Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 1: Nghê thường khúc
Chương 75: Thiên tử
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
Hắn đang định đi Tam Nha, Trương Ngọc đã lo lắng hỏi:
- Địch Thanh, có phải bọn họ trước đề bạt ngươi rồi sau đó lại chuẩn bị giết ngươi?
Địch Thanh biết là không phải, an ủi nói:
- Hẳn là không phải…
Lời còn chưa nói dứt, Lý Vũ Hanh chạy vào nói:
- Ngươi lên chức Tán Trực rồi? Việc này trong quân doanh đã truyền ra, rốt cuộc là thế nào?
Địch Thanh không biết giải thích ra sao, chỉ phải thần bí nói:
- Nói không chừng vận khí của ta đã đến. Mấy ngày trước bái Phật cầu Thần, chắc đã có linh nghiệm rồi.
Lý Vũ Hanh muốn hỏi rốt cuộc là vị thần tiên nào mà linh nghiệm như vậ cũng muốn đi cầu. Nhưng thấy Trương Ngọc mặt lạnh, đành phải sửa lời nói:
- Vậy thật sự là may mắn. Địch Thanh, ngươi thăng quan, cũng đừng quên huynh đệ nhé.
Địch Thanh cười nói:
- Hiển nhiên rồi. Ta sẽ thường xuyên đến thăm hỏi các ngươi.
Khi hắn đi ra ngoài, chỉ thấy các cấm quân hướng hắn chỉ trỏ. Trong ánh mắt hoặc ghen tị, hoặc ngạc nhiên. Trong lòng hắn cũng không biết là cao hứng hay là ưu thương. Đột nhiên nhớ lại cổ nhân đã từng nói qua cái gì mà ‘Trong phúc có họa, trong họa có phúc’. Nghĩ thầm: “Cổ nhân nói vãn là có đạo lý. Ngồi lao tù nửa năm lại được thăng sáu cấp.. Vụ mua bán này, đúng là kiếm lời.”
Địch Thanh đến Tam Nha gặp người chủ sự. Đầu tiên chủ quản nói ra quy củ, sau đó phân hắn thuộc Điện Tiền Chỉ huy sứ Cát Tông Thịnh quản lý. Địch Thanh biết Cát Tông Thịnh là con của Cát Hoài Mẫn, cháu của Cát Bá. Cát Bá ở thời kỳ Chân Tông, do quân công lớn lao mà được khen ngợi. Sau lại cưới em gái của Phó sứ Vương Đức Dụng. Tính ra Cát Tông Thịnh coi như là gia đình danh tướng rồi.
Địch Thanh bỗng dưng được đề bạt, chỉ dám oán thầm nhưng bên ngoài vẫn phải khúm núm. Trước đi nhận quân bị, hôm sau sẽ đi trực. Địch Thanh nhận được quân bị xong thì liền đi tìm Dương Vũ Thường để nói tình hình gần đây. Nhưng nghĩ đến mặt lạnh của Dương Niệm Ân thì trong lòng lại thấy sợ. Nên đành quay lại doanh mời các huynh đệ uống rượu mừng. Ngoại trừ Trương Ngọc, tất cả mọi người đều mong Địch Thanh chiếu cố huynh đệ nhiều hơn. Địch Thanh trên miệng đồng ý, trong lòng thì lại cười khổ.
Sáng sớm hôm sau, Địch Thanh chính thức gia vào đại nội tuần tra.
Cát Tông Thịnh là tướng môn hổ tôn. Ngày thường rất ít khi thấy mặt. Người phụ trách điều hành là Thường Côn, vốn là một trong tám phó chỉ huy sứ. Y có võ công cao cường, nên được điều động đến Điện tiền.
Tán Trực là một loại ban trực, ban trực kỳ thực chính là thân binh của Hoàng đế. Người ban trực chủ yếu được điều động ra và thăng chức từ bát đại cấm quân trong kinh thành, chức trách là bảo vệ Hoàng thượng, ngày thường chủ yếu là bảo vệ sự an toàn của Đại nội. Ban trực được phân làm Chư ban và Chư trực. Trong Chư ban có các chức danh Điện tiền chỉ huy sứ, Kim thương ban, Tán Trực. Trong Chư trực có các chứ danh Ngự long trực, Ngự long cung trực, Ngự long cung tiễn trực. Nói trắng ra, các ban các trực phụ trách các sự vụ an toàn trong hoàng cung. Địch Thanh nghe Thường Côn nói một hồi, cũng không nhớ được nhiều, chỉ biết bản thân hiện giờ thuộc loại cứu hỏa, ở đâu thiếu người thì bổ sung tới đó.
