Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 176: Hình Thiên (p3)
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Sưu tầm: tunghoanh.com
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: niepo
Tư Mã Bất Quần lắc đầu nói:
- Lão Liêu, ngươi nói nặng lời quá, Chủng Thế Hành không phải tên vô lại, nên nói là một người kinh doanh. Ta nghe nói gần đây công việc kinh doanh của y cũng khá, nhưng bản chất keo kiệt, luôn thích được ăn uốngcủa người khác, hình như y cũng đã từng ăn một bữa cơm của Đinh chỉ huy rồi.
Cát Chấn Viễn nói:
- Các ngươi nói đều sai hết, Chủng Thế Hành thực ra là một ông quan tốt, trước đây ông ta làm tri huyện, thông phán, nghe nói đắc tội với người của triều đình nên mới bị lưu đày tới tây bắc đấy. Ông ta mặc dù keo kiệt nhưng là người tốt, sau khi Đinh chỉ huy bị hại, ta nghe Đinh phu nhân nói, ông ta còn lặng lẽ đưa cho nàng hai lượng bạc để sống qua ngày.
Địch Thanh tìm được 3 câu trả lời, sau một lúc mới nói:
- Không nói đến Chủng Thế Hành nữa, mọi việc các ngươi làm đều rất tốt, lần này nếu không có các ngươi, ta e là chưa đánh đổ được Tiền Ngộ Bản đâu.
Trên mặt Tư Mã Bất Quân lộ ra nét vui mừng, giơ ngón tay cái lên nói:
- Nhưng nếu không có Địch chỉ huy thì ba người chúng ta có chồng lên nhau cũng không đánh đổ được Tiền Ngộ Bản.
Liêu Phong kêu lêm:
- Tư Mã, ngươi vẫn còn mặt mũi mà nói à, vừa nãy ta còn bận chưa có thời gian nói ngươi, lúc Địch chỉ huy khó khăn nhất sao ngươi không cùng Hoa Đà đứng ra chứ?
Tư Mã Bất Quần mỉm cười nói:
- Tên quê mùa ngươi thì biết gì chứ, Địch chỉ huy không cho chúng ta đứng ra, vì hắn biết cho dù Hoa Đà có đứng ra làm chứng đi nữa thì cũng không đủ, vì thế mới dùng kế ép Thiết Lãnh, làm ma dọa Tiền Ngộ Bản. Nhưng Địch chỉ huy là người đầu đội trời chân đạp đất giả ma cũng khá là giống, suýt chút nữa thì ta cũng tưởng là hồn mà nhập vào thật chứ.
Lúc này Liêu Phong mới hiểu ra, hỏi lại:
- Nhắc tới giả ma … đúng rồi Chấn Viễn, vậy chiếc áo đẫm máu kia là thế nào?
Cát Chấn Viễn cười ha hả:
- Đó đương nhiên cũng là diệu kế của Địch chỉ huy rồi, hắn nói thời gian cấp bách, tạm thời không thể đi đào thi thể của Đinh chỉ huy lên được nên bảo làm giả đồ vật gì đó trên người Đinh chỉ huy. Trùng hợp là ta lại biết bắt chước nét chữ của Đinh chỉ huy, lại nhớ ra lần cuối cùng Đinh chỉ huy ra ngoài mặc chiếc áo màu xanh, lúc đó mới tạo ra tấm vải viết bằng máu đó. Tư Mã âm thầm phối hợp với ta diễn trò, lão Liêu không phải là ngươi thực sự cho rằng là có ma đấy chứ?
Liêu Phong cười khổ nói:
- Nếu ngươi không nói ra, ta thực sự cho rằng đã gặp ma đấy, hai tên tiểu tử nhà ngươi tâm địa gian xảo, làm ta mặc cảm quá.
Cát Chấn Viễn cười nói:
- Nếu nói về tâm địa gian xảo không ai có thể so sánh được với Địch chỉ huy cả.
Tư Mã thấp giọng nói:
- Lão Cát, chớ nói bừa.
Địch Thanh đang trầm tư thấy ba người họ cười nói như vậy cũng mỉm cười nói:
- Cát Đô Đầu nói không sai, đối phó với địch, tâm địa gian xảo càng nhiều càng tốt. Nhưng đối với bạn bè thì thẳng thắn thành thật là được.
Hắn vừa nói xong thì nhớ tới tình hình biến đổi trong cung năm ó quỷ dị vượt xa hôm nay., Tình hình trong cung năm đó thực sự là có ma, hay do con người làm ra ?
Cát Chấn Viễn kêu lên:
- Tư Mã, ta đâu có nói sai, Địch chỉ huy là một hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, sẽ không trách ta nói sự thật đâu.
Địch Thanh nói:
- Lời nói thật tất nhiên phải nói rồi…
Hắn chưa nói xong đã cảm thấy có gì đó, quay đầu lại nhìn thì thấy Hạ Tùy từ xa đi tới. Địch Thanh lẩm bẩm:
- Nhưng đối với loại người này đến nói chuyện ta cũng không muốn.
Hạ Tùy đi tới trước mặt Địch Thanh, cũng không biết có nghe được lời Địch Thanh nói không, thái độ kiêu căng nói:
- Địch Thanh, Phạm đại nhân lệnh cho ngươi, chọn một số binh sĩ của Tân Trại lập tức tới trợ giúp Bảo An Quân!
Bọn người Liêu Phong kinh hãi, Địch Thanh nhìn Hạ Tùy trầm ngâm suy nghĩ một lúc sau mới nói:
- Ta dẫn quân đi trợ giúp Bảo An Quân sao? Được.
Trời đầy mây, đất đầy lá vàng rơi, sương hoa thu tràn lối.
Địch Thanh tiễn Phạm Ung ra khỏi Tân Trại, trên đường quay lại lòng đầy tâm sự. Hắn không ngờ tới vừa đến Tân Trại đã bị phái đi trợ giúp Bảo An Quân.
Trong lòng Hạ Thủ Vân rốt cuộc đang tính toán chuyện gì đây?
Lúc Phạm Ung ra khỏi nha đã có chút hả lòng hả dạ nhưng không quên nhắc nhở Địch Thanh một câu: “lần này đi đánh trận, phải biết làm việc tùy theo hoàn cảnh ” Nói xong còn nháy mắt với Địch Thanh vài cái, hy vọng Địch Thanh có thể hiểu được ý của ông ta.
Phạm Ung và Hạ Thủ Vân không chậm trễ nữa vội đi Kim Minh Trại, nhưng Địch Thanh lại thầm nghĩ: “Mặc dù trong lòng ta vẫn muốn tự mình chống cự với người Đảng Hạng xâm lấn nhưng Tân Trại ở hậu phương lâu rồi, có bao nhiêu năng lực chiến đấu chứ? Lần này là đi chiến trận, mà đi chiến trận thì sẽ có thể chết chứ không phải trò đùa, rốt cuộc phải dẫn bao nhiêu người đi đây?” Hắn vừa nhìn thấy mẹ góa con côi nhà Đinh chỉ huy, không muốn sau trận chiến này, Tân Trại có thêm nhiều góa phụ và con côi nữa.
Nghĩ tới đây, Địch Thanh nhìn thẳng vào một con đường dài, đột nhiên ghìm cương ngựa không tiến nữa , trong mắt hiện lên vẻ kinh dị.
Hai bên của con đường dài đã đứng chật kín dân chúng quân tốt, Tân Trại có gần ngàn binh sĩ bày trận ra hai bên đường, lặng lẽ nhìn Địch Thanh.
Lá rụng kinh sợ ý thu, tản ra rồi lại tụ vào theo làn gió.
Hoàng hôn cuối thu, lá vàng rơi khắp trên con đường dài, nhìn qua giống như hoa gấm rực rỡ ở Kinh Thành, đang diễn tấu nhạc khí, có một không khí bi thương không nói lên lời.
Tôn Tiết đứng ra, khuôn mặt hiền lành không biết có phải bị ý thu truyền nhiễm cho không mà trào dâng một nỗi niềm khó tả, y nói dõng dạc:
- Tôn Tiết phó chỉ huy Tân Trại biết được Địch chỉ huy phải xuất binh đi đánh trận nêncố ý sắp xếp để ba trăm trại quân ở lại bảo vệ trại, ngoài ra còn lại 879 người đều đã mang tới đây, mời Địch chỉ huy điểm binh.
Liêu Phong, Tư Mã Bất Quần, Cát Chấn Viễn sóng vai đứng ra cao giọng nói:
- Mời Địch chỉ huy điểm binh!
Tất cả binh lính Tân Trại đều đồng thanh nói:
- Mời Địch chỉ huy điểm binh!
Âm thanh vang dội, tràn đầy quyết tâm, xông thẳng trời cao, kích động tới ánh nắng chiều.
Địch Thanh nhìn một đoàn nam nhi đầy nhiệt huyết, trong lòng cảm kích, lập tức chắp tay lại nói:
- Địch mỗ chẳng qua chỉ là làm một chút việc nhỏ mà đã nhận tấm lòng ưu ái của các huynh đệ. Quốc gia có nạn nam nhi phải đi đầu, nhưng nói thật trận chiến này, ta cũngkhông nắm chắc phần thắng.
Tình hình địch như thế nào? Bảo An Quân ra sao? Phạm đại nhân rốt cuộc là còn có kế hoạch gì khác nữa, Địch Thanh hoàn toàn không biết.
Hắn càng không biết Phạm Ung chẳng qua chỉ là muốn hắn chỉ đi lướt qua thôi mà.
Địch Thanh chưa từng dẫn binh nhưng cũng biết tới cách xuất trận này, lành dữ khó đoán, tâm ý của quân Tân Trại hắn cũng biết, nhưng sao hắn có thể nhẫn tâm dẫn những người này đi liều mạng chứ?
Tư Mã Bất Quần đứng ra nói:
- Địch chỉ huy, tục ngữ nói rất đúng, không có tướng quân nào luôn thắng, chỉ có những hào kiệt bất tử , quân Tân Trại không sợ chết, chỉ sợ không biết chết thế nào, có Địch chỉ huy ở đây, chúng ta không sợ!
Chỉ một câu nói này mà quân Tân Trại sục sôi nhiệt huyết, đều hô to:
- Tư Mã Đô Đầu nói không sai, chúng ta không sợ chết, Địch chỉ huy, người hạ lệnh đi.
Cát Chấn Viễn trong đám người kia bước ra kích động nói:
- Địch chỉ huy, tuy ngươi tới đây chỉ vẻn vẹn một ngày nhưng lúc ngươi vì Đinh chỉ huy báo thù, chúng ta đều biết được cách đối nhân xử thế của ngươi. Ngươi dẫn dắt quân thì chúng ta yên tâm, ngươi vì chúng ta mà ngăn chặn mưa gió, chúng ta không phải vì báo quốc mà chỉ là báo đáp Địch chỉ huy thôi.
Mọi người lần này không nói nhiều, cả phố dài im lặng.
Chúng ta không phải vì báo quốc mà chỉ vì báo đáp Địch chỉ huy!
Mọi người không nói gì nhưng chẳng phải trong lòng đều có âm thanh này sao? Địch Thanh ngăn chặn mưa gió cho người Tân Trại, đến bây giờ quân Tân Trại muốn cho người khác thấy, Địch chỉ huy không phải là tứ cố vô thân. Không ai được coi thường quân Tân Trại, quân Tân Trại không hèn nhát.
Khóe mắt Địch Thanh hơi ướt, chậm rãi xuống ngựa, đi từ đầu này của con đường dài, ánh mắt nhìn từng người, từng người một.
Rất nhiều người ngẩng đầu lên, cũng có một vài người cúi đầu xuống.
Có binh sĩ mặt xanh xao, có binh sĩ lấy xoong nồi làm lá chắn… binh Tân Trại tuy rằng những người có thể đến đã đến nhưng đã lâu không khai chiến rồi, những trang bị quân sự đều rách nát đáng thương.
Địch Thanh đi tới giữa con phố dài chắp tay vào hướng mọi người nói:
- Địch Thanh nhận được sự nâng đỡ của huynh đệ trong Tân Trại, trong lòng rất cảm tạ, lần này Bảo An Quân có cấp bách, việc mang quân đi hỗ trợ là không tránh khỏi. Các huynh đệ không sợ chết, Địch Thanh ta cũng không sợ chết, nhưng lần này đi rất nguy hiểm, đi rồi có thể không có khả năng quay về… Địch mỗ không hề nói để hù dọa mọi người, mà đó là sự thật.
Nói xong câu này lại nhìn vào mọi người một lượt.
Binh sĩ có người phấn chấn, có người xúc động, có người nhút nhát, sợ sệt…