Sống Cùng Vạn Tuế Chương 299: Chém ngang lưng thái giám

Đêm dài đằng đẵng .
Hạ Linh vẫn không có cách nào hảo hảo đi vào giấc ngủ, tuy rằng tinh thần có chút mệt mỏi, nhưng cái lỗ tai vẫn lắng nghe động tĩnh như có như không của Lục Minh cùng Hoắc yêu nữ ở bên cạnh, nàng căn bản không thể ngủ được. Bởi vì gió núi bên ngoài thổi vù vù rất vang, hơn nữa hai người Lục Minh cùng Hoắc Vấn cố hết sức che giấu, Hạ Linh biết rõ bọn họ đang yêu đương vụng trộm, cái lỗ tai tuy rằng nghe thấy không rõ lắm, nhưng mà điều này không đáng ngại đối với kích thích của nàng.
Cho dù là một cái thở dài cực khẽ, hoặc là một tia động tĩnh, cũng làm cho nàng chú ý đến tim đập nhanh hồi lâu.
Cuối cùng không biết bao lâu sau, nàng nghe Hoắc yêu nữ không thể chịu nổi đẩy nhẹ Lục Minh nói một câu: "Được rồi, tên tham lam, em không chịu được rồi, mau đi ra, muốn cho người ta nhìn thấy sao!"

Trong lòng Hạ Linh nói lầm bầm, sớm đã bị người thấy rồi, lẽ nào nàng còn tưởng rằng nháo ra động tĩnh lớn như vậy mà không ai biết sao?
Có điều là tinh thần cũng là ngầm buông lỏng, rốt cục kết thúc!
Bây giờ, mình cũng có thể an tâm mà ngủ ngon. . .
Tiếp đó Hoắc Vấn Dung dò xét nhấc mình lên, nhìn chúng nữ đang ngủ, phát hiện tất cả đều bình yên, vì vậy lén lút chuồn ra đứng lên, bảo Lục Minh đi cùng, cầm nước khoáng đến đầm nước bên kia lau chùi rửa sạch một hồi. Hạ Linh mơ hồ nghe thấy Hoắc yêu nữ oán trách Lục Minh, nói "lại sưng lên rồi, đau quá", không nhịn được hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Hoắc yêu nữ dưới sự chăm sóc của Lục Minh, đang lau chùi, từ góc nhìn của nàng, chỉ có thể nhìn thấy một cái tuyết đồn trắng như phấn, nàng không khỏi khẽ phì một cái, nghĩ thầm Hoắc yêu nữ này quả thực chính là cố ý mê hoặc Lục Minh, sao có thể tùy tiện lỏa lồ trước mặt hắn như vậy, thật là có đủ dâm đãng.
Nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, cảm thấy Lục Minh cùng Hoắc yêu nữ đã hoan hảo qua nhiều lần, thân thể hai bên sớm đã xem hết, Hoắc yêu nữ nàng còn cố kỵ mới là lạ đó!
Hạ Linh đáy lòng chua xót. Nàng là không thừa nhận, nhưng đích xác có chút ghen ngầm.
Hai người làm xong hết, lúc trở lại, Hoắc yêu nữ thấy Giai Giai đang ngủ say. Lòng có chút hổ thẹn, vành mắt có chút đỏ lên. Nàng duỗi tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Giai. Càng làm cho Lục Minh dịch sang,bảo hắn ôm Giai Giai ngủ. Không cho phép hắn ôm mình nữa.
Bên này, Hạ Linh bởi vì Lục Minh xoay người ôm Giai Giai, rất sợ bị hắn phát hiện mình không ngủ, vội vàng hô hấp nhẹ nhàng, giả bộ ngủ.
Nghe trộm một đêm, tinh thần của nàng đã mệt mỏi đến rã rời, chẳng mấy chốc trầm lắng mà ngủ.