Thường Côn đối với Địch Thanh cũng có chút đau đầu. Y đã sớm nghe nói Địch Thanh là từ Lưỡng Phủ chuyển tới Tam Nha. Tam Nha đem Địch Thanh chuyển tới dưới tay y. Địch Thanh rốt cuộc có lai lịch gì, Thường Côn nhất thời cũng cân nhắc không ra. Chỉ có thể tạm thời nói lời khách khí với Địch Thanh.
Thường Côn đang đau đầu không biết nên an bài Địch Thanh như thế nào. Đột nhiên linh cơ vừa động. Y cũng không mang Địch Thanh đến các nơi quen thuộc mà lập tức đưa hắn vào trong một cửa cung.
Địch Thanh ngẩng đầu thì thấy tấm biển trên cửa cung có ghi “Tập Anh Môn”. Thầm nghĩ, xem ra ở đây toàn tinh anh. Nghĩ đến đây, mặt cũng có chút đỏ.
Thường Côn mang theo Địch Thanh đi qua vài chỗ thành cung rồi đến một nơi. Nơi này xung quanh đều là tường cao, phía trước là đường chết. Địch Thanh mờ mịt nhìn xung quanh, nghi ngờ Thường Côn muốn đem hắn đến đây giết người diệt khẩu.
Thường Côn dừng lại nói:
- Địch Thanh, nơi này tạm thời không có người canh gác. Chức trách trọng đại, ngươi nhất định phải trông giữ cẩn thận. Đợi cho mặt trời lặn, là có thể quay về. Đúng rồi, ngươi còn nhớ đường quay lại chứ?
Thấy Địch Thanh gật dầu, Thường Côn vỗ vỗ vai hắn nói:
- Cố gắng làm việc, đừng đi linh tinh. Bằng không xảy ra việc gì, ta cũng không thể bảo vệ ngươi. Nếu có công lao, ta sẽ nhớ ngươi.
Dứt lời y xoay người rời đi
Nơi Địch Thanh canh gác tuy ba mặt là tường cao, nhưng ở giữa có một khu rừng trúc, cá bàn và ghế đá, bên cạnh khu rừng còn có một cái đình. Nơi này tuy nhỏ, cũng xem như đẹp và tĩnh mịch, Địch Thanh không hiểu nổi nơi này vì sao phải phái người gác, chẳng lẽ còn sẽ có người đến nơi đây gây rối?
Mặt trời lên cao, ánh nắng vượt qua bức tường, chiếu lên người thật là ấm áp. Địch Thanh thở dài, lẩm bẩm nói:
- Có tiền lĩnh, có nơi để nghỉ ngơi, ngươi nên cảm thấy đủ chứ.
Từ lúc hắn quen với Dương Vũ Thường thì ưu tư trong lòng đã dần vơi đi, thiên tính lạc quan lại trở về. Tìm ghế đá ngồi xuống, thầm nhủ:
- Ở đây chắc là nơi người trong cung nghỉ ngơi vào mùa hè? Đầu xuân trời còn lạnh, tuyết chưa tan hết, chắc có lẽ ít người đến.
Chính vào lúc cân nhắc bỗng một tiếng hét thảm truyền đến.
Địch Thanh đang thất thần, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, cả người tóc gáy dựng lên. Liền đứng dậy cầm đao ở tay. Tiếng kêu thảm thiết ngừng lại, chung quanh lại trở nên yên tĩnh đến ghê người.
Địch Thanh nhìn trái nhìn phải, nhớ lại hướng vang lên tiếng kêu. Hình như từ tường cao ở hướng tây. Trong lòng Địch Thanh lo sợ. Thầm nghĩ chẳng lẽ có người muốn thiết lập bẫy rập để dụ dỗ hắn vào tròng? Đầy là đại nội hoàng cung, Hạ Tùy chỉ sợ cũng không dám gây rối ở đây đi?
Địch Thanh chậm rãi đi về phía tường cao ở hướng Tây. Đi xuống dưới tường, nghiêng tai lắng nghe, không nghe thấy tiếng vang. Rốt cuộc cố lấy dũng khí, lui ra phía sau hai bước. Lấy đà chạy đến, chân giẫm lên tường, cả người bay lên, cố hết sức lộn lên đầu tường. thò đầu trông qua, suýt chút nữa lại rơi xuống.
Bên trong cách đó không xa là máu tươi đầm đìa. Ở giữa có khối thớt, ở trên là một đầu lợn chết. Lúc này Địch Thanh mới nhớ tới, tiếng kêu vừa nãy xác thực là tiếng heo kêu khi bị giết. Hóa ra bên trong Tập Anh Môn là nơi để giết mổ động vật.
Địch Thanh chỉ có thể thở dài. Cung nhân cũng là người, Hoàng đế, Hoàng hậu cũng là người. Là người sẽ ăn cơm, trong cung dù sao cũng phải có nơi giết mổ động vật. Mà nhiệm vụ của hắn bây giờ, hóa ra là trông coi lợn chết.
Địch Thanh buông tay bám, rớt xuống. Lắc đầu thầm đem cả nhà Thường Côn chửi một lượt. Hắn đường đường là một Tán Trực, không ngờ lại phải đảm nhiệm chức vụ lặt vặt này. Không cần hỏi cũng biết mấy kẻ kia coi thường mình.
Tuy nhiên cũng không hoàn toàn trách Thường Côn. Nghĩ đến người có thể vào ban trực phần lớn là con dòng cháu giống. Mình vốn chỉ là người quê mùa, đương nhiên là bị người khinh thị. Địch Thanh ngồi xuống, trong lòng nghĩ, cho dù cả đời trông chuồng heo chỉ sợ cũng không có công lao gì. Nếu có thể gặp lại Thánh công tử thì tốt… Hy vọng anh ta còn muốn đi Trúc Ca lâu. Mình và anh ta cò kè mặc cả, muốn tăng thêm chức quan, không biết anh ta có đồng ý hay không?
Nở nụ cười trào phúng, Địch Thanh cũng biết ý nghĩ của mình kỳ lạ. Ôm đao, dựa vào cột đình, đang muốn ngủ một lát, đột nhiên nghe thấy từ phía Tập Anh Môn giống như có động tĩnh.
Địch Thanh rùng mình. Xác định không phải tiếng heo kêu liền vươn người đứng dậy. Lắng nghe thì nghe thấy một người thấp giọng nói:
- Hỏng rồi, bọn họ sắp đuổi kịp.
Một người khác nói:
- Ngươi đi cản lại, ta đi trước.
Địch Thanh nghe thấy vậy, thầm nghĩ chắc Thường nghĩ sẽ có kẻ trộm tới đây nên mới giao cho mình canh giữ chỗ này. Xem ra cơ hội lập công của Địch Thanh ta đã tới. Đây chính là anh hùng không hỏi xuất xứ, mặc kệ ngươi giết heo hay xem heo. Nghe tiếng bước chân nặng trịch vang lên, thầm nghĩ kẻ cắp đã mệt, cơ hội không thể bỏ qua.
Bỗng nhiên cảm thấy thanh âm này có vẻ quen tai, tiếng bước chân đã đến gần. Không cần nghĩ nhiều, lắc mình tránh ở một bên tường. Thấy bóng người vừa động, Địch Thanh liên giơ chân ngáng. Người nọ vội vàng không kịp chuẩn bị. Ai ôi một tiếng, đã ngã lăn trên đất.
Phía sau người nọ còn có một người. Thấy vậy liền kêu lên sợ hãi:
- Dừng tay!
Địch Thanh đã rút đao khỏi vỏ, gác ở lồng ngực y, quát:
- Chớ bắt ta giết người!
Lời vừa ra khỏi miệng, tròng mắt đã trừng lớn, thất thanh nói:
- Diêm tiên sinh, tại sao lại là tiên sinh!
Người đằng sau đúng là người hầu của Thánh công tử Diêm tiên sinh. Địch Thanh nghĩ đến cái gì, quay đầu trông lại, liền giật mình. Người ngã lăn quay kia không phải Thánh công tử thì là ai?
Diêm tiên sinh cả giận:
- Giởi lắm Địch Thanh, dám mạo phạm Thánh…Công tử?
Địch Thanh cười lạnh nói:
- Trộm cắp mà cũng dám kiêu ngạo như thế? Nghĩ tới ta đường đường là Tán Trực, dĩ nhiên là bắt trộm là nhiệm vụ đầu tiên…
Nghĩ lại, chức Tán Trực này vẫn là do Thánh công tử ban cho. Giọng liền mềm nhũn lại, nói với Thánh công tử:
- Công tử không sao chứ? Các ngươi ăn gan báo hay sao mà dám vào cung ăn trộm?
Bỗng dưng sống lưng lạnh buốt. Thầm nghĩ hai người này là kẻ trộm, vậy hộp vàng kia cũng là do bọn họ trộm trong cung mà đến?
Diêm tiên sinh nói:
- Ai trộm đồ?
Thánh công tử khoát tay chặn lại, miễn cưỡng đứng lên nói: nguồn tunghoanh.com
- Địch Thanh, sao ngươi lại ở đây?
Địch Thanh kỳ quái nói:
- Không phải là công tử cho ta thăng chức sao?
Trên mặt Thánh công tử lộ vẻ cổ quái. Sau một lúc lâu mới nói:
- Hóa ra y thật sự giúp ta làm được.
Địch Thanh vội hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Trong lòng nghĩ, hóa ra Thánh công tử cũng cầu người khác. Không biết vị kia giúp mình thăng chức là vị nào?
Thánh công tử lắc đầu, vội la lên:
- Địch Thanh, ngươi phải giúp ta một chuyện. Việc khác, sau này hẵng nói.
Địch Thanh lập tức nói:
- Thù lao thế nào?