Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 166: Công đạo (3)
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Sưu tầm: tunghoanh.com
- Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Tư Mã đang định xuất đao tiếp nhưng đột nhiên thấy vô cùng kinh ngạc. Vừa rồi khi y xuất đao, ngọn đao đó đáng nhẽ đã chém lìa đầu của Địch Thanh xuống rồi nhưng Địch Thanh lại không hề nhúc nhích. Điều này chỉ có hai cách giải thích. Một là người này là một tên ngốc, hai là người này tài cao lớn mật. Nhưng y nhìn thế nào cũng không thấy Địch Thanh giống tên ngốc. Tư Mã còn muốn xuất đao nữa nhưng lòng bàn tay y bỗng toát mồ hôi lạnh.
Liêu Phong nói:
- Nếu hắn vô tội, sao chúng ta có thể giết nhầm được? Đinh đại ca chính là vì chuyện điều tra giết lầm nên mới bị Tiền Ngộ Bản ám hại. Chúng ta sao có thể chưa hỏi rõ đầu đuôi đã giết người rồi chứ?
Cát Đô Đầu nói:
- Lão Liêu, dù thế nào thì chúng ta cũng không thể thả hắn đi được. Nếu hắn đi rồi, ba người chúng ta cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.
Địch Thanh nhanh trí mỉm cười nói: xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Thực ra Tiền đại ca cũng đã từng nói qua rồi, giết vài người Phiên thì đã là gì, có công mọi người cùng hưởng là được rồi. Tối qua ta còn giết vài người nữa, các ngươi có muốn lấy đầu đi lĩnh công không.
Lời này của Địch Thanh là muốn thử xem đám người Liêu Phong này có cùng phe với Tiền Ngộ Bảy hay không.
Hắn vừa nói như vậy, Liêu Phong đột nhiên giận dữ quát:
- Cẩu tặc! Ngươi đúng là cùng phe với Tiền Ngộ Bản sao? Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao?
Y tức thì nổi giận, xoay tay vung đao chém tới. Tư Mã, Cát Đô Đầu cũng gần như xuất đao cùng lúc.
Ba ngọn đao cùng lúc chém tới, ánh đao loang loáng nhưng ngọn đao còn chưa chém tới người Địch Thanh thì cả ba người đột nhiên cảm thấy tay mình tê rần, đơn đao tuột khỏi tay. Đám người Liêu Phong hoảng hốt lui hết ra phía sau.
Trên tay Địch Thanh cầm ba thanh kiếm, hắn thở dài nói:
- Các ngươi chỉ có bản lĩnh như vậy mà cũng muốn giết Tiền đại ca sao?
Trong lòng hắn thầm nghĩ “ Ba người này căm hận Tiền Ngộ Bản như vậy, chẳng lẽ hôm qua bọn họ bàn chuyện giết Tiền Ngộ Bản sao? Bọn họ nói Đinh chỉ huy bị Tiền Ngộ Bản ám hại sao? Tại sao Tiền Ngộ Bản lại giết Đinh chỉ huy?”
Cát Đô Đầu sợ hãi nói:
- Ngươi là người do Tiền Ngộ Bản phái tới sao?
Võ công của y không hề kém cỏi, ai ngờ rằng ba người liên thủ mà lại không chống nổi một chiêu của Địch Thanh. Người này quả thật quá lợi hại!
Sắc mặt Địch Thanh cau lại, hắn nói:
- Đúng vậy, là Tiền đại ca phái ta tới. Với bản lĩnh của các ngươi, muốn đi giết Tiền đại ca ư, đúng là nằm mơ? Ta chỉ cần dùng một chiêu là có thể lấy mạng ba người các ngươi rồi, các ngươi có tin không?
Ba ngươi Liêu Phong ngơ ngác nhìn nhau. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng trong lòng bọn họ cũng biết người này tuyệt đối không phải nói khoác.
Địch Thanh đột nhiên nói:
- Tuy nhiên, ta có thể cho ba người các ngươi một cơ hội.
Ba người cùng đồng thanh:
- Cơ hội gì?