Thời gian trôi cực nhanh. Vài giờ sau thì trời hừng đông. Sơn động phía dưới bỗng nhiên có người vào. Thanh âm rất ầm ĩ. Nhân số tựa hồ rất nhiều. Nhan Mộng Ly vừa đứng lên đi tiểu sợ đến thiếu chút nữa ngã vào trong nước. Lỡ mà bị địch nhân phát hiện, vậy xong. Nàng vội vàng muốn trở lại bên cạnh mọi người. Nhưng mà trong lúc hoảng hốt, cự ly ngắn chỉ có vài mét cũng biến thành nơi hiểm yếu đáng sợ.
Nàng vội vàng cúi người xuống, cong lưng luồn cúi, muốn theo đường cũ đi vòng vèo đến bãi đá. Nhưng trong căng thẳng cực độ, chân phải dẫm trượt một cái. Cả người mất đi cân đối. . .
Giữa lúc nàng kinh hãi đến hồn bay phách lạc thì một cái bàn tay to mạnh mẽ có lực ôm lấy eo của nàng .
Ngón trỏ của cái tay kia nhẹ nhàng mà đặt tại trên môi của nàng, ý bảo nàng đừng lên tiếng cũng không cần kinh hoảng, Nhan Mộng Ly thấy là Lục Minh, vừa thẹn vừa mừng. Hai tay giống như người chết đuối bắt được cọc, túm chặt lấy cánh tay hắn, mặc cho hắn nhẹ nhàng mà nâng ôm mình đi trở về bãi đá.
"Mặt trên này đã lục soát qua chưa? Tựa hồ có một cái động nhỏ. . ." Phía dưới truyền tới một cái thanh âm kiểu âm dương quái khí, rất giống giọng thái giám trong phim truyền hình.
"Trước tiên lục soát qua đã, tôi lên đi xem!" Có một người khác, cung kính trả lời.
Thân thủ của người này nhanh nhẹn phi phàm, thoáng cái liền leo đi lên, cầm đèn pin lia loạn xạ, lại báo cáo nói: "Nơi này có một đàm nước, đầm nước tích tụ chút nước suối, có điều là không có phát hiện chỗ dung thân!"
Nhan Mộng Ly lúc này thấy người nọ cầm đèn pin quét loạn, rất sợ hắn phát hiện ra bãi đá bên này có người, khẩn trương đến muốn chết.
Lục Minh dựng thẳng ngón trỏ lên ra hiệu đừng sợ, lại đem nàng kéo vào trong lòng, cùng nàng đứng dồn ở trên mỏm đá cực kỳ hẹp .Chân của Nhan Mộng Ly giẫm lên chân của Lục Minh, thân thể dán sát chặt chẽ vào người hắn, tựa ở sau thạch bích, trốn tránh luồng sáng của đèn pin quét qua.
Nàng cảm thấy trên người Lục Minh toả ra khí tức dương cương của nam tử, hun cho nàng đến nỗi bứt rứt không yên, nếu không phải bên ngoài có người đang tìm kiếm, sợ rằng nàng đã sớm chịu không nổi mà muốn chạy trốn ra rồi. Bây giờ lại không có khả năng, khẽ động một chút, đều có thể bị đối phương phát hiện ra tung tích, chỉ đành cùng hắn ôm chặt, da thịt dán sát. Nàng rõ ràng có thể cảm thấy cái vật dâng trào lửa nóng của hắn đội lên tại tiểu phúc, cực kỳ dương cương uy vũ. Nàng cực kỳ xấu hổ khó nhẫn nại được, tại dâng trào không cách nào chạy trốn, chỉ đành cúi đầu vào trong lòng của hắn, tránh bị hắn thấy vẻ ngượng ngùng đỏ hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình. . .
May là, cuối cùng người kia tìm tòi không phát hiện ra bên phải còn có một cái động nhỏ, còn có một mỏm núi đá có thể chứa người.
Lấy đèn pin quét qua loa vài cái, phát hiện không có ai, lại nhanh chóng đi xuống.
