Trần Tiểu Cửu buồn chán ở lại trên núi chơi đùa mấy ngày, ngoại trừ uống rượu chỉ nhìn Anh Mộc hướng La Đồng thỉnh giáo công phu quyền cước.
Tên Anh Mộc này võ công phóng khoáng, tiến triển thần tốc, La Đồng mỗi khi dạy gã một chiêu, gã liền biến hóa thành ba, làm ra chiêu số kỳ quái, hết lần này tới lần khác rất là thực dụng, thật là tài năng có một không hai.
Trần Tiểu Cửu một lòng chờ TTam nương trở về, cùng nàng tâm sự, thế nhưng chờ trái ngóng phải, cũng không thấy Tam nương trở về. Hắn trong lòng liền có chút sốt ruột, muốn rời sơn. Đúng lúc này, Cao Cung ùn ùn tiến đến, từ trong thành mang về tin tức tốt.
Theo lời đồn đại: Thủ hạ Tào công công chính là tử cấm vệ, đã tìm ra được hung thủ ám sát Tào công công, chỉ là hung thủ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, bị tử cấm vệ giết chết, Tào công công giận dữ liền đem hai người cho ngũ mã phanh thây, tuyên bố toàn thành bỏ lệnh cấm, việc này rốt cuộc cũng có một kết cục hoàn mỹ.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi âm thầm lè lưỡi, sợ hãi thán phục thực lực siêu tuyệt của bạch y công tử!
Hắn khó dằn nổi muốn hạ sơn, liền báo cho La Đồng cùng các huynh đệ, nghìn vạn lần đừng đưa hắn việc thành thân lan truyền ra ngoài, bằng không cái án tử này chẳng phải lại lộ ra chứa nhiều chân tướng sao?
Ô nhã mã đánh một trận thành danh, vả lại Tào công công quen dùng ngựa này, không thể làm gì khác hơn là ở lại hỗ gia trại.
Hắn ăn mặc trang phục sĩ tử của Tam nương tặng, mang theo quân đoàn Anh Mộc, một đường nhàn nhã du sơn, vừa đến gần trong thành, nhìn vào đoàn người, bỗng có cảm giác lo sợ.
Anh Mộc lôi kéo hắn theo bất chấp khó khăn đi tới nhà của gã, ở trong tiểu viện cất cao giọng kêu:
- Tuệ Nương! Tuệ Nương, ta đã trở về...
- Ngươi còn biết trở về?
Một tiếng la sắc bén, thản nhiên truyền ra, ngay sau đó một thân ảnh thon dài duyên dáng xuất hiện trước cửa, trong tay cầm cái chày cán bột. Nhìn kỹ vào Anh Mộc, tiểu lão hổ liền hướng Trần Tiểu Cửu nhào tới, vung cái chày cán bột lên, vỗ vào mông Trần Tiểu Cửu!
Quân đoàn Anh Mộc tứ tán mà chạy, Anh Mộc hoang mang khẩn trương nói:
- Đại tỷ, Cửu ca ta đã trở về với tỷ, còn lại phải xem bản lĩnh của tỷ...
- Ai u... Tuệ Nương, nàng nhẹ tay thôi!
Trần Tiểu Cửu thấy Tuệ Nương dáng vẻ kích động đích, cũng không lắc mình tránh né, ôm cái mông nhếch lên lai, chủ động hướng vào cái chày cán bột, trong miệng hoa hoa nói:
- Đánh vào thân ta, nàng sẽ đau lòng, nàng nếu muốn đánh, cứ tùy tiện đánh! Ai nha... Đau chết ta rồi...
- Ai cho huynh không nói năng gì mà đi biệt tích! Ai cho ngươi bỏ mặc ta! Ngươi nói đi, bấy lâu nay, ngươi rốt cuộc chạy đi đâu? Sống còn không được gặp, chết làm sao mà gặp được...
Tuệ Nương ngọc diện ửng đỏ, bực tức nghiến răng nghiến lợi, cái chày cán bột trong tay lại hung hăng mà đánh vào cái mông của Trần Tiểu Cửu.
