Sư Phụ, Theo Ta Có Được Không Chương 23


Chương 23
Trong thành Lạc Hà, có rất nhiều người đang truyền tai nhau rằng Tam thiếu gia Tô gia Tô Mộ Bạch cùng với nữ đồ đệ hắn đưa về rất thân thiết.

Mọi người tận mắt nhìn thấy bọn họ ban ngày ban mặt ôm ấp, cử chỉ thân mật. Hai chữ loạn luân, cứ thế từ miệng mọi người mà nói ra, lan ra khắp thành Lạc thành.

Đây là việc hệ trọng ra sao chứ, ban đầu chỉ là một ít người rỉ tai nhau, không đầy ba ngày toàn bộ già trẻ trong thành Lạc Hà đều xôn xao về việc này. Chẳng mấy chốc, người làm mưa làm gió trong Lạc Thành lúc đầu Tô Mộ Bạch ngày càng nổi tiếng, mà Tô Oản Oản vốn không được biết đến cũng một lần được nổi tiếng.



Nếu như ở hiện đại, có lẽ nàng còn có thể thừa dịp nổi tiếng mà tham gia từng chương trình giải trí một, kiếm được bộn tiền.Có lẽ còn có người đại diện muốn ký hợp đồng với nàng, công khai hoặc là ngầm làm việc, cứ theo đó lại làm một lần nữa sẽ lại kiếm được một khoản. Có lẽ còn có một rất nhiều người đáng tin tưởng bênh nàng, khiến nhiều người chơi với nàng, suy cho cùng thì vẫn không tốn nước bọt.

Nhưng nếu ở cổ đại, nàng lại chính là người đáng khinh, không có đạo đức bị mọi người phỉ báng.

Tô phủ, Tô Oản Oản phiền muộn ở trong góc nghe hai tiểu nha hoàn giặt quần áo quở trách nàng.

“Tô Oản Oản này, ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã không thích rồi.”

“Đúng vậy, nhìn khuôn mặt kia của nàng ta, không có nhan sắc gì, vậy mà lại đi câu dẫn Tam thiếu gia của chúng ta. “

“Tam thiếu gia là nhân vật thần tiên, làm sao lại cùng Tô Oản Oản không biết xấu hổ kia dây dưa chứ, đây không phải loạn luân nha. “

“Ai, ai mà biết được. Dù sao luân đến luân đi cũng đâu tới lượt chúng ta nha, thô sử nha hoàn chúng ta không bị người khác khi dễ là được rồi.”

“Ai, ngươi nói Tam thiếu gia nhà chúng ta về sau làm sao đây ?Bằng tài lực cùng địa vị của Tô gia, muốn dạng mỹ nhân nào mà không được chứ, sao lại có thể cùng đồ đệ của mình…”

“Nghe nói Tô Oản Oản kia có khả năng dùng độc thôi, ta thấy tám phần là nàng ta hạ mê dược với Tam thiếu gia.””Thật quá đáng, nàng ta sao có thể làm như vậy chứ?”



Tô Oản oản bối rối nhìn bộ nhuyễn yên sa màu vàng nhạt trong tay nha hoàn kia, là tinh phẩm của Cẩm Tú Phường mà nàng thích nhất, xem điệu bộ nàng kia giống như sẽ xé bộ y phục thành hai nửa nha.



Tiểu nha hoàn kia một mặt căm phẫn quở trách Tô Oản Oản, một mặt trút tất cả cơn tức lên bộ y phục kia. Hai mắt Tô Oản Oản chăm chú nhìn bộ y phục trong tay nàng, chỉ thấy nhuyễn sa kia bị đập, đập, đập nha làm lòng nàng xoắn lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, cuối cùng nàng ném một hòn đá nhỏ lên tay nàng ta.

“A” Tiểu nha hoàn bị đau, thả lỏng tay, bộ nhuyễn yên sa vàng nhạt đột nhiên nằm ở trong tay Tô Oản Oản đứng trước mặt nàng.

Nàng đau lòng nhìn bộ y phục nói:”Ai nha, ngươi mắng chửi người thì mắng chửi người thôi, mắng người cũng đừng giày vò y phục của ta chứ. Nói cho ngươi với ngươi biết nha, cho dù đem ngươi bán tới bán lui, bạc thu được cũng không đủ để trả ta bộ y phục này nha.

“Tô, Tô tiểu thư…..”

Hai tiểu nha hoàn mới vừa nãy còn mắng rất hăng hái như được trút giận, bây giờ ngay cả nói cũng không nói được. Không bàn đến việc mọi người đều biết nàng ta có bản lãnh dùng độc, chỉ cẫn thân phận của nàng ta cũng khiến hai thô sử nha hoàn không dám khinh suất.

“Tô tiểu thư, nha hoàn này chẳng qua chỉ là bồ đào chua, các nàng lại mới biết ngươi cùng Tam thiếu gia đích thực thương nhau. Ngươi đừng nên đem việc này để trong lòng, đỡ khiến mình khó chịu.” Đúng lúc nghe được mấy lời linh tinh, Lâm Nhược Sơ đi đến chỗ Tô Oản Oản, thản nhiên nói.



