Sáp Huyết Chương 177 : Hình Thiên

Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ

Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 177: Hình Thiên

Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện


Liêu Phong kêu lên:
- Chỉ huy sứ, người hạ lệnh đi, ai lùi bước người đó là tôn tử!

Địch Thanh đột nhiên hét lên:
- Ai muốn xuất trận cùng ta, tiến lên một bước!

Tất cả binh sĩ không ai ngờ rằng đột nhiên Địch Thanh lại tuyển binh như thế này, có người bàng hoàng, có người do dự, nhưng lại có người sớm đã chuẩn bị trước không chút do dự bước lên một bước.

Chỉ một bước mà con đường dài đã đứng hàng trăm binh sĩ, nói một cách tương đối cũng tới một phần tám binh trại rồi.

Có người thấy người bên cạnh đứng lên cũng có chút xấu hổ cũng đứng ra, trong phút chốc đã hơn 200 người đứng ra, nhưng một bước đó thực sự là rất nặng nhọc, đâu có dễ dàng gì mà đứng ra?



Đám người Liêu Phong sắc mặt giận giữ chuẩn bị quát lên thì Địch Thanh đã nói:
- Được, đủ rồi, những người còn lại bảo vệ trại.

Địch Thanh thầm nghĩ rằng: “Binh ở Tân Trại lâu không chiến đấu, chỉ trong giây lát mà có hơn 200 người đứng ra trợ giúp Bảo An Quân, đã là chuyện không dễ rồi, Địch Thanh ta sẽ toàn lực đảm bảo an toàn cho những binh sĩ này.” Thấy sắc mặt của những binh lính không đứng ra khỏi hàng kia có chút ngượng ngùng, Địch Thanh nói:
- Trách nhiệm cứu viện tuy rằng trọng đại nhưng nhiệm vụ bảo vệ trại cũng không nhẹ nhàng gì, Tôn Tiết ngươi dẫn quân thủ trại, không được để bất kỳ sơ suất nào.

Tôn Tiết định xin đi đánh trận thì Địch Thanh lại vỗ vỗ vai y và nói:
- Còn phải làm phiền ngươi ghi lại tên những binh sỹ hôm nay phải xuất chiến.
Tôn Tiết hiểu ra, chậm rãi nói:
- Được.

Ý của Địch Thanh không khó lý giải, dẫn binh đánh trận là chuyện của Địch Thanh, đảm bảo những người này không lo lắng gì là chuyện Tôn Tiết cần làm.

Liêu Phong chủ động đứng ra nói:
- Địch chỉ huy, đi đánh trận nhất định phải mang ta theo.
Tư Mã Bất Quần, Cát Chấn Viễn ở phía sau Liêu Phong cũng chẳng thèm nói lời nào, ý tứ cũng rất rõ ràng, ba người này là buộc cùng một chỗ.

Địch Thanh cười cười nói:
- Đương nhiên phải tính cả các ngươi chứ. Được rồi, cứu binh như cứu hỏa, những người xuất chiến nghỉ ngơi chuẩn bị vài giờ đồng hồ, đúng canh ba xuất phát! Giải tán.

Mọi người hưởng ứng đều lui về hết.

Mấy giờ đồng hồ cuối cùng nói là để chuẩn bị nhưng ai cũng đều biết là Địch Thanh để họ cáo biệt với người nhà.

Địch Thanh thì không có người để cáo biệt, chỉ đi theo con đường dài phía trước, ánh tà dương đỏ như máu kéo bóng dáng hiu quạnh kia ra thật dài. .

Có những người dân ở phía sau Địch Thanh bàn luận, đa số họ đều không hiểu, tại sao một Chỉ huy sứ tuấn lãng cứng rắn này, dù đang cười cũng mang theo khí tang thương không nói thành lời?

Địch Thanh cũng không ngại người bên cạnh chỉ chỉ chỏ chỏ, đây là lần đầu tiên trong đời hắn dẫn binh đi chiến trận, hắn không kích động, chỉ còn lại sự bình tĩnh và quyết tâm.

Quyết tâm chiến đấu vì huynh đệ Tân Trại, quyết tâm chiến đấu vì bảo vệ biên giới, cũng quyết tâm chiến đấu vì lời hứa không bao giờ thay đổi đó! đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Chắc Vũ Thường, cũng biết anh hùng vô song thiên hạ trong mắt ngươi nghĩ gìkhi chuẩn bị đi khai chiến?

Địch Thanh nghĩ đến đây chợt nhìn lên đám mây trên trời.

Ánh nắng chiều tà rực rỡ giống như khúc nghê thường, đám mây trong suốt lững lờ trôi, tựa như vũ y.

Âm thanh “Đinh đinh, đang đang” truyền đến.

Địch Thanh quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy ở phía trước không xa, chính là một nhà thợ rèn. Một ông lão đang vung mạnh cái búa sắt đập vào những công cụ đang được đốt lên đỏ rực, trong lòng Địch Thanh khẽ rung động, chậm rãi bước tới.

Khuôn mặt ông lão rèn sắt khắc khổ, trời mùa thu nhưng ông vẫn cởi trần để lộ bộ ngực như sắt của mình, thình thoảng có đốm lửa bắn lên người ông rồi tự nhiên tàn lụi.

Ông lão cảm thấy được ánh mắt Địch Thanh đang nhìn, cuối cùng cũng dừng tay búa lại ngẩng đầu nhìn sang phía Địch Thanh, nhìn thấy Địch Thanh ông có chút kinh ngạc hỏi:
- Vị này là Địch chỉ huy đúng không? Ngươi... Ngươi muốn làm binh khí gì?

Địch Thanh mới tới được hai ngày nhưng trên dưới trong Tân Trại đều truyền tụng cái tên truyền kỳ này, đến cả lão thợ rèn này cũng đã biết tới Địch Thanh.

Có một số người, chưa chắc đã là một truyền kỳ?

Địch Thanh bước vào trong lò rèn đơn sơ, nhìn qua những đao kiếm, ánh mắt dừng lại ở một cái mặt nạ bằng đồng xanh được đặt trên cái giá gỗ giữa nhà.

Địch Thanh muốn tìm chính là mặt nạ!


Hắn biết khuôn mặt mình tuấn tú, trên chiến trường không có sức nhiếp chúng, nhưng điểm đáng ghét nhất là nếu hắn tức giận thì cả mặt sẽ run lên, lông mi, khóe mắt thậm chí cả khóe miệng đều giật lên. Hắn không muốn binh sĩ thuộc hạ nhìn thấy tình cảnh này của hắn, càng không muốn binh sĩ cảm thấy hắn dường như đang sợ hãi, cho nên hắn muốn tìm một cái mặt nạ để che lấp.

Khi hắn vừa nhìn thấy chiếc mặt nạ kia thì trong lòng hơi rung động, hắn thích chiếc mặt nạ đó, thích ý chí bất khuất được thể hiện trên chiếc mặt nạ đó.

Bộ mặt nạ dữ tợn, khóe miệng còn có hai cái nanh, dưới ánh nắng chiều, cả chiếc mặt nạ tỏa ra một màu xanh nhạt.

Dù cho ánh chiều tà kia chiếu lên cũng không thể thay đổi được vẻ lạnh lẽo tiêu điều trang nghiêm của chiếc mặt nạ đó.

Địch Thanh nhìn chiếc mặt nạ đó, đôi mắt trống rỗng trên mặt nạ đó cũng đang nhìn hắn… Chiếc mặt nạ được làm một cách cực kỳ tinh tế, trông rất sống động, còn mang theo một ý chí chiến đấu bất khuất…

Không biết bao lâu sau Địch Thanh mới hỏi:
- Mặt nạ này là đại diện cho người nào vậy?

- Là Hình Thiên!
Một giọng nói trong trẻo như nước suối nhưng lạnh lùng thốt lên.

Địch Thanh nhìn sang phía giọng nói đó, thì nhìn thấy một đôi mắt đen láy. Trong lòng Địch Thanh chấn động, cả người lảo đảo, mới phát hiện ra có một cô gái đang ngồi ở góc xưởng rèn đó.

Hắn nhận ra cô gái đó .

Chính là cô gái sáng sớm nay đã giội cho hắn một chậu nước vào người, không ngờ lại có thể gặp được cô ấy ở đây.

Người con gái này ăn mặc quần áo đơn sơ, dung mạo bình thường, điểm đặc biệt duy nhất là nàng có thắt một dải lụa màu xanh ở bên hông.

Dải lụa màu xanh như nước biển, sạch sẽ.

Địch Thanh lúc này mới phát hiện cô gái này tuổi cũng không lớn, nhưng nàng luôn có vẻ lạnh băng lãnh đạm , khiến cho người khác không để ý đến tuổi tác của nàng, thậm chí cũng không để ý tới dung mạo của nàng.

Địch Thanh không hề biết, từ lúc hắn bước vào trong lò rèn này thì ánh mắt cô gái sáng như ánh nắng chiều này đã dừng lại trên người hắn. Hắn vốn không phải là người sơ ý như vậy, là cô gái đó quá mức yên lặng hay là cái mặt nạ kia làm cho tim con người ta đập loạn nhịp?

Địch Thanh nghĩ ngợi, quay đầu lại cười lẩm bẩm nói:
- Hóa ra là Chiến thần Hình Thiên… chả trách … Lão trượng đây tay nghề giỏi quá… Chiếc mặt nạ bằng đồng xanh này có bán không?

Cô gái đó lạnh lùng nói:
- Không bán.

Ông lão rèn sắt trách cứ:
- Phi Tuyết, không được vô lễ, Địch chỉ huy, nó nói đùa đấy, trẻ con không hiểu chuyện, nó bảo tôi rèn cái mặt nạ này cho nó, hôm nay tôi mới rèn xong. Phi Tuyết, nếu Địch chỉ huy đã thích thì bán cho hắn đi được không? Ngày mai ông nội sẽ rèn cho cháu một cái giống hệt như vậy?

Cô gái kia vẫn chỉ trả lời hai từ:
- Không bán!
Hai chữ chắc như đinh đóng cột, ai cũng có thể nghe ra ý kiên quyết của cô gái đó.

Ông lão hốt hoảng, chỉ nói được:
- Con bé này … con bé này … Địch chỉ huy, ngươi đừng trách nhé.

Địch Thanh thầm nghĩ: “Hóa ra cô gái này có tên là Phi Tuyết, không giống với tên của một cô gái thôn quê chút nào”, rồi cười nói:
- Không sao, ta chỉ hỏi thôi.
Hắn lại nhìn chiếc mặt nạ đó một cái rồi xoay người đi ra, tuy là hắn thích chiếc mặt nạ đó nhưng hắn sẽ không cướp đoạt những gì mà người khác thích.

Tuyết Phi thấy Địch Thanh phải đi, đột nhiên hỏi:
- Này … Địch Thanh, ngươi có biết Hình Thiên là ai không?

Địch Thanh dừng lại, sau một lúc lâu không nói, hắn đương nhiên là biết Hình Thiên là ai rồi, theo sử sách ghi lại: “Hình Thiên và Hoàng đế tranh giành thần, bị Hoàng đế tuyên chém đầu, chôn vùi trên núi Thường Dương, dùng hai bên ngực làm hai mắt, lấy rốn làm miệng.”

Hình Thiên không phải là người, mà là một vị thần đau khổ!

Hình Thiên mặc dù bị Hoàng đế chặt đầu, vẫn bất khuất thề sẽ tiếp tục đấu với Hoàng đế.

Địch Thanh biết mặt nạ kia đại diện cho Hình Thiên, cũng hiểu được tại sao mình lại thích mặt nạ đó đến thế, càng hiểu rõ hơn hàm ý chiến đấu bất khuất trên mặt nạ đó, cũng than thở về sự lột tả thần sắc của ông lão thợ rèn này.

Địch Thanh chỉ không hiểu vì sao cô gái kia lại hỏi vậy?

Phi Tuyết nói:
- Hình Thiên vung cán búa, chí lớn luôn mãi còn, ta thích Hình Thiên.

Địch Thanh xoay người nhìn về phía Phi Tuyết nói:
- Ta cũng rất thích Hình Thiên.

Hai tròng mắt Phi Tuyết sáng rực lên, giống như một ngôi sao băng hiện lên, nàng trịnh trọng lấy chiếc mặt nạ từ trên giá gỗ xuống, giọng điệu vẫn trong trẻo và lạnh lùng như trước nhưng trong đó lại hàm chứa sự chân tình:
- Đồ vật mà mình thích thì không nên bán, đúng không?

Địch Thanh gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu thực sự thích một vật gì đó thì dù bao nhiêu tiền cũng không bán, đồ vật mà mình thích không còn nữa thì sẽ mãi không bao giờ quay về cả.
Hắn có chút chua xót nhưng cũng là phát ra từ cảm xúc.

Nguồn: tunghoanh.com/sap-huyet/chuong-177-7VHaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận