Sư Phụ, Theo Ta Có Được Không Chương 30


Chương 30
Thứ vải tơ tằm thượng hạng trượt xuống trên thân thể nhỏ xinh, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng, chân gác lên chăn một cách bất nhã, ngón chân nhỏ nhắn hơi giật giật, bộ dáng đang ngủ say bắt đầu cựa mình tỉnh giấc.

Mái tóc đen óng ả theo hai gò má trượt xuống ngực, vừa vặn che khuất thứ cần che, Tô Oản Oản ôm thứ gì đó hơi hơi động đậy trong lòng.

Ai, rất mềm mại nha~~~ A, không đúng, sư phụ nàng trở nên mềm mại từ lúc nào vậy???

Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, phát hiện ra nam nhân gợi cảm mê người đang ôm trong lòng lại biến thành một cái gối ôm!

Nàng tức giận ngồi bật dậy, chống nạnh quát lớn: “Tô Mộ Bạch đồ vương bát đản nhà ngươi, ăn người ta sạch sẽ rồi dám chuồn đi!”



Đúng lúc ấy, nha hoàn Tiểu Hà đẩy cửa bước vào, hai tay bưng đồ ăn, nghe thấy tiếng Tô Oản Oản, lại nhìn đầu tóc nàng bù xù rối loạn, xiêm y xộc xệch liền kinh ngạc trợn mắt nhìn nàng. Tô Oản Oản cũng không biết sẽ có người bước vào, vì thế hai người liền chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu.

Tiểu Hà từ nhỏ đã là nha hoàn nên cũng rất hiểu chuyện, liền cụp mắt xuống, đặt khay thức ăn lên trên bàn, rất đúng mực nhìn Tô Oản Oản nói:

“Tô tiểu thư, tam thiếu gia nói ngài đang ở thư phòng, nếu tiểu thư tỉnh có thể đến đó tìm, nhưng trước hết phải dùng điểm tâm đã.”

Tô Oản Oản rầu rĩ lên tiếng, sau đó lập tức chui vào chăn, cho đến khi Tiểu Hà ra khỏi phòng đóng cửa lại mới chịu chui ra. Nàng nhanh chóng mặc quần áo rồi đến thẳng thư phòng của Tô Mộ Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng bừng lửa giận, ngay cả điểm tâm cũng không buồn đụng vào.

Nàng một cước đá văng cửa thư phòng, nhìn vào bên trong, phút chốc liền ngây ngẩn cả người, trừng mắt nhìn thư phòng đang chật kín người.

Thần tiên ơi, sao không ai nói cho nàng biết rằng trong thư phòng có nhiều người như vậy chứ! Tô Nam Duệ, Tô Bắc Lăng, Tô quản gia, lại còn có một vài người nhìn khá quen mắt, không biết mấy người này từ đâu chạy tới a!

Nàng thầm nghĩ đem mê dược hạ lên mấy kẻ vướng bận này, sau đó trực tiếp bước qua đám người này tới bên Tô Mộ Bạch, túm cổ áo hắn mà gào thét: “Chàng đã đồng ý với ta, sau trung thu sẽ có thời gian rảnh rỗi chơi cùng ta, còn nói buổi sáng quay về sẽ cùng ta thức dậy!!!”

Nhưng nàng cũng chỉ dám nghĩ như vậy thôi, sự thực là nàng dùng vẻ mặt ai oán và đôi mắt to tròn trong veo rưng rưng đầy ủy khuất nhìn hắn.

“Lui xuống trước đi.” Tô Mộ Bạch nói với những người khác, sau đó vẫy vẫy nhìn Tô Oản Oản – chú cún con đáng thương tội nghiệp.

Nàng bĩu môi chạy đến bên hắn, cố nén oán giận thầm liếc một cái. Lúc đi vội vàng, tóc cũng không chải chuốt cẩn thận, mái tóc dài vẫn còn buông xuống thắt lưng, vừa vặn lượn theo những đường cong của thân thể. Màu đen mượt của tóc càng làm nổi bật cho khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, những sợi tóc tơ vương trên vành tai, trên hai má, trên cổ, rũ xuống vai len vào trong y phục còn chưa chỉnh tề của nàng, hai mắt hắn sáng rực nóng bỏng nhìn nàng.