- Tuệ Nương... Đau!
Trần Tiểu ăn hơn mười cái chày cán bột, xoay người cầm lấy tay nàng ôm vào trong ngực, cảm nhận được thân thể mềm mại khẽ rung lên trong sự phẫn nộ mà, hắn liền vuốt cần cổ trắng nõn đầy sức hút của nàng mà nói:
- Tuệ Nương, đánh cũng đánh qua, chửi cũng chửi rồi, hiện tại tới phiên Tuệ Nươngnàng hôn ta...
Tuệ Nương xoay người, tránh né một hồi, nhưng trốn không thoát ma trảo vây quanh của hắn, vành mắt đỏ hoe, tuôn ra những giọt nước mắt trong suốt, oa một tiếng, đã khóc nức nở, hai tay đánh vào trước ngực Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu thối, huynh . .Huynh rốt cuộc chạy đi nơi đâu liễu? Làm ta lo sợ, hu hu... Ta nghĩ huynh không bao giờ ... trở về nữa, rõ ràng là không cần ta nữa, ta rất sợ hãi ...
Tiểu Cửu nhìn nàng nước mắt như mưa, trong lòng liền dâng lên một trận yêu thương!
Hắn ôn nhu lau nước mắt cho nàng, cười hì hì nói:
- Tiểu bảo bối, khóc cái gì? Ta chẳng phải đã trở về sao?
Tuệ Nương đôi mắt đảo quanh, liền phát hiện bên ngoài góc tường có năm đôi mắt đang nhìn lén. Hừ một tiếng, nàng xoay cái mông nhỏ kéo Trần Tiểu Cửu vào trong khuê phòng, thoáng một cái liền nhào lên trên người hắn, lo lắng nói:
- Tiểu Cửu, mấy ngày trước đây bên ngoài đồn đãi, chàng và thích khách ám sát Tào công công có quan hệ, thực sự là có hay không?
- Thế nào là thực sự?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha thoải mái nói:
- Nếu là thực sự, ta làm sao có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về? Còn nữa, hiện tại hung phạm đã tìm được, lệnh lục soát cũng đã thủ tiêu, ngươi không cần miên man suy nghĩ...
Tuệ Nương nghe vậy, như trút được gánh nặng, đẩy hắn lên trên giường, thân thể mềm mại như nước ngã trên người hắn, đầu ghé vào ngực hắn, nhẹ giọng, ủy khuất vạn phần nói:
- Tiểu Cửu, chàng rốt cuộc đi đâu? Ta nghĩ chàng đã nổi danh, thành sĩ tử môn tranh tương triều bái Văn Khúc Tinh. Mắt nhìn lên cao, liền vứt bỏ không để ý đến ta, Hu hu. . Chàng nếu là muốn bỏ mặc ta, ta sẽ đi chết... Ta nhảy giếng, ta thắt cổ, ta...
- Nàng không được nói bậy!
Trần Tiểu Cửu mở miệng rộng, bao lấy đôi môi đỏ mọng của Tuệ Nương, đầu lưỡi linh xảo, như du long tiến vào trong miệng Tuệ Nương, tùy ý cướp lấy hương thơm của nàng, bàn tay to với vào trong nội y của nàng, mềm nhẹ vân vê hạt đậu đỏ tươi của nàng!
- Ân...
Tuệ Nương ưm một tiếng, cả người khô nóng, tứ chi vô lực, tùy ý Tiểu Cửu khinh bạc. Bộ ngực sữa mềm mại, coi như đã bị khí tức nam tử mê hoặc, dùng sức đè ép biến dạng.
Trần Tiểu Cửu hưởng thụ hương vị ngọt ngào. Cảm thấy hài lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực sữa của Tuệ Nương, hướng bên tai nàng thổi một ngụm nhiệt khí nói:
- Tiểu Tuệ Nương, mặc kệ ta có bay cao xa đến đâu, nàng vĩnh viễn là bảo bối trong lòng của ta, ta nếu là rời xa nàng, không cách gì hít thở được...
- Đáng ghét, chàng lại lừa ta!
Tuệ Nương, tha thiết ở trên người Trần Tiểu Cửu, nhắm lại đôi mắt đẹp nói:
- Ta nhớ chàng nhiều lắm, trong mơ vẫn luôn nhìn thấy chàng, ta nghĩ ta sắp điên rồi!
Nàng giãy dụa thân thể mềm mại, ôn nhu nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
- Tiểu Cửu, chàng thích Tuệ Nương không? Chàng không cần sờ loạn lên, nếu là chàng muốn cái kia, ta liền... Ta liền đáp ứng chàng!
Nói xong liền đỏ mặt tới tận mang tai, đôi mắt đẹp rung động thập phần mê người!
Còn có chuyện tốt bực này? Chủ động cho ta?
Ai... Đáng tiếc, Trần Tiểu Cửu đêm qua quần thảo cùng Nguyệt Thần, Hoa muội muội tới lần thứ mười bốn, lúc này mà tái chiến, thực sự là lòng dư mà không có lực. Món ăn ngon đặt ở trước mắt mà cũng ăn không được, thật làm cho phẫn nộ! Chung quy không thể nói với nàng: Cửu ca ta đêm qua cùng hai vị mỹ nhân ôm ôm ấp ấp nhiều lần! Giờ đâu có tinh thần để hầu hạ nàng? Sầu khổ này chỉ có thể nuốt vào trong lòng!
Hắn liền thở dài, tát mạnh vào mồm mấy cái nói:
- Tuệ Nương, Cửu ca yêu nàng, đối với nàng sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chúng ta dành lần đầu tiên trân quý cho thành thân đi, như vậy sẽ có ý nghĩa hơn?
Trong lòng lại nghĩ: Con mẹ nó, có ý nghĩa cái rắm, thuần túy là nghịch biện.
Tuệ Nương nghe vậy, không khỏi vui vẻ ra mặt, vuốt lung tung trên ngực hắn, gắt giọng:
- Tiểu Cửu, nhìn chàng thường ngày chiến tiện nghi của ta, đối với ta sờ sờ mó mó, không nghĩ tới còn có tâm tư trìu mến như vậy, Tuệ Nương thật là cao hứng, ta quả nhiên không có nhìn lầm chàng.
Ân? Trần Tiểu Cửu nhếch mép trong lòng cười khổ: kỳ thực nàng thực sự nhìn lầm ta rồi!
Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Tuệ Nương lung tung thưởng thức, ôn nhu nói:
- Ta tốt như vậy, nàng mới vừa rồi còn dùng cái chày cán bột đánh ta, ta đau quá!
- Đau ở đâu? Ta xoa cho chàng!
Tuệ Nương thản nhiên cười, xoay người hắn lại, bàn tay nhỏ bé trắng mịn đặt trên cái mông tròn của hắn, trái ba vòng, phải ba vòng nhẹ nhàng xoa, dịu dàng nói:
- Trần Tiểu Cửu, còn đau không?
Ánh mắt quan hoài, tràn đầy nhu tình mật ý.
Trần Tiểu Cửu thoải mái liên tục gật đầu nói:
- Có Tuệ Nương xoa giúp, tiểu cửu liền hết đau rồi, nếu tiếp tục vuốt ve thực tốt biết bao!
Hắn liền vươn tay xoa bờ mông êm dịu của Tuệ Nương, hắc hắc cười nói:
- N àng sờ ta, ta cũng sờ nàng , hai ta không có ai là thiệt hại!
- Đáng ghét!
Tuệ Nương nũng nịu oán trách, nhưng cũng không né tránh, tùy ý cho đôi bàn tay to của hắn ở trên mông loạn nghịch, nhỏ giọng nỉ non:
- Ta sớm muộn cũng muốn gả cho chàng, chàng nếu như thích, liền... Liền sờ đi!
Hai người tình ý triền miên, Trần Tiểu Cửu vuốt ve Tuệ Nương một hồi, liền chìm vào giấc ngủ!
Trời vừa chạng vạng, Tuệ Nương đã làm mấy đồ ăn sáng, bắt Tiểu Cửu và quân đoàn Anh Mộc cùng nhau ăn.