"Thái tử có lệnh, bởi vì việc này bị tiết lộ, đã kinh động đến trong tỉnh, chúng ta phải kết thúc lục soát núi trước lúc hừng đông, nhanh chóng rút lui khỏi đây. Tất cả thi thể, đều đưa đi hoả táng, nếu có vết tích rõ ràng không cách nào dọn dẹp, thì phóng hỏa đốt núi, để tránh khỏi lưu lại hậu hoạn. Bây giờ cách thời gian kết thúc lục soát núi còn có có hơn hai giờ, mọi người gia tăng tiến hành một lần lùng bắt quy mô lớn nữa đi!" Tên có thanh âm kỳ quái giống như thái giám, phát ra mấy cái mệnh lệnh, không ít người nghe lệnh đi ra ngoài.
"Hải gia, ngài khổ cực rồi, đây là Bích Loa Xuân tôi mới tìm được, ngài thử xem!" Ở phía dưới ngoại trừ tên thái giám kia, xem ra còn có tiêu đệ đang vuốt mông ngựa.
"Tiểu Trương ngươi tuổi còn trẻ,mà ngược lại rất hiểu chuyện, ngày sau nhất định rất có tiền đồ." Tên thái giám kia mang chút dâm đãng nở nụ cười.
"Đó đều là việc tôi phải làm , Hải gia, tôi xoa bóp vai đấm chân cho ngài. . ." Tên Tiểu Trương kia xum xoe nịnh bợ.
"Trong Thần Hạc Môn, ngươi tuy nhỏ, có điều là lớn lên trái lại rất nho nhã. Ngươi nói cho ta một chút, ngoại trừ thái tử cùng môn chủ, còn có ai hưởng dụng qua cúc hoa của ngươi không? Tới, cho Hải gia sờ sờ, có đúng còn rất mới mẻ hay không!" Tên thái giám kia tựa hồ đối với cúc hoa có vẻ ưa thích. Lục Minh cùng Nhan Mộng Ly nghe lời nói và việc làm của hắn, thầm chửit lão sắc ma này đủ hèn hạ, nếu như hắn thích nữ tử gì đó, vậy cũng được, lại đi chơi đùa cúc hoa của nam nhân khác, thực sự là biến thái tới cực điểm rồi!
"Hải gia, ngoại trừ thái tử cùng môn chủ ra, không còn có ai được hưởng thụ qua cúc hoa tươi mới của ta, nguyện dâng lên cho Hải gia. . ." Tiểu Trương kia xem ra cũng là người đồng đạo trong việc yêu thích cúc hoa( ọe ọe><), đương nhiên, phỏng chừng cũng có một chút vuốt mông ngựa .
"Tốt tốt tốt, tiểu hài tử thông minh, lão phu nhất định hảo hảo dìu dắt ngươi! Ai nha, cái mông của ngươi thực sự là một vật báu, vừa trắng vừa mềm a, Tiểu Trương, ngươi khom lưng xuống, để cho lão phu hảo hảo thưởng thức đi!" Tên thái giám kia "ba" một cái vỗ tại trên mông của Tiểu Trương, mà tên rắm thối Tiểu Trương kia lại giống như nữ nhân kêu lên một tiếng "úc" rên rỉ, tiếng kêu cực kỳ dâm đãng.
Lục Minh thừa dịp hai người tín đồ của cúc hoa kia đang làm đến phát nóng, lén lút ôm lấy Nhan Mộng Ly đang rất xấu hổ trở lại.
Ban đầu Nhan Mộng Ly còn tưởng rằng hắn nghe thấy bị kích thích, muốn mình, sợ đến toàn thân mềm nhũn ra.
Nhưng thấy hắn nhẹ nhàng buông mình ra, lại ra hiệu bảo mình nhẹ nhàng trở lại, mới biết được người này tuy rằng là một tên đại sắc lang, nhưng kỳ thực rất quan tâm nữ hài tử, không có một ý đồ làm ẩu nào, mình trái lại hiểu lầm hắn . . . Lúc này Hạ Linh đang ngủ bỗng nghe thấy được động tĩnh, xoay người đứng lên, nhanh chóng nắm lấy súng lục hoàng kim, làm ra tư thế cảnh giới, hai người Lục Minh cùng Nhan Mộng Ly vội vàng không tiếng động ra hiệu cho nàng tỉnh táo bình tĩnh lại.
Phía dưới, tên thái giám chết bầm kia kêu to sảng khoái, tên rắm thối Tiểu Trương cũng lớn tiếng rên rỉ, Nhan Mộng Ly cùng Hạ Linh nghe được tiếng kêu dâm đãng đều đỏ bừng cả mặt.
Lúc này chúng nữ đều bị tiếng động lớn khiến cho giật mình tỉnh giấc, Ngu mỹ nhân trong lúc mơ hồ vừa muốn mở miệng nói , Hạ Linh vội vàng che miệng nàng lại.
Hoắc Vấn Dung cùng Giai Giai sau khi tỉnh lại mang chút nghi hoặc nhìn Lục Minh, ra hiệu bảo mọi người thoáng lui về phía sau một chút, cũng lặng yên không tiếng động đứng lên, Lục Minh lại ra hiệu bảo các nàng đem các thứ chăn mền đều kéo lại, ngoại trừ Lâm Vũ Hàm còn ngủ say trong túi ngủ ra, tất cả mọi người đều tỉnh táo, sít sao dựa vào nhau đứng cùng một chỗ.
Các nàng tuy rằng không rõ Lục Minh vì sao bảo mọi người lui ra phía sau, nhưng nhìn hắn ngay cả kiếm đều phóng ra, chỉ biết tình thế có chút không ổn.
"Hải lão, hăng hái nhỉ , lại đang chơi đùa, thái tử nếu như biết Hải lão đi ra đây chỉ là đùa vui, sợ rằng sẽ rất không cao hứng a!" Từ động khẩu phía dưới truyền lại thanh âm của một nam tử, người này có thanh âm khàn khàn, giống như chiêng đồng nát hỏng va vào nhau vang lên.
"Là Tiêu Nhạn Sử sao, ha ha, người nên kết hợp vừa làm vừa nghỉ, như vậy công tác mới có thể đề cao hiệu suất a!" Tên thái giám kia đắc ý cười gượng, cũng không ngừng lại.
"Ta chỉ biết là, thời gian thái tử cho chúng ta chỉ còn lại có hai tiếng đồng hồ, nhưng mà địch nhân vẫn còn chưa tìm được!" Tiêu Nhạn Sử có thanh âm như kim loại va vào nhau kia cười lạnh một tiếng, vào động tìm một hồi, lại đi ra hỏi: "Mặt trên lục soát qua chưa? Phía trên này tựa hồ có thể giấu người!"
"Lục soát qua rồi, cũng là người của Nhạn tổ của ngươi lục soát, nếu có quên, vậy cũng là sai lầm của Nhạn tổ các ngươi !" Tên thái giám trả lời, làm cho chúng nữ trong lòng giãn ra.
"Hừ!" Nhưng Tiêu Nhạn Sử kia lại làm ra hành động khiến cho trái tim chúng nữ đều như ngừng đập.
Hắn bắt đầu leo lên không một tiếng động, còn nhặt hòn đá nhỏ lên, ném khắp chung quanh.
Cuối cùng, khi tới gần đầm nước, tựa hồ hắn muốn lội xuống nhìn. . . Chúng nữ sợ đến ngay cả hô hấp cũng nín lại, nhưng tên Tiêu Nhạn Sử này cực kỳ cố chấp cùng hết sức có trách nhiệm, ở trong đầm nước tìm kiếm một hồi, hắn không có phát hiện ra động nhỏ ở góc phải, nhưng trái lại mũi cố sức co rúm lại, hướng phía chỗ mà chúng nữ đi tiểu bơi tới.
Mũi của người này, lẽ nào lại nhạy bén như mũi chó sao?
Chúng nữ gan nhỏ, thoáng cái thấp thỏm lên, nghìn vạn lần không nên có ai khi đi tiểu không cẩn thận, vãi ra vài giọt ở trên đá, làm cho hắn ngửi ra.
Lục Minh là một nam tử khẳng định sẽ không, hắn đi ào ào như vậy sẽ không vãi tới trên bãi đá, nhưng mà nữ hài tử lại khó nói. Mũi của Tiêu Nhạn Sử lợi hại như vậy sao? Hắn không phải thực sự có thể đoán được ra chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Mộng Ly nóng rần lên, người cuối cùng đi tiểu chính là nàng, bởi vì nửa đêm không ai giúp nàng che chắn, một mình một người nàng đích xác có chút hoảng sợ trong lòng.
Nàng đang suy nghĩ, có đúng bởi vì mình không cẩn thận, liên lụy tới mọi người hay không.
Tiêu Nhạn Sử kia ngửi một hồi, dù sao hắn là người mà không phải chó, mũi chưa linh mẫn tới như vậy, cuối cùng hắn tựa hồ buông tha, đang muốn rời đi. Tiểu nha đầu Lâm Vũ Hàm này có lẽ là ăn quá nhiều đồ ăn vặt, ngủ có chút không thoải mái, mang chút khô miệng ngáp một cái, thanh âm cực kỳ nhỏ, nhưng cái này làm Tiêu Nhạn Sử lập tức nổi lên nghi ngờ, bơi tới.
Khi hắn phát hiện ra ở đây còn có một cái động nhỏ, đồng thời lấy ra súng lục thì Tần Hoàng bảo kiếm của Lục Minh như tia chớp điện màu tím chém xuống .
Tiêu Nhạn Sử kia vô ý thức giơ lên súng lục nhắm vào Lục Minh, trong nháy mắt, hắn phát hiện súng lục, cánh tay cùng với toàn bộ nửa người của mình, đều im lặng tách rời ra. Thân thể hắn xuất ra lượng lớn máu bắn tung toé, thoáng cái chìm vào trong nước. Lục Minh dùng chân dẫm một cái cho hắn chìm xuống, phóng qua gần mười mét đầm nước, giống như Ma Thần phủ xuống, nhanh chóng mạnh mẽ đi xuống.
Tên thái giám chết bầm cùng tên rắm thối Tiểu Trương kia đều phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ, nhưng nháy mắt tiếng kêu thảm im bặt.
Bọn chúng bị một kiếm của Lục Minh một kiếm chặn ngang chém thành hai nửa, dạ dày ruột trong bụng đều lòi ra, lúc đầu còn chưa chết, Lục Minh chém thêm hai kiếm, trái phải gọt bay đầu của bọn chúng.
Ở cửa động còn có mấy bóng đen đang gác, Lục Minh không chờ bọn hắn phản ứng, lập tức giết chết tại chỗ. Quá trình chưa tới mười giây, đã có hơn mười mạng người bị giết chết tại chỗ.
Lúc đầu Lục Minh cũng không muốn làm bại lộ chỗ ẩn thân, nhưng hắn vừa nghe địch nhân còn muốn phóng hỏa đốt núi, tâm địa phi thường ác độc, sát khí bốc lên.
Một là cảm thấy phải mau chóng mang chúng nữ rời khỏi nơi nguy hiểm; thứ hai là lo lắng Niếp Thanh Lam đã tới rồi bị địch nhân gây thương tích. Lục Minh quyết định giở mặt, mặc kệ cái thái tử gì đi chăng nữa, chủ động xuất kích, có bao nhiêu địch nhân thì giết hết bấy nhiêu. Tên thái tử trong kinh này không chịu buông tha mình, như vậy mình cũng khoan dung cho hắn được, Lam Hải có thể nói rõ ràng là địa bàn của mình, tên thái tử trong kinh kia muốn làm rồng qua sông, xâm chiếm khu vực của mình, vậy hắn chính là muốn chết!
Lục Minh trở lại đón chúng nữ, các thứ đều bỏ lại rồi phóng hỏa thiêu hủy, hoặc ném cho chìm vào trong đầm nước.
Trong lúc nguy cấp, hắn không biết làm khôi phục lại một chút trạng thái cảm ứng bán huyền diệu, dựa vào cảm ứng tâm linh siêu cường, mang theo chúng nữ, một đường hướng tới một đầu núi khác xuất phát, ven đường tránh thoát được rất nhiều lần sục sạo.
Sau khi Lục Minh mang theo chúng nữ rời khỏi khoảng mười phút, có mấy bóng đen đi tới bên ngoài sơn động.
Trong đó, người dẫn đầu cao to rắn rỏi, chắp tay bước vào sơn động, nghiễm nhiên đó chính là dáng dấp của cao thủ tuyệt đỉnh. . .
"Môn chủ, Hảilão đã chết, chết trong sự đánh lén của địch nhân, một kiếm chém ngang lưng. Mặt trên có một đầm nước nhỏ, xác chết trôi trong đầm là Tiêu Nhạn Sử số 6, bên trong còn có tro tàn của việc thiêu đốt, xem ra là hắn phát hiện ra chỗ ẩn thân của địch nhân, nhưng bị địch nhân một kiếm chém chết, liền ngay cả Hải lão cũng không thể phản ứng, bị hắn chém chết tại chỗ. Căn cứ tử thi của Hải lão mà phán đoán, địch nhân rời khỏi tối đa cũng sẽ không vượt quá hai mươi phút trước." Có một bóng đen nhỏ gầy hướng người dẫn đầu cung kính quỳ gối báo cáo.
"Các ngươi thấy thế nào?" Tên Môn chủ chắp tay mà đứng như núi cao, thản nhiên hỏi một câu, tựa hồ sự sống chết của thuộc hạ, đối với hắn không quan trọng gì, không hề ảnh hưởng gì.
"Cao thủ, kiếm nhanh!" Bên trái có một nam tử ôm kiếm hừ nói: "Kình địch!"
"Đích thật là một nhát kiếm nhanh, từ tử thi của người bị giết mà xem, người này có một thanh thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn. Đối với cao thủ mà nói, không thể nghi ngờ là như hổ thêm cánh, nhược điểm duy nhất, phải là đồng bạn của hắn.
Mặc dù bảo an từng thấy qua địch nhân đã sớm bị diệt khẩu, không thể nào biết nhân số của đối phương, nhưng căn cứ xe cộ của bọn họ đi, có thể phán đoán, nhóm bọn họ có ít nhất bốn người. . . Trong đó có hai chiếc xe trang trí kiểu nữ tính, xem tới là xe của nữ tử, bởi vậy suy đoán, trong địch nhân có ít nhất hai nữ tử, thậm chí còn nhiều hơn." Bóng đen bên phải cười ha hả nói: "Nếu như không phải cao thủ của địch nhân phải bảo vệ nữ tử bên người, chỉ sợ hắn đã sớm đại khai sát giới!"
"Có đạo lý, tiếc nuối duy nhất, là chúng ta không kịp ở lại Lam Hải điều tra nhiều chuyện hơn, bằng không chỉ cần tra ra chủ xe là ai, là có thể phán đoán ra thân phận của địch nhân!" Có một nam tử cao gầy lưng như khỉ dùng một cái chủy thủ từng chút từng chút gọt một cái cây gậy gỗ nhỏ.
"Không cần tra, bản môn chủ cũng biết địch nhân là ai! Tử Thần! Ngoại trừ hắn, không ai có thể đơn giản giết chết Hải Âu, Hải Âu suốt đời cực kỳ cẩn thận, cho dù đang đùa giỡn loan đồng, cũng sẽ không thiếu cảnh giác, nhưng vẫn bị hắn một kiếm chém ngang lưng, không có ai khác gì ngoài Tử Thần, không thể có người thứ hai. . ." Người dẫn đầu cười lạnh nói: "Tử Thần xuất hiện, đích xác quấy nhiễu đại cục, nhưng vừa vặn hắn có bạn gái ở bên cạnh, như nhược điểm bên người, lần này hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!Số 5, ngươi trở lại báo cáo cho thái tử, bản môn chủ muốn tự mình ra tay, vì hắn tiêu diệt Tử Thần !"
"Rõ!" Bóng đen nhỏ gầy, cung kính quỳ gối trả lời.
Chờ khi hắn ngẩng đầu lên, các bóng đen trong động khẩu đã biến mất toàn bộ không thấy nữa, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/song-cung-van-tue/chuong-299/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận