Sự Dịu Dàng Chết Tiệt Chương 2


Chương 2
Phóng thích

Hôm nay là cuối tuần, cũng là cuối tháng.

Cô gái đó vẫn ngồi y nguyên chỗ cũ, mặc chiếc áo màu hồng hở vai, có sợi dây nhỏ thắt phía sau cổ, để lộ ra một phần lưng trắng bóc. Trông cô có vẻ gầy, nhưng không đến nỗi giơ xương như que củi. Ít ra tay, lưng còn có da có thịt. Eo cô rất nhỏ, dường như không có chút mỡ nào, nhìn nghiêng thì ngực cô có vẻ khá phù hợp so với chiều cao trên dưới một mét sáu mươi hai kia. Phía trước ngực hằn rõ một khe nhỏ, điều đó chứng tỏ ngực cô thuộc cỡ B, đây là mẫu người phụ nữ mà không phải người đàn ông nào cũng có thể chiếm giữ một cách dễ dàng.

Nhìn khuôn mặt thanh tú, gần như rõ ràng là đặc trưng của người miền Nam. Trán cao, hốc mắt sâu, chỉ có một điểm duy nhất lấp lánh là đôi mắt to, hàng lông mi dày và cong, nụ cười giống như trăng rằm. Môi dưới của cô có phần mỏng hơn bờ môi trên một chút. Có thể thấy, cô gái này chắc rất hay cười.

Những người như cô mà lạc vào đám đông chắc rất khó tìm thấy. Hôm nay cô lại mặc chiếc áo màu hồng. Lẽ nào cái gã kia lại đến ư?

Lát sau đã nghe thấy có người gọi “An An”, cô quay đầu ra phía sau nhìn. Có một người con trai tiến thẳng về phía cô. Cô gái tên An An, cuối cùng cũng biết được tên rồi.

Nhưng chàng trai này đâu phải là người hôm trước.

Cô vẫn giữ nụ cười ấy, vẫn là cái vẫy tay dịu dàng. Đúng là mê trai, cứ tưởng rằng…, hóa ra đều như nhau cả.

Một chút khó chịu vụt lên trong ánh mắt, hắn tự nhiên cảm thấy mệt mỏi, giao cho đồng nghiệp trông coi một lúc, rồi dựa vào cái bàn phía sau, châm thuốc.

Tên kia cũng chỉ hơi đẹp trai, vừa đến trước mặt cô liền vừa trách móc vừa nhìn qua một lượt: “Haizz, mấy ngày không gặp, em trông lạ quá, hôm nay quyến rũ, định làm gì à, lẽ nào…”.

Cô không tỏ ra giận dữ, ngược lại có chút ngượng ngùng, đẩy anh ta ra: “Ăn nói lung tung”.

Sau đó cô tự động đứng dậy nhường ghế cho chàng trai và hướng dẫn anh ta cách chơi.

Hừ, sao lại không nhoài người ra phía trước, hôm nay mặc đồ hở hang như thế, chẳng phải muốn để bọn đàn ông tán tỉnh à.

Khoảng mấy phút trôi qua, lại có một thanh niên nữa đến cùng hai cô gái khác, đều là người cô quen. Chàng trai tới trước đứng dậy ôm một trong số hai cô gái vừa đến. Hai cô gái kia đều trang điểm khá đậm, vừa nhìn quần áo họ mặc thì có vẻ giống như một nhóm chơi sành điệu. Thì ra họ là hai cặp, mà hôm nay người kia không đến, nên cô lại bị lẻ.

Hắn đứng trước quầy, rít thuốc. Cô lại bước tới. Cô đang nghĩ rốt cuộc là nên mua đồ uống nào. Hắn đợi, là yakult chăng?

“Hai chai Coca, hai chai cam tươi, một chai trà xanh.” Dứt lời cô nhìn hắn cười, vẫn là cái nụ cười dịu dàng ấy.

Ngớ ngẩn, hắn quay người, lại cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, cô ta càng cười như vậy trông càng ngốc.

“Cho chai lạnh.” Cô lại nhẹ nhàng nói. Hắn chẳng thèm để ý, mở tủ lạnh lấy đồ uống.