Dùng chưởng phong đóng cửa lại, nâng khuôn mặt đầy vẻ ủy khuất, hắn kéo nàng ngồi trên đùi mình, còn muốn ngang nhiên chiếm cứ đôi môi của nàng, lại bị nàng nghiêng đầu né tránh.

Hử? Hắn nheo nheo mắt đầy nguy hiểm, tiểu nha đầu này, dám trốn tránh? Quả nhiên là dạo này lá gan lớn hơn trước.

Hứ, hắn còn không vui cái gì chứ?

Tô Oản Oản nhìn vẻ mặt của hắn, càng thêm tức giận, môi chu ra hết mức có thể.

Hắn nhìn bộ dáng đáng yêu biết chọc cười người khác của nàng, nói, “Ta có chút việc đột xuất nên hơi vội.”

“Gạt người.”

Trước kia gặp người đuổi giết tới tận cửa cũng không thấy chàng vội như vậy.

“Trước kia khi nhị phu nhân lo liệu việc nhà, Tô Bắc Lăng tiêu xài quá tay, Tô phủ sớm đã không còn hưng thịnh như vẻ bề ngoài của nó.”

“Gạt người.”

Cho dù nhị phu nhân và Tô Bắc Lăng tiêu xài hoang phí đến mấy cũng không thể khiến Tô gia lụi bại, những cửa hàng nhan nhản ngoài kia cũng không phải chỉ để trưng bày.

“Vốn trước khi Trung thu đến ta đã giải quyết những lỗ hổng này, ai dè lại có người ngầm đụng tay đụng chân hòng khiến Tô gia suy sụp.”

“Gạt người.”

Sản nghiệp Tô gia vô cùng to lớn, có thể nói là phú khả địch quốc ( giàu có nhất nước) ?, ai dám đụng tay đụng chân vào chứ?

Hắn bỗng im lặng không nó gì, sau đó cười ôn nhu, nói “Đúng vậy a, là ta gạt nàng thôi.”

Nàng cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn hắn, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Không phải nàng bảo ta gạt nàng hay sao, lại còn hỏi làm sao bây giờ.”

Hắn lại còn lộ ra vẻ mặt đáng ghét như vậy!

Tô Oản Oản bĩu môi, làm nũng nói, “Ta sai rồi a, nhưng mà, chàng thực sự không thể đi dạo cùng ta sao?”

“Ừ.”

“Ta thật vất vả mới có thể đợi đến Trung thu, tưởng rằng chàng có thể rảnh rỗi cùng ta đi chơi. Nhưng hiện tại tất cả đều là vô ích, bình thường ta cũng khó khăn lắm mới gặp được chàng, nhưng có gặp cũng chỉ là vội vàng thoáng qua. Sư phụ, như thế thật khó cho chúng ta, đúng không?

“Ừ.”

“Nếu như vậy, không bằng đem Ỷ Túy lâu cho ta chơi đi?”

“Không được.”

Hắn giống như lão hồ ly nở nụ cười chói mắt như mặt trời chính ngọ, nàng vô cùng ai oán a~~~

Nếu đàm phán thất bại, hắn chắc chắn sẽ không rảnh rỗi đi chơi. Tô Oản Oản sửa sang lại xiêm y đầu tóc, nhanh chóng chạy ra khỏi Tô phủ. Nhưng nàng lại phát hiện ra một điều, những nơi có thể đến ở Lạc thành nàng đều đã dạo qua, những nơi không nên đến thì chỉ có buổi tối mới có thể vào, cả buổi đi qua đi lại, cuối cùng nàng quyết định tới Xuân Phong Đắc lâu uống một chén trà, nghe vài ba câu chuyện bát quái, tiện thể nhìn xem có mỹ nam nào lui tới hay không.

Nàng theo thói quen ngồi cạnh cửa sổ lầu hai, ở chỗ này có thể nghe được rất nhiều tin bát quái, thế nhưng hôm nay ngồi mãi mà chẳng nghe được tin gì đáng giá. Vì vậy nàng chỉ có thể rung đùi ngồi ăn điểm tâm, uống chút trà, tiếp tục vô công rỗi nghề.

Một ngày trôi qua thật dài a…

Tô Oản Oản đã sớm mốc meo, biến thành một cây nấm chính hiệu

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/90617


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận