Sư sĩ truyền thuyết
Chương 347: Vương gia trang (1)
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch giả và biên tập: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Ánh mắt năm người rất tự nhiên rơi trên người mấy người Diệp Trùng, ánh mắt cuối cùng rơi trên người Nhuế Băng là nhiều nhất, lớn nhất. Vẻ ngoài xấu xí và thể hình gầy yếu của Diệp Trùng đều không đủ làm hắn trở thành tiêu điểm trong đám người này. Còn Nhuế Băng lại giống như một nữ thần băng tuyết, khí chất lạnh lùng, một bộ đồ luyện công trắng như tuyết, vô luận đi tới đâu, người ta đều không cách nào coi thường sự tồn tại của nàng.
- Cám ơn hậu tình của Vương gia, hai đứa trẻ đã được cứu về rồi. Thôn dân lớn tuổi kính cẩn nói.
- Cứu về rồi? Trên mặt thanh niên dẫn đầu đó hơi hiện ra vẻ kinh ngạc. Phải biết, Lược đồng giả không ai không phải là cao thủ, có thể đoạt người từ trên tay Lược đồng giả, vậy thân thủ của hắn vô nghi có thể coi như là cao thủ nhất lưu rồi. Hắn lập tức hành lễ cảm ơn: “Cám ơn các vị rat ay tương trợ!” xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Ánh mắt lướt qua trên người đoàn ngoài, cuối cùng rơi trên người Nhuế Băng. Trong mấy người này, chỉ có Nhuế Băng mới có phong phạm cao thủ, những người còn lại, Diệp Trùng tự nhiên không cần xét tới, hoàn toàn thích hợp dùng để làm vật nền. Còn đám bảo tiêu của đứa trẻ, vừa nhìn thân thể nhỏ bé đó thì bị bọn họ gạt bỏ ra ngoài. Đối với lão già Phá Xa, một thân cơ nhục ngược lại đáng xem, nhưng trừ cơ nhục ra cái gì cũng không có. Griffiths à, vậy thì càng không phải là cao thủ.
Vẻ mặt Nhuế Băng không hề lay động, lạnh lùng như băng tuyết, nói nàng không phải là cao thủ, đánh chết người khác cũng không tin, càng huống chi bên cạnh còn có một gã xấu xí làm nền. Cho dù Nhuế Băng ban đầu có bảy phần khí thế dung mạo, vậy cũng tôn lên thành ra mười phần.
Nhưng, bọn họ rất mau liền thu lại ánh mắt nhìn chăm chú gương mặt Nhuế Băng, từ một điểm này mà xem, tố chất của bọn họ cũng cực kỳ không tệ. Ánh mắt rơi trên người thôn dân cao tuổi, gương mặt ngay thẳng nói: “Hai đứa trẻ này có thể được Lược đồng giả nhìn trúng, nghĩ chắc tư chất nhất định cực kỳ xuất sắc. Chủ nhân nhà ta muốn thu hai đứa trẻ làm đồ đệ, không biết các vị có ý thế nào?”
- Quá tốt rồi! Thông dân lớn tuổi cao hứng nói: “Có thể được Vương gia nhìn trúng là phúc khí của chúng, nào có đạo lý không đồng ý, xin thay ta cám ơn quý trang chủ.” Thôn dân xung quanh ai nấy đều lộ ra vẻ cao hứng và ngưỡng mộ.
Năm người Vương gia này rõ ràng có chút hưởng thụ đối với loạt biểu tình này của mọi người. Người dẫn đầu đó vừa ý gật đầu: “Vậy không biết cha mẹ của hai đứa trẻ này ở đâu, có thể cần các vị theo chúng ta cùng đi vào trang một chuyến, dù sao việc này cần sự đồng ý của các người. Ừm, bọn trẻ đâu, chúng tôi cho rằng tạm thời vẫn là tới ở trong trang thì an toàn hơn, đương nhiên, chúng tôi không hề không tin vị cao thủ này, chỉ là trong trang dù sao người khá đông, bọn trẻ cũng có bạn chơi chung.”
Vương Mông này nói năng tự nhiên, các phương diện đều chu đáo, giọt nước không lọt. Trong đám người đi ra hai cặp vợ chồng, trên mặt bọn họ đều đầy vẻ hạnh phúc, trong lòng bọn họ, con cái có thể tiến vào Vương gia, sau này nhất định sẽ có tiền đồ.
Trên mặt Vương Mông trước sau đều treo nụ cười nhè nhẹ, không hề làm người ta cảm thấy đáng ghét, quay mặt đối diện mấy người Diệp Trùng: “Các vị khách phương xa, chi bằng tới tệ trang ở vài ngày, lúc này chính là lúc Cửu Diệp hoa nở, Cửu Diệp hoa của tệ trang ở khu vực xung quanh cũng có chút tiếng tăm. Không biết ý các vị thế nào?”
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Diệp Trùng, loại việc này không ai dám đưa ra ý kiến, trừ Diệp Trùng.