Năm chai nước được đặt trên bàn, nước trên chai từ từ chảy xuống đọng thành vũng nhỏ.

Cô gái cố sức dùng hai tay để kẹp năm chai nước lên, nhưng không thành. Hắn liếc nhìn, cúi xuống lấy từ trong quầy ra một chiếc túi. Cô ta ngốc thật, định không dùng túi à?

“Ối!”, một âm thanh hoảng hốt vang lên đập vào tai hắn. Lúc hắn cầm cái túi ngước lên thì thấy một chai nước đang rơi xuống, liền vội vàng đưa tay đỡ lấy, còn may, chưa rơi xuống đất.

Hắn đứng thẳng dậy, người đơ ra.

Cái cô gái ngốc này!!!

Mấy chai nước lăn lông lốc trên mặt quầy. Vì để chộp chúng lại cô dường như phải dùng toàn thân để cố giữ.

Nhưng, cũng vì thế mà cả người cô như nằm bò ra mặt quầy, nước ở trên đó làm ướt cả khoảng áo trước ngực, khiến chúng dính sát vào cơ thể cô.

Tim hắn đập dồn dập, giống như mê muội, giống như đột nhiên có ngọn lửa thổi bùng lên, không hiểu sao cả người nóng ran, miệng khô khốc, hắn nuốt nước bọt một cách khó khăn. Trong lòng liền nghĩ nên làm điều gì đó, nhưng ánh mắt thì lại chẳng muốn rời đi. Bầu ngực trắng ngần hiện ra như không che đậy trước mắt hắn, hai quả đồi nho nhỏ được bao quanh bởi lớp ren đen. Sự kết hợp giữa màu đen của ren và màu trắng của da thịt tuy đối nghịch nhau nhưng lại tạo cảm giác vô cùng kích thích, dính chặt vào nhau trông như hai nửa quả bóng, ở giữa là rãnh ngực như hình vòng cung duyên dáng. Rõ ràng đến thế, gần kề đến thế, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy những giọt nước trên làn da trắng muốt – những giọt nước đang chảy xuống theo đường cánh cung.

Không chỉ trái tim hắn khó chịu mà ngay cả cơ thể cũng không chịu nổi đang nóng bừng lên, nguồn nhiệt đó cứ thế dần dần trỗi dậy.

“Mau giúp với!”, một giọng nói vang lên phá vỡ cơn mê của hắn. Cô một tay che lên ngực.

Ngước mắt lên nhìn thấy mặt cô đỏ ửng như cánh hoa đào, hòa cùng với màu hồng của chiếc áo ướt sũng trông càng quyến rũ hơn. Vũ Minh nuốt nước bọt, ném cái túi lên mặt quầy, rồi đi sang phía khác.

Cô hơi ngẩn ra, cái người này sao thế nhỉ, mình không tức giận thì thôi, cậu ta có gì mà tức giận, chả phải người được nhìn là cậu ta còn gì! Thật quái đản. Cô đành cho mấy chai nước vào túi, sau đó cúi xuống lấy tay chà chà lên mảng áo bị ướt. Ôi, thế này sao mà gặp mọi người đây.

Cô đành quay ngược balô ra đằng trước che ngực, haizz, dù sao thì bây giờ cũng ổn rồi.

Cô quay người rời quầy.

Hắn cũng ra khỏi quầy đi thẳng vào phòng vệ sinh.

“Rầm” cánh cửa đóng sầm lại, hắn tựa người vào tường. Vũ Minh tự thấy xấu hổ. Trong đầu bỗng bừng lên tức giận. “Đồ con gái ngốc, vụng về”, trong đầu hắn cứ vang lên vô số âm thanh, cứ thế vuột ra, rồi hắn đấm mạnh một cú vào tường.

Những người bên ngoài nghe thấy tiếng động mạnh đều giật mình la lên: “Làm cái gì đấy?”. Sau đó không thấy động tĩnh gì nữa, những người bên ngoài mới tản ra. Tất cả trở lại yên lặng.

Nhưng hắn không thể nào bình tĩnh được. Hắn hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra. Cuối cùng đứng dậy, cúi đầu nhìn thứ xấu hổ phía thân dưới của mình. Cái vị trí đấy cho dù có bị ngăn cách bởi chiếc quần jean, hắn vẫn có thể cảm thấy nó đang nóng lên đang bị đè nén, bị kìm hãm.

Mặc dù hắn đã đứng dậy rồi nhưng trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh đôi gò ngực ấy khiến nó muốn nổ tung lên đầy mãnh liệt. Hắn muốn lấy cái màu trắng lóa đầy hấp dẫn kia ra khỏi đầu, nhưng càng cố chống cự, hắn càng cảm thấy cơ thể mình như thiêu đốt. Không xong rồi!

Mẹ kiếp, chẳng lẽ lại ở đây mà xử lý . Nhất định là do lâu không gần phụ nữ, tối tìm một cô đến giải khuây.

Nhưng bây giờ, hắn cũng đành phải lấy nó ra để “giải quyết”.

“Aaa…”, một tiếng thở sâu thoát ra, hắn nén giữ âm thanh đó trong miệng. Nhìn dấu vết trắng đục trong bồn, hắn nhấn nút xối nước để nó cuốn trôi đi. Dùng khăn giấy lau chùi một ch rồi mặc lại quần áo cho chỉnh tề, vuốt vuốt mấy nếp nhăn trên quần. Thở phào, tất cả OK rồi.

Hắn rửa mặt, nhìn vào trong gương, thấy mặt mình còn đỏ gay, những giọt nước bám trên ngọn tóc ở trán theo đà rơi xuống.

Vũ Minh nhìn vào mắt mình để lấy lại bình tĩnh, thấy được một chút lạnh lùng, tất cả đều đã như cũ, chẳng có gì thay đổi. Lúc này hắn mới chịu quay người ra khỏi phòng vệ sinh.

Tuy nhiên, sự bình tĩnh này không giữ được lâu.

Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh nam, bất ngờ lại gặp cô ngay ở cửa.

Cô cũng ngẩn người, mặt bỗng đỏ ửng lên lan đến tận cổ. Chiếc áo vẫn còn chút vệt nước, có lẽ đã khô được phân nửa, bởi hắn thấy phần ngực không còn dính chặt vào vải nữa.

Mặt hắn cũng hơi nóng lên, ánh mắt dao động, không muốn nhớ tới những hình ảnh ngay trước mặt nữa.

Hắn xoay mặt đi cố gắng nhìn sang hướng khác, bước qua cô rồi cứ thể đi thẳng.

Nhìn theo dáng hắn, cô mới ngỡ ngàng phát hiện ra cơ thể hắn khá mảnh mai, còn rất cao nữa, phần đuôi tóc hơi dài khiến hắn có phần mang hơi hướng nữ tính.

Cũng chẳng có gì to tát, thấy thế nhưng cũng chẳng để làm gì. Nghĩ xong, cô ngúng nguẩy quay đầu đi ra.

Hai con người dù mang tâm trạng không giống nhau, nhưng cùng đi ra từ một cánh cửa.

Chương 4: Buồn bực

Tất cả mọi thứ đã trở lại bình thường, chí ít là biểu hiện bên ngoài.

Vũ Minh cũng không từ chối mấy cô em xinh đẹp đến bắt chuyện, hay đám muội muội thỉnh thoảng đứng trước cửa tiệm đợi lúc hắn tan ca, hắn cũng không lạnh lùng quay đầu đi ngược lại nữa.

Hắn cần một vài người để phá vỡ cái buổi tối cô đơn này. Ông chủ cũng không biết công việc kinh doanh ở đây ra sao, cuối cùng nhét thêm một người nữa vào quầy. Hắn và Uyển Phương không nhất thiết ngày nào cũng phải cố thủ ở đây, nên thêm một người thì có thể thay nhau trực ca.

Cô gái đó vẫn đều đặn một tuần đến hai, ba lần. Dường như cô chẳng bị chút ảnh hưởng nào cả, vẫn chăm chú chơi game, tiếp tục đợi những cuộc điện thoại.

Hôm nay hắn làm thay ca, mười giờ là có thể về được. Dù sao cũng chẳng có gì thú vị, ngồi thừ ra trong cái tiệm đó cũng chẳng ích chi. Biến thôi.

