Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Chương 160


Chương 160
Hiểu Đồng nghĩ ngơi thêm một ngày ở bệnh viện rồi mới về nhà.

Bác Hà mẹ Đình Ân là người chạy đếm chăm sóc cho cô. Cả một ngày Hiểu Đồng trông ngón bóng hình ai nhưng Vĩnh Phong tuyệt không hề đến lấy một lần ( cho mọi người một phen mừng hụt chơi ), cô cuối cùng thất vọng xuất viện ra về.

 

Sáng hôm sau, Hiểu Đồng đi đến công ty, cô trong lòng bỗng thấp thỏm không yên. Hai ngày cô nghỉ việc mà không hề xin phép. Thế nào vào phòng cũng bị mọi người soi mói. Nhưng khi cô vào phòng không ai nói gì với cô cũng chẳng ai soi mói cô lấy một lần. Ngay cả phòng quản lí nhân sự cũng không lên tiếng. Hiểu Đồng cảm thấy hơi lạ, ánh mắt bỗng lướt nhẹ về phía cửa phòng kia. Nhưng người trong đó hình như chưa đến.

 

Đêm kia khi cô lại mê man lần nữa trong bệnh viện, cơ hồ cảm nhận được bàn tay ấm áp vuốt ve gương mặt mình, rồi cảm nhận được làm môi ấm áp chế trụ trên môi cô, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, khiến tim cô lần nữa run động. Khi thức dậy, chỉ thấy một màu trắng, mà không hề thấy bóng dáng Vĩnh Phong ở đâu, trong lòng có chút hụt hẫng, nuối tiếc và thất vọng.

 

Cuối cùng Vĩnh Phong cũng đến nhưng thái độ vẫn như trước thờ ơ lãnh đạm không hề nhìn cô lấy một cái. Tự nhiên Hiểu Đồng thấy một nỗi buồn xâm chiếm vào tim.

 

Hết giờ làm, Hiểu Đồng buồn bã đi đến trạm xe buýt đợi xe đến thì một chiếc xe màu đen quen thuộc chờ tới dừng lại ngay bên cạnh cô. Tấm kính xe hạ xuống, người trong xe không thèm quay mặt lại nhìn cô mà lạnh lùng ra lệnh:

 

- Lên xe đi.

 

- Không cần – Hiểu Đồng cắn môi nói – Tôi tự đón xe được.

 

- Cô đừng hiểu lầm, là tại tôi có chuyện muốn nói với cô. Lên xe – Vĩnh Phong hất hàm ra lệnh lần nữa.

Hiểu Đồng đứng trừng mắt nhìn Vĩnh Phong, một bước cũng không chịu nhúc nhích. Thấy vậy Vĩnh Phong cũng trừng mắt nhìn cô rồi nói.

 

- Lên xe hay để tôi bế cô lên.

 

Hiểu Đồng nghe nói thế, đành miễn cưỡng bước lên xe. Chiếc xe nhanh chóng lao vút đi. Trên đường đi, cả hai đều im lặng, không ai nói gì, chỉ có tiếng thở đáp lời nhau. Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại, Hiểu Đồng đưa mắt nhìn ra. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy Vĩnh Phong đưa cô đến bên dưới nhà chung cư của cậu. Cô nhăn mặt hỏi:

 

- Sao lại đưa tôi đến đây?

 

- Lên nhà đi rồi nói.

 

Hiểu Đồng lại phải cùng Vĩnh Phong đi lên, trong thang máy, Vĩnh Phong im lặng tựa người vào vách thang máy, Hiểu Đồng cũng đứng vào một bên, âm thầm quan sát Vĩnh Phong. Hình như sắc mặt Vĩnh Phong không tốt lắm, hơi xanh và mồ hôi rơi ra nhiều. Dường như cậu đang kìm nén cái gì đó. Hiểu Đồng muốn mở lời hỏi nhưng lại không tài nào nói ra miệng được. 

 

Vừa vào đến nhà, Vĩnh Phong thả người lên ghế nhắm mắt lại, răng cắn nhẹ môi hơi thở bắt đầu gấp. Hiểu Đồng vẫn đứng ở cửa nhà nhìn vào, không biết là có nên vào trong hay không?

 

Lát sau Vĩnh Phong thấy một bàn tay nhỏ cầm một chiếc khăn lau mồ hôi trên mặt cho cậu. Giọng dịu dàng lo lắng:

 

- Vĩnh Phong! Anh sao rồi, đau lắm à, anh để thuốc ở đâu để em đi lấy cho anh. 

 

Vĩnh Phong vẫn im lặng không trả lời. Bàn tay Hiểu Đồng rời khỏi gương mặt cậu, giúp cậu nới lỏng cà vạt và áo khoát để cậu thấy dễ chịu hơn. Lát sau, cô lại lên tiếng:

 

- Anh ngồi nghỉ một chút đi. Em đi mua thuốc cho anh.

 

Hiểu Đồng vừa định quay lưng bỏ đi thì Vĩnh Phong đã nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng, ôm chầm lấy cô thì thào nói:

 

- Em đừng đi.

 

Hiểu Đồng kinh hãi vội đẩy tay Vĩnh Phong ra, nhưng đã bị cậu giữ chặt.

 

- Hiểu Đồng! Anh rất đau . Chỉ một chút thôi, em ngoan ngoãn ngồi yên một chút thôi – Vĩnh Phong thều thào, trong hơi thở phảng phất mùi rượu.

 

Nghe Vĩnh Phong nói, lại thấy cả thân người hơi run rẩy vì đau của cậu, Hiểu Đồng cảm thấy rất đau lòng. Vĩnh Phong bị đau dạ dày nhưng gần đây ăn uống thất thường lại phải thường xuyên tham dự tiệc tùng, uống rượu vào càng khó chịu nhiều hơn. Cô không giãy giụa nữa mà ngoan ngoãn ngồi yên cho Vĩnh Phong ôm vào lòng.

 

Một lát sau, dường như cơn đau đã dịu đi rất nhiều. Vĩnh Phong buông Hiểu Đồng ra rồi nói:

 

- Có thể nấu cơm cho anh không? Anh đói bụng rồi, cả ngày hôm nay anh chưa ăn gì.

 

Hiểu Đồng nhẹ gật đầu rồi đứng dậy đi nấu cơm cho Vĩnh Phong ăn. Hôm nay cô xã tóc cho nên cô đã quấn tóc lên và dùng một chiếc đũa xuyên qua. Để lộ cái cổ cao cao trắng ngần đầy gợi cảm. Cô chuyên tâm nấu cơm, nấu nhữn thức ăn nhẹ dễ tiêu cho Vĩnh Phong.

 

Vĩnh Phong đứng dựa tường nhìn Hiểu Đồng nấu ăn, ánh mắt lóa lên ánh cười hạnh phúc. Cái cảm giác này đã lâu rồi cậu không thấy, cái cảm giác đã mong chờ từ lâu. Vĩnh Phong rất muốn giữ lại khoảng khoắc này mãi mãi. Cậu muốn chạy đến ôm lấy eo cô từ phía sau như trước nhưng cậu không dám. Cậu sợ, sợ rằng mình quá tham lam, được một lần lại muốn được lần thứ hai, rồi lại tiếp tục muốn, mãi mãi ham muốn này không thể dừng lại. 

 

Bởi vì cậu biết, Hiểu Đồng không còn thuộc về cậu, cô thuộc về một người khác. Nghĩ đến đây, ánh mắt hạnh phúc vụt tắt, nét mặt trở nên tới sầm lại. Nhưng khi Hiểu Đồng quay lưng lại rồi cười dịu dàng với cậu nói:

 

- Chờ một chút nữa thôi, cơm sắp chín rồi.

 

Vĩnh Phong gật đầu rồi cười đáp lại cô. Giậy phút đó, cậu muốn rũ bỏ tất cả để ở mãi bên cạnh cô. Cậu biết mình có lỗi với Vĩnh Thành, nhưng chỉ hôm nay thôi, Vĩnh Phong tự nhủ, chỉ hôm nay thôi, cậu chỉ muốn độc chiếm cô hôm nay mà thôi. 

 

Bữa cơm này Vĩnh Phong ăn rất ngon miệng, lâu lắm rồi cậu mới ăn ngon như vậy. Lần trước, có Anh Kỳ, dù là cơm cô nấu cậu cũng không cảm nhận được điều gì hết. Lần này, cô tự tay làm, tự tay gấp đồ ăn bỏ vào bát cậu, Vĩnh Phong cảm thấy ấm áp lắm.

 

Hiểu Đồng thấy Vĩnh Phong ăn ngon miệng, trong lòng thấy hạnh phúc và vui vẻ. Cô liên tục gấp thức ăn cho Vĩnh Phong. Vĩnh Phong ăn sạch sẽ những gì Hiểu Đồng gấp cho cậu. Không gian quanh họ toàn màu hồng hạnh phúc. Khi mắt họ gặp nhau cô không lẫn tránh, Vĩnh Phong cũng không lẩn tránh, hai người nhìn nhau trìu mến, cơ hồ như có rất nhiều điều muốn nói cùng nhau.

 

Khi Hiểu Đồng rửa chén xong, đi ra thì thấy Vĩnh Phong đang ngồi xem tivi, thấy cô ra cậu lạnh lùng nói:

 

- Xong rồi, em về đi.

 

Hiểu Đồng bỗng thấy buồn, cô cúi đầu nhìn xuống dưới, giây phút bên nhau quá ngắn ngủi, gần như không thể thỏa mãn bao nhớ thương chờ đợi trong cô. Nhưng Vĩnh Phong đã lạnh lùng xua đuổi, cô cũng không thể mặt dày ơ lại được nữa. lặng lẽ cầm giỏ xách đi ra.

 

Khi cánh cửa dần khép lại, bóng Hiểu Đồng khuất sau cánh cửa, Vĩnh Phong ngã vật xuống ghế thở hổn hển. Lúc nãy cậu ăn quá nhiều nên dạ dày vì thế lại đau. Mắt nhắm ghiền, răng cắn chặt nhưng cơn đau vẫn không chịu dứt. Vĩnh Phong toàn thân đổ mồi hôi run rẩy.

 

Bỗng bàn tay thân quen lại vuốt nhẹ trán cậu, lau đi mồ hôi đang rịn trên đó. Vĩnh Phong mở mắt nhìn Hiểu Đồng, môi mấp máy, rồi không chờ cô lên tiếng cậu ngã đầu vào đùi cô tìm chỗ thoải mái, cũng không hỏi vì sao cô lại quay trở lại. Hiểu Đồng cứ để yên cho Vĩnh Phong gối đầu trên đùi mình, gương mặt lo lắng, dùng tay xoa xoa nhẹ bụng Vĩnh Phong. Hiểu Đồng nói với vẻ ăn năn tội nghiệp:

 

- Em xin lỗi, em quên mất là anh bị đau dạ dày không nên ăn quá nhiều.

 

Là vì lời nói hối lỗi của cô nghe tha thiết quá, hay là vì cử chỉ âu yếm của cô mà Vĩnh Phong dầm cảm thấy khỏe hơn, cơn đau dịu bớt, rồi cậu chìm vào giấc ngủ.

 

Hiểu Đồng bước ra khỏi cửa, ngẫm nghĩ vẻ mặt của Vĩnh Phong có gì đó cho nên cô lo lắng quay trở lại. Quả nhiên cô đoán đúng, Vĩnh Phong lại bị đau dạ dày lần nữa. Mà là lần này là do cô bắt cậu ăn quá nhiều. Cắn chặt môi tự trách bản thân mình rồi cô vội vàng chạy đến bên Vĩnh Phong mà không khép chặt cửa.

 

Cho nên khi Vĩnh Phong cứ thế ngủ vùi trong chân Hiểu Đồng, qua khe cửa kia, có ánh mắt đầy giận dữ.


Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/20247


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận