muội, muốn ghé thăm muội muội nên mới đến mà thôi.
Hàn Thục cũng cười khanh khách đỡ lấy cánh tay Tiêu Quý phi. Có người đã chuẩn bị sẵn ghế, hai người liền ngồi xuống ngay tại rừng trúc. Tiêu Quý phi ho khan một tiếng, một cung nữ từ phía sau đi lên, cầm trong tay một bát sứ ngọc. Tiêu Quý phi nắm tay Hàn Thục, cười nói:
-Đây là bát canh ta tự tay nấu, không phải là nhân sâm bình thường. Tất cả đều là tuyết tham, bổ khí dưỡng thần. Muội muội ngàn vạn lần đừng từ chối!
Linh Yến Nhi ở bên cạnh tuy rằng hết sức cung kính, nhưng mắt lại liếc nhìn bát sứ ngọc kia. Nàng cảm thấy rất không quen với cung cách ôn hoà của Tiêu Quý phi.
Hàn Thục cũng cười nói:
-Đa tạ tỷ tỷ yêu thương!
Tiêu Quý phi ra hiệu cho cung nữ đặt bát sứ ngọc bên bàn đá, rồi nhẹ nhàng sờ lên bụng Hàn Thục, khẽ cười nói:
-Muội muội thật là người kín đáo. Long thai trong bụng đã được nhiều tháng, vậy mà đến nửa tháng nay mọi người trong cung mới biết được!
Hàn Thục hết sức bình tĩnh, vẫn cười nói:
-Muội muội cũng là lo lắng mọi người biết được, lại phải tới thăm nom thôi. Các tỷ tỷ, muội muội đều có việc, muội muội không nên quấy rầy mọi người. Ngay cả tỷ tỷ, vừa biết tin tức đã tự tay nấu canh mang đến, quả là phiền cho tỷ quá. Muội muội thật áy náy!
Tiêu Quý phi lắc đầu nói:
-Lời này muội muội nói không đúng rồi. Chúng ta là tỷ muội, long thai trong bụng muội cũng là con của chúng ta, dĩ nhiên chúng ta phải quan tâm rồi.
Các cung nữ bên cạnh đều có thể nhận ra được sự giả dối trong từng câu từng chữ của hai vị hoàng phi.
Tiêu Quý phi khẽ phất tay, các cung nữ đi theo nàng đều khẽ vén áo thi lễ rồi lui ra. Hàn Thục nhất thời không hiểu rõ dụng ý của Tiêu Quý phi, đã thấy nàng ta liếc mắt nhìn Linh Yến Nhi, rồi mỉm cười nói với Hàn Thục:
-Muội muội, tỷ tỷ có mấy câu muốn nói với riêng muội!
Hàn Thục quay sang Linh Yến Nhi và cung nữ thủ hạ của mình, nói:
-Các ngươi cứ lui ra trước đi!
Linh Yến Nhi lo lắng, chưa lui ra ngay:
-Nương nương!
-Lui ra đi!
Hàn Thục phất tay. Tiêu Quý phi lạnh lùng liếc mắt nhìn Linh Yến Nhi, đầy vẻ chán ghét.
Linh Yến Nhi bất đắc dĩ, đành phải cùng lui ra với cung nữ kia. Nhất thời, trong rừng trúc yên tĩnh chỉ còn lại Hàn Thục và Tiêu Quý phi. Hàn Thục vẫn mỉm cười, nhưng lại âm thầm đề phòng.
Tiêu Quý phi khẽ thở dài, rốt cuộc nói:
-Muội muội, ngươi thấy tình hình hậu cung hiện tại như thế nào?
Hàn Thục nhất thời không hiểu rõ ý đồ của Tiêu Quý phi ra sao, liền cẩn thận bình tĩnh nói:
-Tỷ tỷ xin chỉ giáo cho?
-Muội muội, cả ngươi và ta đều đã tiến cung nhiều năm rồi. Đã là lão tỷ muội, có vài chuyện ta cũng không giấu gì ngươi.
Tiêu Quý phi thở dài:
-Năm đó, Thánh thượng hạ chỉ cho ta xử lý hậu cung. Suốt bao năm nay, tỷ tỷ vẫn một lòng ghi nhớ lời Thánh thượng nói, tận tâm tận lực lo mọi chuyện trong hậu cung, chính vì thế đã đắc tội với không ít tỷ muội, thậm chí còn có đôi ba lần xung đột với muội muội!
-Tỷ tỷ hết lòng vì Thánh thượng, bọn tỷ muội đều hiểu rõ.
Hàn Thục dịu dàng nói:
-Hậu cung có rất nhiều phi tần, mỗi ngày những chuyện phức tạp đều do một tay tỷ tỷ lo liệu. Tỷ tỷ vất vả, muội muội hiểu rất rõ. Còn những xung đột đó đều là do muội muội ngày thường không hiểu chuyện, tỷ tỷ xin đừng ghi nhớ làm gì!
Tiêu Quý phi cần tay Hàn Thục, khẽ thở dài:
-Muội muội quả nhiên là người thông minh, lanh lợi. Những chuyện không vui đó, tỷ tỷ nào muốn ghi nhớ trong lòng, chỉ mong muội muội thông cảm cho tỷ tỷ mà thôi!
Hàn Thục khẽ mỉm cười, nói:
-Dĩ nhiên là thông cảm rồi.
-Tỷ tỷ ta dù tận tâm tận lực, nhưng đã nhiều năm như vậy, trong cung vẫn rối loạn như trước.
Tiêu Quý phi cười khổ, nói:
-Phi tần trong cung có Tiệp dư, cung nữ, thái giám. Mỗi người đều có bang phái riêng, suốt ngày lục đục lẫn nhau, hậu cung nào có được an bình. Thánh thượng ngày nào cũng phải xử lý chính sự, đã rất mệt mỏi rồi, nhưng đến hậu cung cũng nào có được thanh tĩnh. Mấy ngày trước, các cung nữ trong cung đánh nhau, chỉ bởi vì chủ tử bọn họ xích mích đôi lời mà thôi. Cứ vậy làm sao dám nói là hậu cung uy nghi, ngay cả bọn tiểu tốt nơi phố phường còn chẳng bằng!
-Tỷ tỷ không nên tức giận, chỉ nên trách bọn nô tài không hiểu quy củ đó mà thôi.
Hàn Thục nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Tiêu Quý phi đôi mắt hoe đỏ, cầm lấy khăn tằm tẩm hương thơm chấm chấm nơi mi mắt, nói tiếp:
-Đám nô tài kia thật đáng trách, nhưng đằng sau còn có sự thật khó nghe. Tỷ tỷ ta nghe được cũng phải rơi lệ!
-Ồ?
Hàn Thục nhíu mày:
-Bọn họ nói cái gì?
-Bọn họ nói rằng…Ai, nói tỷ tỷ ta không phải người đứng đầu hậu cung, mà chỉ là một gã phi tử, lợi dụng ý chỉ của Thánh thượng, liền tự ý coi mình là Hoàng hậu!
Tiêu Quý phi rơi lệ, bi ai nói:
-Tỷ tỷ ta ngày đêm hao tâm khổ tứ lo liệu mọi chuyện trong hậu cung, lại bị mang tiếng như vậy, làm sao có thể không đau lòng chứ!
Vẻ mặt Hàn Thục tựa như hết sức cảm thông với nàng ta, nhưng lại thầm cười lạnh:
-Người trong cung cho dù có nghĩ như thế nhưng kẻ nào lại dám nói ra? Bị ngươi biết được, không phải chỉ có con đường chết sao.
Ngoài miệng nàng lại dịu dàng khuyên giải:
-Tỷ tỷ, đều là bọn nô tài vô tâm không biết gì. Tỷ tỷ đừng chấp nhặt bọn chúng, tốt nhất là cứ trục xuất ra khỏi cung, hoặc đánh chết bọn chúng, cho các nàng khỏi nói năng huyên thuyên!