Hắn dùng tay gạt gạt mái tóc dài trước trán, để nó tự nhiên xuôi về một phía.

Ra đến cửa thấy còn một cô gái xinh đẹp đang . Cô gái này đã hẹn hắn rất nhiều lần rồi. Đêm nay, hắn không muốn một mình!

Gió đêm thổi những sợi tóc bay phấp phới đằng sau gáy, cái cô gái đang theo hắn, thậm chí hắn còn không biết tên, mà thực ra cũng không muốn biết. Ngồi trên taxi, cô ta ép sát vào ngực hắn. Vũ Minh có thể cảm nhận hai bầu ngực không ngừng cọ sát vào người mình, chân cô ta cũng gác lên chân hắn, cơ hồ như đang kích thích Vũ Minh. Một tay cô gái vuốt ve ngực hắn, một tay từ đằng sau chầm chậm chạm lên cổ, lúc bàn tay cô ta gần chạm vào tóc, hắn đột nhiên tránh né, khiến cô ta gần như đổ ập xuống chỗ lưng ghế.

Vũ Minh lạnh lùng nhìn cô ta. Cô gái hiểu, hắn không thích người khác sờ đến mái tóc của mình.

Cô ta cười nịnh nọt rồi lại áp sát lại, lần này không đưa tay chạm vào tóc nữa mà sát người vào lòng Vũ Minh.

Hắn không phản ứng gì, cũng không đẩy ra, chỉ hướng mặt về phía cửa sổ.

Đến nơi rồi, cuộc sống về đêm chính thức bắt đầu trên con đường Hưng Dân.

Cô gái kéo hắn đi tìm một quán có điều hòa để ăn.

Nhưng hắn lại chọn ngồi ngay xuống những quầy hàng lề đường.

Có gì sánh bằng cơn gió đêm trong lành.

Họ gọi một nồi ếch hầm, một ít bia và ít đồ nướng.

Cô gái đó cứ quấn lấy hắn, muốn được chăm sóc Vũ MInh.

Đột nhiên có một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên bên tai.

Vũ Minh ngẩn người, có chút khó tin ngẩng đầu lên nhìn.

Đúng là cô!

Thì ra, hôm nay cô không đến quán game là vì anh ta đã trở về.

Họ ngồi cách chỗ hắn hai bàn, ánh đèn đêm mờ mờ, nếu như không để ý thì sẽ không thể thấy được.

Nhưng giọng nói của cô cứ như sát bên.

Chàng trai kia có lẽ đã uống nhiều, cô ngồi bên cạnh tay nhè nhẹ xoa lưng cho anh ta, bảo anh ta đừng uống súp đậu xanh lạnh rồi quay đầu gọi chủ quán mang một bát canh nóng ra. Mấy người bạn xung quanh chính là hai cặp mà hắn đã thấy dạo nọ.

Họ vẫn còn tỉnh táo, một cậu bạn trong đám còn khiêu khích bạn trai cô: “Minh Minh, hôm nay tệ thế? Mới uống có chút mà đã vậy rồi. Cậu phải uống với tớ thêm mấy ly nữa chứ”.

Chàng trai họ Viên ngước đầu lên, mặt đỏ gay nói: “Khỉ thật, hôm nay mới uống có mấy cốc, chắc do lúc nãy mấy người để tớ ngồi trước, máy lạnh trong taxi phả thằng vào mặt, bây giờ mới… khụ….khụ…”, một cơn ho cắt ngang câu nói.

Cô vội vàng vỗ vào lưng anh ta, nói với cậu bạn kia: “Tân Tân, đừng khích anh ấy nữa, chắc anh ấy đang khó chịu, trúng gió đừng bắt người ta uống nữa”.

Bất ngờ, chàng trai họ Viên ọe lên một tiếng, gục đầu xuống, bao nhiêu thứ nôn ra hết, xem ra có vẻ không ổn.

Cô cuống lên, vừa vỗ vỗ vào lưng anh ta vừa bảo bạn bè đưa nước và khăn giấy lại.

“An An, cho cậu ta uống chút nước” Cô bạn bên cạnh cười nói: “Minh Minh cũng dính à, lại nôn rồi à”.

An An không để ý đến lời trêu chọc, chỉ chăm chú chăm sóc cho bạn trai, vuốt lưng cho anh ta.

Cuối cùng cũng nôn ra hết sạch.

Minh Minh cũng chính là tên của cái anh chàng họ Viên kia – Viên Thư Minh, đang gục đầu xuống bàn. An An lo lắng vực anh ta dậy, sau đó vội vàng lấy khăn giấy lau quanh miệng một cách cẩn thận, xong đâu đó đưa ly trà tới, chầm chậm cho anh ta uống.

Nhìn anh ta khó chịu, cô xót xa liên tục cầm khăn giấy vừa lau mồ hôi lại vừa lo lắng hỏi: “Vẫn còn khó chịu phải không?”.

Viên Thư Minh lắc lắc đầu: “Nôn xong khỏe hơn nhiều rồi, chắc chắn cơn gió vừa rồi làm mình trúng gió, bụng dạ không chịu nổi lồng lộn lên. Haha, bây giờ việc tiếp theo là mang cho tớ thêm một chai nữa để uống tiếp”.

“Không được uống nữa”, An An giận dữ. Mặc dù miệng nói cứng là thế nhưng tay vẫn không ngừng lau những giọt mồ hôi gạt mái tóc sang một bên cho anh ta. Mũi anh ta sụt sịt, cô vội lấy giấy đưa đến gần giống như bà mẹ giúp đứa con hỉ mũi, ép mũi anh ta, còn anh ta chỉ việc xì ra. Sau đó cô dùng một tờ giấy khác lau sạch sẽ. Cuối cùng còn bắt chàng trai đó khoác áo sơ mi vào, sợ lại bị trúng gió nữa.

Trong mắt cô toàn bộ là sự lo lắng và quan tâm. Tiếng cười nhạo của mấy đứa bạn xung quanh cô hoàn toàn không nghe, cũng chẳng thèm để ý tới.

Trong mắt cô chỉ thấy một người, một người đàn ông tên Viên Thư Minh.

Vũ Minh thình lình cầm cốc bia “Cốp”, tiếng cốc thủy tinh dằn mạnh lên mặt bàn, cả chiếc bàn rung động. Gã ta cũng tên “Minh Minh”, chả trách, hôm đó cô mới cười tươi thế.

Trái tim hắn tan nát, thì ra sự dịu dàng lo lắng của cô chỉ là cho con người kia, đó không phải là sự ngốc nghếch mà hắn vốn nhầm tưởng.

“Tính tiền”, chủ quán vừa nghe thấy liền chạy đến.

Hắn ôm ghì lấy cô gái bên cạnh mình, cái ôm thật chặt như muốn ghì siết cơ thể cô tan chảy vào mình.

Cô gái cũng không phản đối, ép sát ngực vào ngực Vũ Minh. Nhìn hai người như nam châm hút chặt vào nhau, cứ thế ôm chặt nhau đi ra.

m cô gái đi ngang qua hai chiếc bàn, qua cả chỗ của An An.

Nhưng cô không ngước lên nhìn, không nhận ra hắn.

Hắn hơi nghiêng đầu, mà cũng chả ra nghiêng, nhưng lúc vừa đi qua chỗ cô, đột nhiên hắn kéo mạnh, một tay đặt dưới eo ôm cô gái vào lòng, một tay nhấc gương mặt cô lên rồi vùi đầu vào, ép sát lên đôi môi đỏ mọng của cô ta. Hắn ngấu nghiến không thương tiếc, bàn tay vuốt ve một cách buông thaọ.

Người trong lòng thở gấp, vội vàng choàng tay ghì lấy cổ hắn, họ tự nhiên như ở chốn không người, chìm vào nụ hôn dài.

“Huýt…. Woa…”, xung quanh bắt đầu có nhiều tiếng huýt gió, những chàng trai khác đều tỏ ra phấn khích: “Woa, dữ dội chưa”.

An An cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn, ngay bên cạnh cô không xa, thì ra có một đôi nam nữ đang hôn nhau cuồng nhiệt.

Cô chẳng cảm thấy buồn cười, những người trẻ bây giờ đều thoải mái như thế này sao?

Cuối cùng nụ hôn cũng kết thúc, hắn ngẩng đầu lên, nhưng trên gương mặt đó không có chút cảm xúc gì, gương mặt lạnh lùng hơi nghiêng, ánh mắt chằm chằm về một phía. An An cuối cùng cũng nhìn thẳng được vào ánh mắt của người thanh niên kia.

“Là cậu ta!” Gương mặt An An tỏ ra sửng sốt, đó chẳng phải là người nhân viên thu tiền tại quán game là gì.

Đúng rồi, là chàng trai dong dỏng cao gầy, chiếc áo sơ mi trắng có phần hơi rộng càng làm cho làn da trắng thêm, mái tóc bị những cơn gió thổi phấp phơ, đôi mắt toát lên vẻ lạnh lùng, đen sẫm, với cái nhìn dửng dưng đang xuyên qua những sợi tóc bổ nhào tới, nhìn thẳng vào đôi mắt của An An.

Ánh mắt hắn vẫn dán vào cô, người khác không thể thấy được, nhưng An An thì cảm thấy. Trong đêm hè nóng bức thế này mà cơ thể cô như bị nhấn chìm vào từng đợt, từng đợt khí lạnh lẽo. Ánh mắt đó như muốn đóng đinh vào cô, giống như muốn đòi lại kho báu mười mấy năm trời bị đánh mất.

Không chịu nổi ánh nhìn đó, cô cúi đầu xuống. Cô không muốn nhìn hắn, giữa họ căn bản vốn không hề quen biết. Hắn và cô bạn gái thân mật thế tại sao lại còn cố tỏ ra lạnh lùng? Mặc kệ, chẳng cần hiểu.

Lúc này, may thay Viên Thư Minh tỉnh lại, có vẻ đã khá hơn nhiều, anh ta kéo An An vào lòng, “Vợ à, tụi mình cũng thử nhé”… rồi chuyển động chuẩn bị hôn lên môi cô.

Vũ Minh quay phắt đầu, kéo cô gái bên cạnh rảo bước rời đi.

Đám người nãy giờ ồn ào thấy “nam diễn viên chính” đột nhiên vội vàng bỏ đi liền gào lên: “Đợi chút, đừng vội, đêm nay phải làm tới bến nhé. Nhớ chú ý biện pháp an toàn. Hahaha”.

An An nâng khuôn mặt Minh Minh lên, cong môMinh Minh, mình về nhà đi”.

Minh Minh cũng đã buồn ngủ, ậm ờ rồi tựa người vào vai cô đứng dậy. An An cẩn thận ôm cái cơ thể nặng nề này, cảm nhận được nó rất chân thực. Cái bụng béo của anh ép sát vào người cô, bờ vai rộng vững chãi khiến cô thấy an toàn. Cô thích bờ vai rộng này.

Chương 5 : Cứu mỹ nhân

Cuối tháng qua đi, đầu tháng lại về. Rốt cuộc mùa hè cũng chính thức đến, nhiệt độ hàng ngày đều từ ba mươi lăm độ trở lên, ngay cả buổi tối cũng không có chút gió nào, thậm chí dù chỉ ngồi yên thì quần áo cũng sẽ bị ẩm vì mồ hôi.

Tối nay cũng là một tối bận rộn tại quán game, đám khách kia vẫn tha hồ quăng tiền vào những trò chơi.

Hắn có nhìn thấy cô, từ cái buổi tối tuần trước đó thì đã một tuần cô không đến.

Tối đó, hắn ôm một cơ thể đẫy đà, tiêu hao bao nhiêu sức lực, cũng không cách nào thay thế được hình ảnh mảnh mai thon thả đó trong đầu. Đành phải lấy cảm xúc cuồng nhiệt khác để che giấu đi sự trống vắng của con tim.

Những buổi tối hắn gặp lại cô, gương mặt hắn lúc nào cũng trầm ngâm lặng lẽ. Thậm chí khi cô đến trước bàn đổi xu thì hắn sẽ cố ý chuyển sang chỗ khác trước khi cô tới. Hắn không muốn tiếp xúc với cô.

