Lý phủ, đèn hoa vừa được thắp lên.
"Ta. . . . . . Ta bán được bao nhiêu bạc?" Ta duỗi ngón tay đang run rẩy chỉ vào tiểu nam hài bán mình chôn cha kia, hắn lúc này, đã tắm sơ qua, mặt mày như vẽ, xinh đẹp phong lưu, khói trắng lượn lờ lại mê hoặc lòng người như vậy. . . . . . Ách. . . . . . Ta cũng biết rõ nếu dùng những thứ này để hình dung một nam hài có chút kỳ quặc. . . . . . Nhưng hắn, hắn, đúng là xinh đẹp không có thiên lý mà. . . . . . Ta dám chắc, vài năm về sau, hắn, hắn, hắn tuyệt đối sẽ là một kẻ siêu cấp họa thủy! Kẻ khiến nữ tử phải tự ti. . . . . .
"Mười hai."
"Bạc đâu?"
"Dùng để chôn cha rồi." Một câu thuật lại rất bình tĩnh.
“Nhưng ta không phải tỷ tỷ của ngươi! Ta chỉ là muốn lừa hai cái bánh bao để ăn mà thôi!" Ta hung tợn nghiến răng ken két. . . . . . Đơn, lq.đ. Ta lại vì hai cái bánh bao mà tự bán mình rồi! Trời ạ! ! !
"Cha nói, Thanh nhi có tỷ tỷ ." Thanh nhi ngẩng gương mặt không tỳ vết lên nhìn ta, trong mắt chợt lóe lên sự ranh mãnh.
"Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ta ta ta. . . . . ."
"Tỷ tỷ, Thanh nhi là nam tử hán, về sau sẽ chăm sóc tỷ tỷ ." Cái miệng của Thanh nhi đột nhiên sát lại lỗ tai của ta, hơi thở nong nóng, thì thầm ở bên tai ta. . . . . .
". . . . . ." Làm sao ta có thể bị một đứa bé mười tuổi làm cho tim đập thình thịch vậy? Ta quả nhiên không bình thường mà.
Lý phủ ở Thanh Vân quốc, vẫn luôn là một truyền thuyết, một truyền thuyết tràn ngập tiền tài cùng danh lợi. Lý phủ, là một gia tộc giàu nhất thiên hạ. Mà đại thiếu gia của Lý phủ, Lý Uẩn Đình, chính là trung tâm của truyền thuyết kia. Từ tám tuổi đã bắt đầu buôn bán, mười hai năm trôi qua, Lý phủ dưới tay hắn, đơn, quý đôn, mới có được thành tựu huy hoàng như ngày hôm nay.
Mà người mua ta. . . . . . Chính cái tên Lý Uẩn Đình trước mắt lúc cười lên trông cực kỳ thích ý này. . . . . .
Một. . . . . . Ách. . . . . . siêu cấp đại soái ca đang ngồi trên xe lăn . . . . . . Thật ra thì nếu bỏ qua nụ cười gian trá kia, cũng có thể xem hắn là một nam tử dịu dàng như ngọc.
"Nha đầu, ngươi biết làm cái gì?"
Trong thư phòng, thỉnh thoảng vang lên câu hỏi.
". . . . . ." Yên lặng. Đúng là chạm vào vết thương mà. . . . . . Người của Bích Du Sơn Trang đều biết, nhị tiểu thư của bọn họ căn bản là một con sâu gạo.
"Nấu cơm? Giặt quần áo?"
"Không biết."
"Hầu hạ chủ tử, bưng trà rót nước?"
"Không biết."
"Vậy khéo hiểu lòng người, nhìn mặt mà nói chuyện?"
"Chẳng liên quan gì đến mấy từ ta vừa miêu tả."
"Ha ha, cái này đúng là khó khăn rồi. . . . . . Mua ngươi về, nhưng mà một chút được việc cũng không có. . . . . ." Lý Uẩn Đình nhẹ nhàng uống một hớp trà, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn ta.
"Đúng vậy. . . . . . Cái gì ta cũng không biết làm. . . . . . Ngươi cứ xem như một chuyện tốt, thả ta về nhà có được không, soái ca ca. . . . . ." Ta nháy nháy đôi mắt đào hoa ngọt ngấy của mình để làm nũng. . . . . . Ách, ta chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi. . . . . Cho nên nghĩ rằng nên sử dụng ưu thế của bản thân mình.
"Nhưng người trong thiên hạ cũng biết, Lý Uẩn Đình ta không bao giờ mua bán lỗ vốn cả." Nam nhân đang uống trà đột nhiên nhíu mắ lại, giống như là tuyên cáo sự chịu đựng của hắn đã hết rồi, khiến ta bị dọa sợ mà rùng mình một cái. . . . . . Kinh khủng nói.
"Ách. . . . . . Ta còn biết chút chút gì đó mà. . . . . ." Không có giá trị lợi dụng có thể bị hắn "Rắc rắc" rồi vứt hay không. . . . . .. Lạnh quá~..
"Hửm?"
Ta hít thật sâu rồi thở ra một hơi, nhìn ánh mắt của Lý Uẩn Đình. Nói ra một đáp án kinh thiên động địa, đến quỷ thần còn phải khóc thét lên.
"Ta biết kể chuyện cười!"
"Nói một chút xem."
"Một cái bánh bao đi tới đi lui đến mức đói bụng rồi, vì vậy nó tự ăn chính mình"
Quả nhiên đủ hài, vẻ mặt quản gia hầu hạ bên cạnh đã bắt đầu co quắp.
Lý Uẩn Đình nhìn ta, không nói một lời, theo ta nhìn ra thì nhiệt độ trong mắt hắn dưới 0 độ C. . . . . . Hắn chẳng lẽ cho rằng ta đang đùa hắn. . . . . . Vã cả mồ hôi.
Ngay lúc chỉ còn cách ba bước là ta sẽ bị dòng nước lạnh băng chạy qua, thì bên tai lại vang lên một đáp án ngoài ý muốn.
"Quản gia, về sau cứ để cho nha đầu này hầu hạ bên cạnh ta đi!"
Vẻ mặt quản gia mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm ta, ta trả về cho ông ta cũng một ánh mắt khiếp sợ kinh ngạc càng thêm kinh ngạc, kết quả hai chúng ta đồng thời thở dài, giống như là đang dự cảm đến ngày lành một đi không trở lại. . . . . .
Chỉ có Lý Uẩn Đình, ý cười nơi đáy mắt vẫn cứ một mực lan tràn. . . . . .
Xem ra, có nha đầu này, cuộc sống sẽ không buồn tẻ nữa.
Một ngày mới bắt đầu.
Mặc dù chim non dậy sớm sẽ có côn trùng để ăn. . . . . . Nhưng ta nhìn sắc trời mới vừa tờ mờ sáng. . . . . . Aizzzz. . . . . . Kiếp sống nha hoàn bi thảm của ta đã bắt đầu.
Cảnh tượng một
"Nha đầu, dâng trà." Trong thư phòng, Lý Uẩn Đình đang bàn chuyện làm ăn cùng mấy lão tiên sinh, ta nhận mệnh đi ra ngoài châm trà. . . . . .
"Nóng quá, đổi." Mắt của ta chứa đựng sự tức giận đặt mạnh ly trà lên trên bàn Lý Uẩn Đình.
Hai phút sau.
"Nguội rồi, đổi." Ta xoa xoa cái chân đang đau nhức, hận không thể phân thây Lý Uẩn Đình ra.
"Khụ khụ. . . . . . Lão già này uống được mà, đơn, quý đôn, không dám làm phiền cô nương đi đổi trà nữa đâu."
"Đúng vậy, đúng vậy, không làm phiền nữa." Mọi người bắt đầu đau lòng nữ hài xinh đẹp nhỏ gầy kia.
"Đổi!" Giọng nói lạnh lùng. . . . . .
Ta đã bắt đầu thù hận hắn. . . . . . Thật đấy.
Cảnh tượng hai
"Nha đầu, tới đây chà lưng cho ta." Đơn.l,q,d. Người nào đó tựa vào thùng tắm lớn, vừa lòng thở ra một hơi.
"Nam nữ hữu biệt, cảm tạ." Ta cũng không phải thật sự để ý chuyện này lắm, ta chính là không muốn hầu hạ hắn, thật sự rất hận hắn!
"Hả? Sợ thích ta, xấu hổ?"
"Ai u u, đau. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Ngươi muốn mưu sát chủ tử sao?"
Người nào đó giống như không nghe thấy, ra sức chà lưng. . . . . .
"Tắm xong chưa, đỡ ta đứng dậy."
"Ta, ta, ta đỡ ngươi?"
"Ừh."
"Ờ nhỉ, ngươi là người tàn tật mà!" Ta hung tợn nhìn hắn. Hi vọng kích thích chút tự ti ít ỏi kia của hắn.
"Ừ. . . . . . Chân không đi được, cho nên làm phiền ngươi ôm ta lên giường." Lý mỗ nói giống như đó là chuyện đương nhiên.
"Làm sao ngươi biết ta có thể ôm được ngươi?" Ta thừa nhận là đã luyện võ cùng phụ thân, cho nên sức của ta lớn hơn các nữ sinh bình thường khác một chút xíu..., nhưng làm sao hắn biết được?
"Từ lúc ngươi tức giận chém đại thụ ở hậu viện."
"Ngươi theo dõi ta!"
"Nước lạnh rồi, ngươi nhanh lên một chút."
"Ào" Ta ôm lấy nam nhân trong thùng nước tắm kia. . . . . . Tay hắn vịn cổ của ta, cảnh tượng này kỳ quặc nói không nên lời. . . . . .
Lõa nam! Điều này đối với một tiểu cô nương mười hai tuổi mà nói có phải quá kích thích hay không?
Chỉ là. . . . . . Nửa người dưới của hắn bị liệt. . . . . . Đơn.l,q,d. Như vậy có phải cũng không thể ân ái nhỉ? Thật là bi thảm mà, thả Lý Uẩn Đình lên trên giường, ta bắt đầu vô ý thức theo dõi tiểu đệ đệ của hắn. . . . . .
"Nhìn cái gì mà mất hồn như thế?" Lý Uẩn Đình một tay chống đầu. . . . . . Tóc ướt tùy ý xõa bên người hắn. . . . . . Mắt thì liếc xéo ta, kinh ngạc không nói nên lời.
Ta nuốt nước miếng, có chút lúng túng đứng lên, vì dời đi lực chú ý, cho nên đã nói một câu khiến ta hối hận suốt cả đời.
"Đáng tiếc là không dùng được."
". . . . . ."
. . . . . .
Một sự yên lặng quỷ dị ngắn ngủi, ta tông cửa chạy ra.
"Nha đầu, ngươi lớn lên sẽ trông như thế nào nhỉ?" Nam tử trên giường khẽ cười, kéo chăn, giấu đi cảnh xuân trong phòng.
Cảnh tượng ba
"Tỷ tỷ! Sư phụ cho bánh nếp này." Thanh nhi một đường chạy đến trước mặt của ta, trên trán đã rỉ ra một tầng mồ hôi mịn.
"Hôm nay học cái gì vậy ?" Ta kinh ngạc nhận lấy bánh nếp, cái tên nhóc chết tiệt này, bình thường nhìn thấy ta thì châm chọc khiêu khích, từ khi nào mà trượng nghĩa như vậy?
"Kiếm thuật, tỷ tỷ." Tên oắt này có ánh mắt hài hước hơi giống Lý Uẩn Đình. Khiến ta không thể không cảm thán, vài năm sau, tiểu tử này cũng sẽ là một con hồ ly đấy.
Aizzzz. . . . . . Tại sao cũng đều là bị mua, nhưng Lý Uẩn Đình lại mời sư phụ dạy Thanh nhi võ công, giống như là con ruột vậy. . . . . . Nhưng vì sao lại xem ta như nha hoàn mà sai bảo đi khắp nơi đây? Khóc không ra nước mắt mà.
"Đến đây, lau mồ hôi." Ta đưa khăn tay qua, nhét vào trong tay Thanh nhi, đúng là ta vẫn rất thiện lương.
"Tỷ tỷ lau cho đệ đi. . . . . ." Thanh nhi kéo ống tay áo của ta, con ngươi như làn nước rẽ, như oán như giận. . . . . . Đột nhiên làm nũng, khiến ta sởn cả gai ốc. . . . . .
Nhưng lại sợ thằng oắt con này áp dụng thêm hành động nào kinh khủng hơn nữa, ta cầm lấy khăn cam chịu số phận lau trán cho hắn, da thịt vô cùng mịn màng, thật đúng là làm cho người khác ghen tỵ.
"Cảm ơn tỷ tỷ." Thanh nhi đột nhiên ôm ta, rồi hôn một cái lên má trái của ta. . . . . . Rất. . . . . . Rất. . . . . . kỳ quái mà. . . . . . Ta không chịu nổi mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Nha đầu, ngươi đã quét xong phòng của ta chưa?" Giọng điệu của tên biến thái họ Lý hiện rõ sự không vui. . . . .
"Quét dọn rồi, còn có cái gì phân phó nữa không?" Buồn cười nhất chính là ta lại phải dùng một gương mặt tươi cười nịnh nọt nói với hắn, aizzz. . . . . . Vì để cho cái tên biến thái này ít hành hạ ta một chút. . . . . .
"Ừm. . . . . . Quét lại lần nữa đi."
"Tại sao?"
"Không tại sao cả."
"*—*. . . . . . %¥#¥#%¥#."
Đưa mắt nhìn bóng lưng đi xa của An An và Lý Uẩn Đình. . . . . . Thanh nhi cười, Lý Uẩn Đình, ngươi cũng biết ghen à?
Cảnh tượng bốn
Ban đêm
Hậu viện Lý phủ
Một bóng người thanh tú mềm mại đang lén lút bê một tảng đá lớn, dùng nó để làm công cụ trèo tường…
"Aizzzz. . . . . . Quản gia, lần này chúng ta cần không cần nói cho An An cô nương là đại thiếu gia đã chờ nàng ở ngoài bờ tường ư?" Thị vệ giáp không đành lòng nói.
"Hai người bọn họ cứ thích chơi như vậy, quấy rầy hứng thú của đại thiếu gia, ngươi đảm đương nổi không?"Thật ra thì quản gia cũng đang thở dài trong lòng.
An An cô nương vẫn là một cô bé xinh đẹp lại vô tội, đơn, quý đôn, nhưng đấu với đại thiếu gia của bọn hắn Aizzz. . . . . . Con đường phía trước đầy rẫy chông gai.
Cảnh tượng năm
"An An cô nương, cô nương ở đây làm gì!" Quản gia run rẩy chỉ vào người nào đó đang uống bát cháo tổ yến thứ năm.
"Ợ. . . . . ." Ta hài lòng ợ lên một tiếng no nê.
Ta phẫn hận nói, "Ta muốn ăn sập nhà Lý Uẩn Đình! ! !"
Vẻ mặt Quản gia đen thui.
Lý Uẩn Đình nghe tiếng mà đến, đứng ở bên ngoài cửa sổ rốt cuộc lớn tiếng bật cười.
"An An. . . . . . Cứ như vậy nuôi ngươi cả đời thôi. . . . . ."
Vì vậy, ta đấu trí đấu dũng cùng Lý Uẩn Đình nên thời gian một năm lặng lẽ lướt qua. . . . . . Bất chợt ta đã vinh quang 13 tuổi rồi. . . . . . Đơn.l,q,d. Nhưng trừ bỏ một lần được dạy ra, ta thậm chí chẳng lưu lại được cái gì.
Ta không ra khỏi Lý phủ được, cũng không thể trở về nhà của cha và nương được, nhưng Lý phủ lại càng ngày càng giống như nhà của ta, tất cả mọi người đều đối với ta rất tốt. . . . . . Trừ một Lý Uẩn Đình khiến ta cực kỳ cực kỳ ghét ra! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Aizzzz, không biết cha nương có nhớ ta hay không, còn có Đình tỷ tỷ, cái người tỷ tỷ luôn có vẻ mặt lạnh lẽo đó, lúc ta ngã bệnh lại nấu cháo cho ta. . . . . . Nước mắt ta rớt xuống…
"Lý Uẩn Đình, tại sao chưa bao giờ thấy ngươi hỏi thân thế của ta thế? Ngộ nhỡ cha nương ta là người mà ngươi không thể đắc tội nổi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Trong thư phòng, ta vừa tức giận mài mực, vừa thử thăm dò tên biến thái họ Lý kia.
"Không quan tâm." Lý Uẩn Đình không bị ảnh hưởng chút nào mà cứ nhìn sổ sách, qua hồi lâu mới đáp lại ta một câu.
"Không phải là ngươi sợ cha ta giết chết ngươi đấy chứ?" Ta mài đao sàn sạt hướng về phía con heo con dê nào đó.
"Ta rất vội, không rảnh trả lời vấn đề ngu ngốc của ngươi."
". . . . . ."
Yên lặng. . . . . .
"Đúng rồi, ngươi chuẩn bị chút đi, cùng ta tham gia đại hội võ lâm được cử hành ở Tề gia bảo." Tên biến thái họ Lý ra vẻ lơ đãng ném ra một câu.
Thế nhưng đối với ta mà nói, đó quả thật chính là mệnh lệnh đại xá thiên hạ ~! Đại hội võ lâm, làm sao cha không đi được cơ chứ, ta sắp được tự do rồi, ta có thể trở về làm sâu gạo rồi, rốt cuộc không phải chịu sự tra tấn tinh thần của tên biến thái họ Lý và Thanh nhi nữ rồi. Đơn.l,q,d. Chúa ơi, con xin cảm ơn người. Tâm tình ta kích động, một đường chạy chậm chầm chậm về phía phòng thu dọn đồ đạc.
"An An?"
"Ha ha, vội vã như thế à?" Khóe miệng tên biến thái họ Lý kia treo một nụ cười châm biếm ta, "An Hồn, ngươi muốn ta giải thích như thế nào đây?"