Vương Mông không khỏi cả kinh, đứng đầu đoàn người này lại là gã xấu xí đó. Cẩn thận đánh giá Diệp Trùng, vô luận là thể hình hay là cái gì, tìm không ra bất cứ chỗ lóe sáng nào, trên người cũng không có chút khí tức nào của cao thủ. Người bình thường thế này, làm sao có thể là người đứng đầu của đội ngũ này chứ? Mà một cao thủ có thể cướp người trên tay Lược đồng giả thế này lại tâm cam tình nguyện nghe lệnh của hắn?
Vấn đề này làm Vương Mông nghi hoặc không hiểu.
Diệp Trùng liếc nhìn lão già Phá Xa, nói: “Ông quyết định.” Giờ phút này, vẫn là tin chuyên gia thì thích hợp hơn.
Lão già Phá Xa không từ chối, hơi trầm ngâm rồi đồng ý: “Vậy thì làm phiền quý trang rồi.” Lão biết ở loại địa phương này, nếu như đắc tội bộ tộc lớn giống Vương gia thế này là một việc khá phiền phức và nguy hiểm.
Đám người này thật là kỳ quái, dẫn đầu là một tên xấu xí, thực lực tệ hại thế này không nói, người có quyền quyết định thứ hai lại không phải cô gái mặc đồ trắng có thực lực cao siêu này, ngược lại là lão già cơ bắp thực lực trung bình? Thật là kỳ quái. Trong đầu óc bọn họ, địa vị một người ở trong đoàn thể và thực lực của hắn nên phải tỷ lệ thuận. Nhưng hắn tuy trong lòng không hiểu, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười nhẹ: “Quá khách khí rồi, trang chủ biết các vị quang lâm, nhất định sẽ cảm thấy vinh hạnh vô cùng.”
Cảm giác Vương gia trang tạo cho Diệp Trùng giống như một pháo đài cổ đại. Từng khối đá xanh khổng lồ xây thành tường cao, cao hơn ba mươi mét. Lại còn có cửa thành, làm đoàn người này của Diệp Trùng ai nấy đều mở mang tầm mắt. Dáng vẻ của mấy người của Diệp Trùng rơi vào trong mắt mấy người Vương Mông, càng thêm khẳng định bọn họ từ quê tới.
So với thiên hà Hà Việt, nơi này tràn đầy khí tức nguyên thủy. Mặt đường đá xanh, khắp nơi có thể thấy các loại xe thú kéo nguyên thủy, quầy sạp nhỏ hai bên đường, nhìn tới mức Diệp Trùng hoa cả mắt. Vô luận là thiên hà Hà Việt hay là năm thiên hà lớn, nào có sự náo nhiệt của chỗ này, các loại tiếng kêu bán hang không ngừng vang bên tai.
Đồ đạc bán trên mấy quầy sạp này cũng hiếm có, kỳ lạ, rất nhiều thứ Diệp Trùng cũng chưa từng thấy qua. Các loại da lông, sừng thú, những thứ mấy người này mặc cũng đặc sắc đủ loại, thậm chí còn có người chỉ mặc một cái quần đùi da thú, lộ ra nửa thân trên cường tráng.
Vương Mông cười giới thiệu: “Nơi này là chợ lớn nhất quanh đây, nếu như các vị cần thứ gì, không cần khách khí, cứ nói với tôi, tự nhiên sẽ không làm các vị thất vọng. Đối với cao thủ, vô luận bộ tộc nào đều ra sức lôi kéo, trong mắt Vương Mông, người duy nhất có giá trị trong đoàn người này chính là Nhuế Băng. Chỉ cần có thể lôi kéo cô gái mặc đồ trắng này, mấy thứ nhỏ bé này có coi là gì? Dường như nhìn ra đoàn người Diệp Trùng tò mò đối với mấy thứ hàng hóa đặt trên quầy này, Vương Mông đặc biệt thả chậm bước chân.
Hắn luôn ngầm chú ý tới đoàn người này. Rất mau, hắn liền phát hiện chỗ đặc biệt. Trong đoàn người này, chỉ có ánh mắt hai người trước sau khó nhìn ra sự biến đổi. Một người là cô gái mặc đồ trắng đó, kẻ còn lại chính là người dẫn đầu của bọn họ, gã xấu xí đó. Thân thủ cô gái mặc đồ trắng cao minh như vậy, tâm tính kiên định tự nhiên sẽ không bị ngoại vật làm phiền, ánh mắt không đổi rất bình thường. Ngược lại gã xấu xí này, không có bất cứ cơ sở nào mà lại có thể lạnh nhạt như vậy, có thể làm người dẫn đầu của bọn họ, quả nhiên cũng có vài phần bản lãnh.
Đột nhiên, một thanh niên mặc quần áo giống với Vương Mông bước mau tới bên cạnh Vương Mông, thấp giọng bên tai Vương Mông. Rất mau hắn liền nói xong, nghiêm túc đứng ở một bên.
Vương Mông quay người, nói với mấy người Diệp Trùng: “Các vị, lập tức sẽ tới thời gian dùng cơm, chúng tôi cần phải tăng tốc độ chút. Nếu như mọi người có hứng thú với chỗ này, có thể tới chơi bất cứ lúc nào, nơi này buổi tối còn có chợ đêm.”
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=55451