Địch Thanh cố làm ra giọng chế nhạo nói:
- Trong ba người các ngươi nhất định phải có một người chết, nếu không thì ta cũng không biết trở về báo cáo thế nào. Thế này đi, các người giết một người trong số ba người, hai người còn lại có thể đi.
Đám người Liêu Phong tái mặt, họ nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ khác thường.
Ánh mắt Địch Thanh không hề lay động, hắn chỉ đợi quyết định của bọn họ. Đối diện với sống chết mới lộ rõ bản chất của ba người này. Hắn muốn xem xem ba người này có đáng tin tưởng hay không. Hắn nghĩ rằng Tư Mã có khả năng trốn thoát, Cát Đô Đầu cũng có khả năng. Còn tên Liêu Phong kia là người kích động nhất nhưng ngược lại có thể là người không sợ chết.
Hắn tới Tân Trại điều cần nhất hiện giờ chính là thủ hạ đáng tin cậy. Hắn muốn dùng biện pháp nhanh nhất để tìm ra những anh hùng có nghĩ khí nhất.
Quả nhiên, Liêu Phong nắm chặt hai nắm đấm, trán nổi gân xanh rồi đột nhiên quát lớn:
- Hai người đi đi!
Lời còn chưa dứt y đã định xông tới chỗ Địch Thanh.
Cát Đô Đầu, Tư Mã Đô Đầu cùng giơ tay giữ Liêu Phong lại.
Hai hàng lông mày Địch Thanh dựng lên. Hắn đanh định ra tay, không ngờ hai người kia lại dùng sức quăng Liêu Phong ra xa, đồng thanh quát:
- Đi đi! Báo thù cho chúng ta!
Cát Đô Đầu và Tư Mã cùng nhau vọt tới chỗ Địch Thanh. Trong nháy mắt hai người đã công ra bảy quyền, đá hai cước cứ như là không muốn sống nữa vậy.
Liêu Phong tuy bị quăng ra ngoài nhưng trong chốc lát y đã xoay người nhảy lên, vọt tới chỗ Địch Thanh.
Sắc mặt Địch Thanh biến đổi, hắn thở dài một hơi, ánh đao lóe lên.
Cát Đô Đầu và Tư Mã đều ngây người ra, bởi vì chẳng biết lúc nào đơn đao của bọn họ đã bị Địch Thanh ép trở lại tay họ. “Xẹt xẹt” một tiếng, Cát Đô Đầu và Tư Mã đều cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đơn đao của mình đã trở về trong vỏ. Họ vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, không biết Địch Thanh học từ đâu loại công phu xuất quỷ nhập thần này.
Liêu Phong xông tới thấy Địch Thanh đã trả đơn đao của Cát Đô Đầu và Tư Mã lại cũng ngây người ra đó, không hiểu Địch Thanh rốt cuộc đang muốn làm chuyện gì.
Địch Thanh rút ra một tờ giấy, nói:
- Ta là Địch Thanh, chỉ huy sứ mới nhậm chức của Tân Trại, vừa rồi đắc tội với ba vị, xin các vị bỏ qua cho.
Hắn cúi người thi lễ, vừa là áy náy cũng vừa là tôn kính.
Địch Thanh cũng không thể ngờ rằng ba người này lại vì bạn bè mà không màng tới tính mạng của bản thân. Người như vậy, sao hắn có thể không tín nhiệm chứ?
Cát Đô Đầu nhìn tờ giấy điều động trên tay Địch Thanh mà không kìm nổi quát lên:
- Ngươi đùa đủ chưa vậy? Lại còn lấy thứ này ra đùa bỡn chúng ta sao?
Địch Thanh thấy ba người có vẻ giận dữ, hắn dở khóc dở cười nhìn tờ giấy trên tay mình, Thì ra ban nãy hắn bị nước xối ướt hết, tờ giấy điều lệnh kia đã bị nhòe nhoẹt hết cả rồi, chẳng trách Cát Đô Đầu không tin hắn.
Địch Thanh cũng không nóng nảy, hắn nghiêm mặt nói:
- Ta đích thực là Chỉ huy sứ mới của Tân Trại do Phạm đại nhân bổ nhiệm. Hôm nay tới đây chính là vì muốn điều tra vụ án Đinh chỉ huy bị giết. Vừa rồi không phải ta muốn trêu đùa mà là ta mới tới Tân Trại nên không biết người nào có thể tin tưởng được.
Tư Mã hằm hằm nói:
- Bây giờ biết rồi thì sao?
Địch Thanh nhận ra được sự bất mãn trong giọng điệu của y, hắn áy náy nói:
- Hiện tại ta đã biết, ba vị võ công tuy không cao minh nhưng đều là những anh hùng đầu đội trời chân đạp đất. Chuyến đi này của Địch Thanh quả thật đã thu hoạch rất lớn.
Thấy ba người vẫn có vẻ hoài nghi nhưng thần sắc đã có chút xuôi xuống, Địch Thanh lôi ra tấm kim bài nói:
- Đây là kim bài do Thánh Thượng ban tặng. Dù không có điều lệnh của Phạm đại nhân thì ta cũng có quyền xử lí chuyện ở đây.
Ba người nhìn thấy dòng chữ trên kim bài viết bốn chữ “Như trẫm thân lâm” thì sắc mặt đều biến đổi. Cát Đô Đầu cười ha ha nói:
- Hôm qua chúng ta nghe Tôn phó chỉ huy nói thành Duyên Châu có công văn truyền tới nói Địch Thanh Chỉ huy mới tới nhậm chức trước đây là một Điện tiền thị vệ, mấy ngày này sẽ tới nhậm chức, lẽ nào đúng là ngươi sao?
Địch Thanh cười nói:
- Địch Thanh cũng không phải nhân vật tài cán gì, ta cũng không cần thiết phải giả mạo.
Thần sắc hắn có chút ngạo nghễ.
Ba người kia đã tin tưởng thêm vài phần, ánh mắt nhìn Địch Thanh cũng thay đổi. Tư Mã chần chừ nói:
- Vậy hôm nay ngươi…
Địch Thanh nghiêm nghị nói:
- Thực không dám giấu diếm. Ngay từ lúc đầu tới đây ta đã phát hiện nơi này có rất nhiều điều kỳ quái. Tối qua ta đã điều tra ra Tiền Ngộ Bản vì muốn lấy quân công nên đã giết người Phiên để nhận công…
Cát Đô Đầu tỉnh ngộ nói:
- Bởi vậy vừa rồi người nói như vậy có phải là vì muốn thử xem chúng ty chức có thông đồng với Tiền Ngộ Bản làm bậy hay không.
Địch Thanh gật đầu nói:
- Đúng vậy! Nhưng không ngờ một lần thử mà lại tìm ra được ba vị hảo hán đầu đội trời chân đạp đất.
Ba người nghe Địch Thanh khen ngợi đều cảm thấy có chút hổ thẹn. Liêu Phong cười khổ nói:
- Người như chúng ty chức, có trăm người hợp lại cũng không bằng Chỉ huy sứ được.
Địch Thanh nghiêm mặt nói:
- Liêu Đô Đầu, lời này của ngươi sai rồi. Người đàn ông chân chính điều quan trọng là trí tuệ, không phải công phu. Ba người các ngươi có thể liều mình vì nhau, điều này thật khiến cho Địch mỗ khâm phục vạn phần.
Ba người Liêu Phong thấy giọng điệu Địch Thanh chân thành, thái độ hòa nhã nên sự tức giận vừa rồi đã tan biến hết. Người nào người nấy đều nghĩ thầm “Vị chỉ huy sứ này nói không sai, hắn mới tới đây đương nhiên là cần nhanh chóng tìm kiếm những người đáng tín nhiệm nhất. Nếu như cứ lề rề chậm chạp, cũng không biết sẽ có biến cố gì xảy. Hắn cực nhọc như vậy chẳng phải cũng là vì chuyện của Đinh đại ca sao?