“Đúng vậy, từ trước tới nay ta vẫn không để ý lắm.” Nàng vẫn cười đến xán lạn, như vậy lại khiến Lâm Nhược Sơ hơi giật mình, nàng ta cúi đầu, yếu ớt cười:”Đúng vậy, Tô tiểu thư tính tình rất tốt, không suy nghĩ nhiều, vậy mà ta lại lắm lời như vậy.”

“Có người nói nơi nào có người nơi ấy có giang hồ, có người tự nhiên cũng có nhàn ngôn toái ngữ, quản bọn họ làm gì. Đến lúc đó tâm tình không tốt, ngủ không yên ăn không ngọn lại là chuyện của mình.” Nàng vừa nói vừa hung hăng trừng mắt với hai tiểu nha hoàn kia, các nàng sợ tới mức tè ra quần mà chạy, nàng thấy bộ dạng của các nàng ta chỉ thấy buồn cười, xoa eo thon cười đến run rẩy cả người.

“Tô tiểu thư nói cực kì đúng, khó chịu cũng chỉ có mình, người khác cũng không gánh nổi nửa phần.”

Tô Oản oản nhìn lại Lâm Nhược Sơ

“Cũng không hẳn như vậy, ta thích chó sủa lớn, bọn họ kêu to cũng được thôi, dù sao ta chỉ nghe được tiếng người, những tiếng khác ta đều nghe không hiểu. “

Lâm Nhược Sơ cười cười, xem ra đã có chút khổ sở. Nàng nói:”Có năng lực như Tô tiểu thư, chỉ sợ không được mấy người.”

Dưới đáy lòng Tô Oản Oản khẽ thở dài, nhìn Lâm Nhược Sơ cũng không biết nên nói gì, nàng chưa từng an ủi ai, càng không biết nên an ủi thế nào, đành phải cười cười đi qua.

Thấy nàng ấy đi đã xa, nàng mới thở ta một hơi dài, sau đó ánh mắt nghiêng nghiêng tới một góc nào đó, nói: “Sư phụ, đứng nghe ở góc tường là không đúng.”

Hắn cười đi ra, véo tai nàng nói: “Là nàng nghe trước.”

“Hừ, ta cũng đâu có nghe, ta đang nhìn phong cảnh có được không? Chẳng qua lúc đang ngắm cảnh lại nghe được thanh âm không dễ chịu thôi.”

Hẳn chỉ cười cười, cùng nàng nhún người bay lên nóc nahf, sóng vai người cạnh nàng. Một lúc sau, hắn mới mở miệng:” Mới vừa rồi, nói đơn giản như vậy, cũng thật thoải mái nha? Oản oản, nhiều lời đồn như vậy, nàng nghe xong không thấy khó chịu sao?”

Nàng chậm rãi gối đầu lên vai hắn.

“Sao lại không khó chịu, chẳng qua đã sớm nghĩ đên tình thế ngày hôm nay, chuẩn bị chút tâm lý thôi. Danh tiết cái gì chứ, đều là phù du thôi. Ta chỉ sợ…” Nàng nhìn vào mắt hắn “Sư phụ, ta sợ chàng sẽ hối hận. Chàng đường đường là Tam thiếu gia Tô gia, lại là thiếu hiệp nổi danh trên giang hồ.”

“A, như vậy chúng ta không cần ở cùng một chỗ là được rồi.”

“Cái gì !” Nàng lập tức nhảy dựng lên, hô to: “Không được, danh tiết gì đó chỉ là gió thoảng mây trôi. Ta biết sư phụ chàng phẩm chất thanh cao, nhất định không cùng trình độ với người bình thường, vậy nên sư phụ chàng không nên chấp nhặt ánh mắt của mọi người. Tình yêu của chúng ta so với cái gì kia còn thuần khiết, so với cái gì đó còn cao thượng hơn nữa…Dù sao chàng cũng không thể không muốn ta, Dương Quá cùng Tiểu long nữ xa nhau mười sáu năm còn gặp lại nhau, chúng ta lại không bị Hoàng Dung châm ngòi, nhất định mỗi ngày đều ở cùng nhau.!”

“Dương Quá và Tiểu Long Nữ là ai?”

“Dương Quá và Tiểu Long Nữ chính là cái kia…Sư phụ!” Nàng giận dữ.

Hắn vỗ vỗ khuôn mặt tức giận của nàng: “Cái gì, chúng ta đã ở cùng nhau tám nắm, nàng khẩn trương cái gì chứ ?”

Nàng quay đầu đi, tức giận không quan tâm đến hắn.

“Nàng đã sớm liệu trước sẽ có ngày hôm nay, ta sao lại không biết. Nếu đã muốn ở cùng với nàng, tất nhiên sẽ không để những việc như vậy vào mắt.”

Hắn nhìn ra xa, ngữ khí bình thản lại có phần kiên định.

Tô Oản Oản hít hít cái mũi, cúi đầu nói:”Sư phụ, ta muốn khóc.”

“Chịu đựng đi.”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/89333


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận