Soán Đường Chương 151 : Bàng Ngọc

Soán Đường
Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 151: Bàng Ngọc


Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vipvanda








Lý Đại Lượng không dám do dự nói:

- Ta tiến về phủ nha trước, bẩm báo với Thời đại phu, nếu binh đến dưới thành, không có mệnh lệnh của ta, không được xuất chiến.

Nếu quân địch đánh lén, vậy phải điều động binh mã.

Cần phải điều động binh mã, nếu không có lệnh bài của Thời Đức Duệ, Lý Đại Lượng cũng không cách nào điều động.

Hắn vội vàng chạy đến phủ nha Khai Phong, chỉ thấy quân lính bên ngoài cửa phủ xếp thành hai hàng, đang cảnh giác quan sát xung quanh. Chuyện này cũng khó trách, trên đầu thành truyền đến tiếng kèn, đã nói rõ tất cả vấn đề. Đây là nơi trung tâm Khai Phong, đương nhiên phải tăng cường phòng giữ, cẩn thận đề phòng mới được.



- Bẩm báo Thời đại phu, có Lý Đại Lượng cầu kiến.

Binh sĩ liền tiến lên dắt dây cương.

- Lý tưóng quân cứ tiến vào, Thời đại phu vừa rồi truyền lệnh, nếu tướng quân đến cứ vào trong nói chuyện.

- Vậy xin đa tạ.

Đã từng ở Trường An và Lạc Dương.

Lý Đại Lượng mặc dù còn trẻ, nhưng tầm mắt lại rộng mở hơn Tần Quỳnh.

Cái này gọi là quan thất phẩm trước cửa Tể tướng, lính giữ cửa của phủ nha Khai Phong cũng không dễ trêu chọc. Thời Đức Duệ cũng là xuất thân sĩ phu, binh lính đa số là thân thuộc trong tộc hắn. Nếu đắc tội với một người nào đó cũng khó bảo toàn sau này không gặp rắc rối. Lý Đại Lượng không bằng Thời Đức Duệ, hắn xuất thân bình dân, không có bất kỳ căn cơ nào đáng nói.

Cho nên, bất kể lúc nào, Lý Đại Lượng đều bảo trì vài phần cung kính.

Lính gác cửa né người nhường đường, Lý Đại Lượng sải bước đi thẳng vào trong phủ…nhưng hắn không phát hiện, khi hắn đi vào trong phòng chính, cửa lớn phủ nha lặng lẽ được đóng lại, quân lính ngoài phủ lập tức hành động nhanh như cắt, ngăn cản người xa lạ tới gần.

Trong phòng chính, Thời Đức Duệ đang nói chuyện với một người trung niên dáng vẻ bất phàm, râu tóc bạc trắng.

Hai người thỉnh thoảng phát ra tiếng cười sảng khoái, nhìn qua vô cùng thân thiết.

Lý Đại Lượng đi vào phòng chính, tiến lên hành lễ.

- Thời đại phu, ngoài thành phát hiện binh mã bất minh tới gần, gió tuyết như vậy, sợ có bọn cướp đánh lén, xin đại phu mau chóng triệu tập đội ngũ, chuẩn bị phòng ngự.

Thời Đức Duệ cười ha ha, ý bảo Lý Đại Lượng đứng dậy.

Nhưng hắn lại không nóng lòng phản ứng, mà đi về hướng người trung niên nói:

- Thần Thông công, đây chính là người ta đã nói với ngài, người phòng giữ Khai Phong, Lý Đại Lượng.

- Quả nhiên oai hùng bất phàm.

Người trung niên mỉm cười thân thiết hỏi:

- Nghe nói Lý thủ bị trước đây, từng xuất lực ở cấm quân?

Lý Đại Lượng khẽ giật mình, có chút không rõ ý tứ của Thời Đức Duệ, nhưng hắn cảm thấy người trung niên trước mắt này, nhìn qua có vẻ quen mắt, tựa hồ như đã gặp ở đâu rồi, lập tức cũng không dám lãnh đạm, vội vàng cung kính trả lời:

- Mạt tướng quả từng từng xuất lực trong cấm quân Trường An.

- A? Vậy thì thật đúng dịp.

Người trung niên nói:


- Ta có một người bạn đã từng xuất lực trong cấm quân Trường An, không biết Lý thủ bị có biết không?
Lý Đại Lượng cảm thấy có chút không đúng, nhìn Thời Đức Duệ, lại nhìn người trung niên, cẩn thận hỏi:

- Xin hỏi là vị nào?

- Người này từng là lang tướng phụ trách Tả Bị Thân phủ, họ Bàng, tên Ngọc.

Bàng Ngọc?

Lý Đại Lượng rùng mình một cái, đột nhiên lui về phía sau một bước, hai con ngươi trợn ngược, nghiêm nghị quát hỏi:

- Ngươi là người nào?

Nói xong, hắn nhìn Thời Đức Duệ.

- Thời đại phu, ngươi làm vậy là có ý gì?

- Ha ha, Lý thủ bị không cần sốt ruột, từ từ nghe ta nói.

Cái này gọi là chim khôn biết chọn cây mà đậu. Năm đó, Mật Công mượn danh nghĩa Đào Lý Chương, làm cho anh hùng thiên hạ tưởng rằng hắn quy thuận thiên mệnh nhưng không ngờ…ha ha, Mật Công hiện giờ mặc dù thế mạnh, nhưng cuối cùng không phải người thiên mệnh. Chúng ta phải trù tính cho sau này.

Lý thủ bị cũng là người thông minh, hơn nữa tài năng bất phàm, chỉ tiếc Mật Công có tài nhìn người, nhưng lại không thể dùng người, tiếp tục lưu lại đây, không khỏi ủy khuất tài cán của Lý thủ bị. Ta muốn giới thiệu Lý thủ bị đến Trường An, chỉ là không có lễ giới thiệu, vừa vặn hôm nay Vĩnh Khang Vương đến thăm, lại là cơ hội tốt Lý thủ bị khó có được. Binh mã bên ngoài thành, chính là binh mã dưới trướng Vĩnh Khang Vương, không biết Lý thủ bị có muốn theo ta quy Đường không?

Lý Đại Lượng hít sâu một hơi

Hắn không biết Vĩnh Khang Vương là người nào, nhưng lại biết người trung niên trước mắt có lẽ là vương thất Lý Đường.

Tròng mắt đảo quanh, hắn trầm ngâm một lát, rồi sau đó lui một bước, làm dạng chắp tay, nói khẽ:

- Nếu Thời đại phu nguyện ý nghĩ cho Đại Lượng. Đại Lượng há lại có thể…làm người phản chủ giống như ngươi?

Nói xong, hắn đột nhiên quay người định xông ra bên ngoài, đã thấy bên ngoài phòng chính có một đội quân sĩ thiết giáp xông ra, cầm trường mâu trong tay ngăn cản lối đi.

Đi không được, vậy phải liều mạng rồi. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Lý Đại Lượng hét lớn một tiếng, rút hoành đao ra khỏi vỏ, lao người đánh về phía nam tử trung niên.

Nhưng nam tử trung niên ngồi trên ghế thái sư vẫn không hề nhúc nhích, trên mặt hiện ra nụ cười, nhìn ánh đao bức tới, bên tai Lý Đại Lượng đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Sau lưng người trung niên có một thanh niên gầy gò đứng sẵn từ bao giờ.

Nếu không chú ý sẽ rất khó phát hiện ra sự hiện hữu của hắn. Khi Lý Đại Lượng tiến vào phòng chính không hề lưu ý đến người thanh niên này. Nhưng lúc này, người thanh niên bỗng dưng chắn trước mặt Lý Thần Thông, cánh tay vốn buông thõng, trong một khắc ánh đao áp tới, một đạo hàn quang từ trong tay áo thoát ra.

Một tiếng vang nhỏ vang lên.

Lý Đại Lượng chỉ cảm thấy trường đao trong tay, tựa hồ như bị một luồng sức mạnh đẩy về.

Trong lòng hắn thầm kêu một tiếng không tốt, định bước lui về sau, nào ngờ trong tay người thanh niên xuất hiện một thanh lợi kiếm dài nhỏ, mũi kiếm điểm lên sống đao, cũng không thấy dưới chân hắn có động tác gì, thân hình bay về phía trước, kiếm bám theo sau, nghiễm nhiên đã là tình trạng người kiếm hợp nhất.


Lý Đại Lượng bị đẩy liên tiếp về phía sau, mấy lần định ổn định bước chân, nhưng không dừng lại được.

Từ trong phòng chính, hắn bị đẩy đến cửa phòng chính.

Người thanh niên đột nhiên nhún chân, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, toàn bộ đại sảnh phòng chính tựa hồ đang rung động, đồng dạng lợi kiếm thuận thế nhảy lên, trường đao trong tay Lý Đại Lượng cũng lắc lư không yên, bay vèo ra khỏi tay. Ngay sau đó, người thanh niên lao vào, tay trái cầm kiếm, tay phải đập vào ngực Lý Đại Lượng, dưới chân dừng lại, cánh tay run lên, Lý Đại Lượng bay ra khỏi phòng chính.

Sức mạnh khổng lồ đẩy Lý Đại Lượng bay xuống cầu thang bên ngoài phòng chính.

Lý Đại Lượng choáng váng không đứng lên được, mười mấy cây trường mâu đã gắt gao đè hắn xuống mặt đất.

- Lợi hại, lợi hại.

Thời Đức Duệ không nhịn được, liên tục vỗ tay, lớn tiếng nói:

- Nghe qua dưới trướng Lý lang quân có Nhục Phi Tiên, kiếm pháp xuất chúng, võ nghệ cao cường, hôm nay được diện kiến, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Nguồn: tunghoanh.com/soan-duong/quyen-8-chuong-151-oZQaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận