Kỷ Đức đi quanh Trần TIểu Cửu ba vòng, vòng vo mấy lượt, hừ một cái, đắc ý đi xa, chỉ có điều vẻ mặt thoạt nhìn, quỷ dị giảo hoạt, giống như đang cân nhắc điều gì không muốn cho ai biết.
Phan Giao Long từ xa đi tới, vẻ mặt tang thương:
- Trần công tử, đại ân không lời cảm tạ. Ngươi không chỉ cứu tính mạng con trai ta, cũng cứu luôn cả tính mạng ta, cứu cả Phan gia ta, tên ăn mày ta đây, trong lòng cảm động vô cùng! Ôi...hai thằng con này, thật là không bớt lo..
Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:
- Theo ta thấy, là ngài hồ đồ mới đúng, sản nghiệp của Phan gia sớm muộn gì cũng phải giao lại cho hai người con trai của ngài, kéo dài như vậy, chỉ có thể khiến bọn họ nghi kỵ lẫn nhau, nếu không phải có sự cảm động của Phan Tường, e rằng sớm đã là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi.
Một lời như làm bừng tỉnh người trong mộng.
Phan Giao Long không ngờ toát ra mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu nói:
- Trần công tử, ta biết làm thế nào, lúc tiệc rượu, ta sẽ tuyên bố một quyết định trọng đại. Ôi…ta cuối cùng cũng già rồi, nên hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc an nhàn câu cá Tây hồ rồi.
- Câu cá có ý nghĩa gì chứ? Cũng có thể tới Tửu Hương Lầu thoải mái xương cốt! Nói không chừng lại cải lão hoàn đồng, chấn hương uy phong.
Trần Tiểu Cửu không lớn không nhỏ vỗ vai Phan Giao Long, vẻ mặt bỡn cợt tươi cười.
Phan Giao Long lại trịnh trọng gật đầu nói:
- Phí nước bọt, lão ăn mày ta thật muốn hưởng thụ một chút hương vị nhuyễn ngọc.
Mắt nhìn bóng dáng tập tễnh của Kỷ Đức, thần bí nói:
- Tuy nhiên, Tiểu Cửu ngươi e là gặp may rồi…
- Vận may? Xin chỉ giáo?
- Ngươi có biết người vừa đi quanh ngươi là ai không?
- Không biết, ta cũng đang thấy lạ, trừ phi ông ta thần trí không rõ, đại não có vấn đề?
Trần Tiểu Cửu gãi đầu, bất kể thế nào cũng không nghĩ ra.
Phan Giao Long nhỏ giọng nói:
- Ông ta là người cầm lái của Kỷ gia Tô Châu Kỷ Đức. Ngươi không phải muốn tiến vào thủy vận sao? Ngành nghề kinh doanh trọng yếu của Kỷ gia này chính là thủy vận, xem ra ông ta đã có hứng thú với ngươi, các người nên thân cận chút.
- Tô Châu? Kỷ gia?
Ai dà! Trần Tiểu Cửu chợt nhớ lại, lúc đầu cô nàng " sân bay" tên là Kỷ Tiểu Đường, có tiếng sét ái tình với mình, còn tặng mình một sợi dây ửng đỏ, người này lại là phụ thân của sân bay đó sao?
Nghĩ tới Kỷ Đức kia mắt híp , vẻ mặt thỏa mãn, Trần Tiểu Cửu không khỏi ôm ngực, hừ…, đánh chết ta ta cũng không lấy cô nàng sân bay đó, trừ phi..trừ phi ngươi cho khuê nữ đi nâng ngực.
Tửu Hương lầu từ khi hoa khôi bậc nhất Hồng Hạnh ra đi, còn có tứ đại hoa đan, liền theo đầu gió nhảy xuống tới vùng trung du, mà Hà Hoa lầu, Minh Nguyệt lầu cùng mở ra, các nữ tử của dị tộc Uy quốc đều như tơ liễu bay tới, trực tiếp làm cho Tửu Hương lầu xuống dốc không phanh, không bao giờ..hồi phục lại hồng quang ngày xưa nữa.
Mà lúc này, hơn ba mươi vị phú thương của Giang Triết cùng tề tựu ở Tửu Hương lầu, không thể nghi ngờ là thời cơ chấn hưng Tửu Hương lầu.
Phan An xuất ra hết tinh thần, khiến các cô gái xinh đẹp trong lầu trang điểm như hoa như ngọc, quyến rũ vô cùng, mang đến niềm vui cho các phú gia.
Các cô nàng này đều hiểu lí lẽ, mồm mép gọi các đại gia, miệng như hoa sen, con ngươi như trăng khuyết, thả ra ánh xuân quang, thân hình quyến rũ xinh đẹp thả vào lòng các đại gia, cùng đùa vui với họ, hận không thể tìm ngay được chỗ, ôm chân tá hỏa đi.
Đồng thời trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Tửu Hương lầu cho dù mất đi hoa khôi đầu bảng, nếu nếu cẩn thận kinh doanh, dựa vào những cô nàng này, ắt có thể có cơ hội đông sơn tái khởi.
Qua ba tuần rượu, chén bàn hỗn độn
Phan Giao Long đứng dậy, bưng chén rượu hướng tới các đại gia, coi lòng kích động nói:
- Chư vị thương gia đại giá tới đây, Tửu Hương lầu tự thấy rất vẻ vang cho kẻ hèn mọn này, Phan mỗ thực sự rất vui, tới đây..Các vị cùng cạn chén rượu này, hi vọng sự hợp tác của chúng ta sẽ phát triển thuận lợi.
Mọi người lần lượt đứng dậy, cùng cạn chén.
Phan Giao Long lại bưng chén rượu lên, gọi Phan Tường, Phan An lại bên cạnh, nói với mọi người;
- Phan mỗ tuổi đã già, sức đã yếu, sớm muốn giữ tuổi thọ, hôm nay, ta muốn tuyên bố, từ hôm nay trở đi, việc lớn nhỏ của Phan gia sẽ giao cho…
Phan Tường, Phan An liền đứng lên, trong cổ toát ra mồ hôi lạnh.
Ba mươi mấy vị thương gia đều mở to mắt nhìn, nín thở, muốn nghe xem Phan lão gia này muốn giao quyền cho ai? Nếu giao tiếp không lý tưởng, chỉ e sẽ đưa tới một cuộc đấu tàn khốc.
Phan Giao Long im lặng một chút, quyết tuyệt nói:
- Việc lớn nhỏ của Phan gia, giao cho Phan Tường quyết định.
Khi nói ra lời này, trái tim ông ta run lên kịch liệt, ông ta không biết sau khi Phan An nghe được tin này, rút cuộc sẽ sinh ra cảm xúc mâu thuẫn gì, nhưng lại ngập ngừng, tất chịu, quân bài chưa lật, sớm muộn cũng phải lật thôi, kéo dài càng lâu, nguy hại càng lớn.
- Phan An, con…con có cách nghĩ gì không?
Phan Giao Long nhìn ánh mắt của Phan An, trong lòng lại giỏ máu thằng con trai này vẫn là mạnh mẽ chút.
Ba mươi mấy đôi mắt, đều dừng lại trên người Phan An tuấn mỹ như kiều nữ.
Phan An nhìn xung quanh, nhớ tới trước đây hai huynh đệ cùng chơi trò tập làm người lớn, nhớ tới Phan Tường lấy mạng đổi mạng cho mình, vô cùng cảm động, trên mặt lộ ra sự tươi cười, gã bưng chén rượu lên, đi tới trước mặt Phan Tường, nắm lấy cánh tay Phan Tường nói:
- Huynh đệ như tay với chân, Phan An ta sẽ đem hết sức giúp đỡ đại ca, đem sản nghiệp của Phan gia phát giương quang đại, cuộc đời này quyết không đổi thay.
- Nhị đệ…
- Đại ca…
Hai huynh đệ nắm chặt tay nhau, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài .
Thái độ này của Phan An, vô tình cho các thương gia một liều thuốc an thần, tiếng vỗ tay nổ ra như tiếng sấm, âm thầm thở phào một cái, Trần Tiểu Cửu cũng kích động uống cạn chén rượu, vui mừng tươi cười.
Tất cả cái này đều trong diệu kế của mình, giải quyết dễ dàng! Chỉ có điều Phan Tường cầm quyền, mình có thể tùy ý mượn bạc gã, không phải là giải quyết cái tật rau cải của kẻ nghèo hèn mình sao?
Việc giao quyền vô cùng bình an, mọi người liền thả lỏng, trong sự hào hứng của mọi người. Trước mặt, uống đến say mèm, cho đến khi chập tối, tiệc rượu mới kết thúc, hơn ba mười phú gia dưới sự sắp xếp của Phan An, đều dẫn các kiều nữ vào hương các, bắt đầu thực sự hưởng thụ mùi hương.
Trần Tiểu Cửu quen kiều nữ cực phẩm rồi, đương nhiên không coi mấy thứ dung tục này ra gì, có chút lôi kéo cánh tay hắn, chủ động hiến thân, đều bị Trần Tiểu Cửu không lưu tình quẳng sang một bên, không thèm để ý. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Thằng nhãi Kỷ Đức này ôm một cô gái cao thấp, nhìn thấy Trần Tiểu Cửu diễn xuất, không khỏi gật đầu liên tục, thầm nghĩ bảo bối khuê nữ của ta nhìn chuẩn người rồi, còn mạnh hơn cả cha nó, yên tâm được! Ông ta đâu có ngờ là Trần Tiểu Cửu tầm mắt rất cao, chọn nữ nhân cùng hắn cũng phải là hàng cực phẩm.
Tâm trạng Trần Tiểu Cửu vô cùng vui vẻ, uống thêm mấy chén rượu, bước đi chậm rãi, liền chạy đến hoa viên, dừng lại ở một cái đình, liền tới khuê phòng mà Hồng Hạnh từng ở.
Mọi thứ vẫn thân thiết như vậy.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, một mùi hương đã lâu ập tới, kính hoa cổ đồng, cái bàn đàn mộc, đệm chăn, mang vào sự kiều diễm từng có.
Hạnh Nhi!Sư phụ nàng cũng đã nằm trong vòng tay của ta, cô gái nhỏ nàng bao giờ có thể xuất hiện trước mặt ta đây?
Hắn châm ngọn nến, men say dần trôi qua, bỗng nhiên phúc chí tâm linh, nhận ra hương khí nồng đậm bên trong, không ngờ pha thêm một hơi thở như hoa, hơi thở vô cùng quen thuộc, chẳng lẽ là…
Trên mặt hắn lộ ra vẻ mặt vui sướng, rồi đột nhiên, một bóng dáng hắc y xinh đẹp, đầu che mạng, lao xuống từ trên nóc nhà, trong tay còn cầm một bảo kiếm, một tay bóp cổ hắn, một tay dùng bảo kiếm đặt ở cổ, áp cổ họng nói:
- Đồ xấu xa, không ngờ lại nghĩ tới chuyện tốt, để mạng lại.
Trần Tiểu Cửu vẫn không nhúc nhích, nhìn đôi mắt khẽ chớp của người áo đen, cười hì hì nói:
- Cô gái nhỏ, đừng giả vờ nữa, nàng thay đổi giọng nói, ta cũng đoán ra nàng là ai, mùi hương trên người nàng, sớm đã ẩn sâu vào trong đầu ta rồi.
- Ngươi…ngươi biết ta…ta là ài ?
Bóng đen rõ ràng có chút kinh ngạc, trong đôi mắt lóe ra chút đau khổ.
Trần Tiểu Cửu bỗng giơ tay ôm lấy eo nàng, ôm nàng vào trong lòng, yêu thương nói:
- Ngoài Đan Nhi của ta ra, còn có cô gái nhỏ nào giống như khỉ nữa, ngồi xổm ở phòng làm ta sợ sao?
- Ngươi..tên dâm đãng ngươi, không ngờ đoán ra rồi.
Người áo đen lắc eo, vừa buồn bực, mắt có chút lưu luyến, mang theo sự vui sướng, trong lòng quả nhiên có ta, còn nhớ rõ mùi trên người ta! Bỏ mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra mái tóc, và khuôn mặt lạnh lùng, trong đôi mắt chứa sự u oán, đúng là Đan Nhi.
- Buông tay. Ai là Đan Nhi tốt của ngươi.
Đan Nhi bị Trần Tiểu Cửu đùa giỡn một chút, trái tim run rẩy dường như muốn vỡ nát.
Đêm đó Đan Nhi không để ý tới lời khuyên can của Trần Tiểu Cửu, vốn muốn liều mạng ám sát Tào công công.
Không ngờ vừa mạo hiểm ám sát, lại bị Nguyệt Thần giành mất, Tào công công cảnh giác, lại tiếp tục ám sát dĩ nhiên vô vọng, liền đứng trên cao chăm chú nhìn xuống, thích khách, không ngờ Trần Tiểu Cửu nửa đường giết ra, kéo con Ô Nhã, vô cùng hung hiểm, cứu thích khách ra ngoài.
Giờ khắc đó, trái tim nàng nhảy lên, lo sợ bất an.
Thấy vô số đao thương đâm vào Trần Tiểu Cửu, nàng cảm thấy căng thẳng còn hơn vạn phần so với mình lâm trận, sự giao sự bắt đầu, liền biết mình đã yêu hắn, đã chặt chẽ dính trái tim vào Trần Tiểu Cửu, không thể buông ra.
- Kẻ dâm đãng ngươi, chỉ biết lợi dụng phụ nữ, tin hay không ta tát tai ngươi, còn không buông tay?
Đan Nhi ngoài miệng nói vẫn không tha.
Trần Tiểu Cửu liếc thấy bộ dạng hờn dỗi của Đan Nhi, trong lòng ăn định nàng, mới không sợ mèo phát uy, cười hì nắm tay Đan Nhi, chỉ cảm thấy mềm mại, giống như không xương, vui mừng nói:
- Đan Nhi ngoan, ngồi trong phòng này lâu rồi, huyết mạch tê dại, ta thay nàng cường gân hoạt huyết.
- Ngươi đâu có tốt nhưvậy? Rõ ràng là động cơ bất lương..
Đan nhi kỳ đương nhiên tình nguyện để Trần Tiểu Cửu nắm tay, nhưng sự kiêu ngạo của phụ nữ khiến cho nàng phải giãy dụa một chút, bên trong ánh nến mờ ảo, một trái tim, loạn nhảy, hoảng loạn, chung quy là da mặt non, bóp lòng bàn tay Trần Tiểu Cửu nói:
- Còn không buông ra, ta rút kiếm giết ngươi.