Mặc dù cơ thể, lời nói, cử chỉ đều như không muốn tiếp xúc, nhưng trái tim thì không kìm giữ nổi.

Tối nay cô cũng chẳng nói câu nào, cũng không có cuộc điện thoại nào.

Thậm chí nụ cười cũng như mất tích.

Cô có tâm sự.

Điều phiền muộn này cũng đã quấn riết lấy hắn suốt cả buổi tối.

Hôm nay, cô lại về sớm hơn một chút, mặc dù hắn biết đúng là trong quán mọi người đã về gần hết rồi.

Vũ Minh cảm thấy là lạ, ánh mắt không muốn nhìn theo bóng cô nhưng trái tim vẫn cứ hướng về nơi đó. Hắn vội vàng thay quần áo nhân viên ra, cả người như lao về phía cửa. Lúc này chợt nghe thấy tiếng gọi “Vũ Minh”, hắn khựng lại bên cửa ra vào, đành dừng bước, là trợ lý giám đốc gọi. Nhìn thấy ngoài kia là một màu đen kịt, trái tim hắn cũng chùng xuống.

Lúc rời khỏi văn phòng, gương mặt hắn buồn bã, thì ra là ông chủ dự định cất nhắc hắn lên làm cửa hàng trưởng, ý là hắn sẽ không phải đứng ở quầy đổi tiền nữa mà chăm lo toàn bộ công việc từ kinh doanh đến quản lý. Nhưng Vũ Minh chưa trả lời, ông chủ cũng cho hắn thêm ba ngày để suy nghĩ.

Rút điếu thuốc ra, châm lửa rồi ngậm trên miệng, hắn thủng thẳng rời khỏi quán. Bên ngoài lác đác, tho gần thoáng xa vài người đang tản bộ trên đường. Hắn còn cố hy vọng là cô đừng đi quá nhanh. Lẽ nào đã biến mất rồi? Hắn nhìn xung quanh cũng không thấy hình bóng quen thuộc đâu cả. Hôm nay cô mặc bộ chiếc váy trắng ôm lấy cơ thể mảnh mai càng nổi bật lên sự mềm mại. Nhưng ăn mặc thế này trong đêm tối như vậy sẽ phản tác dụng, có thể trở thành mối nguy hiểm.

Vũ Minh ngậm điếu thuốc, đi trong đêm tĩnh mịch, người bắt đầu toát mồ hôi ướt hết cả áo. Những ngày hè thế này, những con gió cũng hiếm hoi.

Hắn bước nhanh đến con hẻm phía trước, con hẻm này có thể thông thẳng với đường về nhà, ban ngày Vũ Minh thường đi qua đây. Buổi tối thì có nhiều điều không an toàn lắm. Hắn không có ý định băng qua con đường tắt này.

Nhưng từ trong đó vọng ra tiếng người.

“Mau đưa túi xách đây.”

“…”

“Cái gì, muốn thi gan à? Nếu cô em không muốn đưa cũng được, cô em cũng đáng gíá lắm.”

“Tránh ra!”

Cô gái ngốc đã tự đưa mình vào tình cảnh này. Hắn dựa sát tường theo dõi hồi lâu mới hít một hơi thật sâu, vẫn phì phèo điếu thuốc trên môi, cố tình để nó lệch qua bên mép.

Đi vào trong con hẻm, Vũ Minh cố ý đi chầm chậm, con hẻm tối tăm chỉ có một ngọn đèn nhỏ, điếu thuốc trên miệng chớp sáng chớp tắt, như gần như xa dần dần tiến lại. Khi đã thích ứng được với bóng tối trong đó, hắn mới nhìn rõ mọi thứ. Cô gái ôm khư khư chiếc ba lô trước ngực, lưng tựa sát vào tường, cảm giác như bất lực. Đã vậy, lại không tìm thấy một ai có thể cho cô dựa vào cả.

Hắn không thể nào nhìn rõ khuôn mặt cô gái lúc này nhưng có thể cảm giác được hơi thở cô đang rất gấp.

Ba tên lạ mặt kia nhìn thấy hắn đi tới cũng tản ra. Chúng không có động tĩnh gì, nghĩ hắn cũng chỉ là người đang trên đường về nhà, tính đợi Vũ Minh đi qua rồi mới tiếp tục hành sự.

Vũ Minh chầm chậm đi qua hai tên, mấy tên này chừng ba mươi tuổi, đều thuộc loại nhỏ con sành sỏi, nhìn phần bắp tay lộ ra có thể thấy chúng rất cường tráng. Nhưng đều chưa cao tới một mét bảy mươi.

Hắn sắp đi qua chúng, cô ôm chặt ba lô, ánh mắt chằm chằm nhìn hắn. Vũ Minh rít một hơi thuốc, khiến ánh sáng lập lòe, điếu thuốc hơi rung lên.Theo đà hắn khẽ ngước đầu liếc về phía cô. Cô nhìn thấy rồi. Vũ Minh thấy ánh mắt cô sáng lên, lại một lần nữa phảng phất hiện ra hình bóng của hắn.

Ba tên này thấy Vũ Minh thong thả bước qua, nhìn nhau ra hiệu không có gì đáng ngại. Chúng khẽ nhếch mép cười nhạt, ban đầu ace nghĩ sẽ nhanhng làm thịt con bé này, ai ngờ lại có người đi tới, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì đâu.

Bất ngờ Vũ Minh lùi lại một bước, nắm chặt tay cô lao về phía trước. Cô sớm đã chờ hắn rồi, cả hai cứ thế chạy thục mạng. Ba tên bị bỏ lại đằng sau ngớ ra, khi chúng sực tỉnh lại kịp phản ứng thì họ đã sắp đến cuối con hẻm.

Thịch, thịch, thịch – đằng sau tiếng chân đuổi theo gấp gáp, chúng sắp đuổi tới nơi rồi.

Mặc kệ, cô cứ chạy theo hắn. Bàn tay hắn nắm chặt tay cô kéo đi, có hơi đau, nhưng do dốc sức cố chạy nên cũng chẳng còn cảm giác nữa. Cô nhìn mái tóc của hắn bay phấp phới, đôi lông mi dày, ánh mắt kiên định, ra sức chạy như điên về phía trước. Cô chỉ mong có thể bám theo, chỉ cần như thế là được rồi.

Gặp một hẻm nhỏ khác, họ đột ngột rẽ vào, cô bị hắn nhét vào sát vách tường. Đây hình như là con đường nhỏ giữa hai tòa nhà, nhưng đã bị phá bỏ chuyển đến nơi khác, chỉ còn lại những viên gạch vỡ đổ ngổn ngang chừa ra một khe nhỏ đủ chứa một người, càng vào phía trong không gian lại càng hẹp. Cô cố gắng ép sát mình vào phía sau nhưng không thể lùi thêm được nữa, đành dựa vào tường. Vũ Minh cũng đi vào nhưng kéo cô ra, chỗ đó cách đường ra khoảng ba mét, hắn để cô đứng trước mặt mình. Cô không hiểu, đưa ánh mắt đầy nghi hoặc dò hỏi. Hắn biết ánh mắt nghi hoặc trong mắt cô, liền ngẩng đầu ra hiệu cô nhìn lên. Thì ra ở góc trong cùng có một tấm trần xi măng trên đó, mặc dù đã gãy nhưng còn trụ lại nhờ mấy thanh sắt nhỏ giữ lại. Nếu chẳng may nó rơi xuống thì chẳng phải là đi đời sao.

Cô nhìn hắn vẻ cảm kích, vừa định mở miệng thì hắn đột nhiên ghé sát đầu lại khiến cô giật bắn mình, tiếng hét kinh hãi bị vai hắn đè lên, chặn lại. Cô bị hắn ôm chặt vào lòng, đang khiếp sợ muốn vùng vẫy định thoát ra thì đôi tay hắn lại càng siết vào. Cô không dám mở miệng nói gì, chỉ biết gắng hết sức cắn vào bả vai hắn. Cô cảm nhận được hắn ta khẽ rùng mình nhưng vẫn không bỏ ra.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/27259


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận