Tào tặc
Tác giả: Canh Tân
Chương 338: Ngũ Cầm Công
Nhóm Dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen.com
-Đao được lắm!
Một giọng nói âm nhu truyền tới tai Tào Bằng, âm thanh hơi the thé.
Tào Bằng ngẩn ra, nhưng Hổ Bào Đao vẫn vung lên hung ác. Một bàn tay của hắn quắp chặt cánh tay đối phương, Hổ Bào Đao hạ nghiêng xuống. Nếu theo cách nghĩ của người thường, đao này cực kỳ chắn chắn, thích khách áo trắng trước mặt kể cả có tài thông thiên cũng không thể tránh được đòn mạnh mẽ này. Đâu ngờ, trong lúc Hổ Bào Đao giáng xuống, Tào Bằng đột nhiên cảm thấy cánh tay đối phương như rắn không xương, trườn thoát ra khỏi bàn tay hắn, lập tức tên thích khách đó lắc mình, bàn tay tạo hình rắn, hung hăng mổ lên cổ tay Tào Bằng.
Tào Bằng như bị rắn độc cắn, một cảm giác tê dại nhanh chóng theo cổ tay lan rộng ra khắp cánh tay hắn.
Không xong rồi!
Tào Bằng thầm kêu lên một tiếng, đại đao trong tay đã không khống chế nổi liền rơi ra.
Thích khách theo đà,bàn tay vẫn tạo thế rắn, chỉ nghe thấy một chuỗi âm thanh bang bang bang liên tiếp, đánh trúng vào giữa phần ngực và bụng của Tào Bằng một cách chính xác và tàn độc.
Mỗi đòn dường như rất nhẹ nhàng nhưng lại sinh ra sức mạnh to lớn, đánh cho Tào Bằng lùi mãi về sau, còn ói rất nhiều máu.
Cơ thể hắn theo quán tính đổ về phía sau, nhưng chính trong lúc Tào Bằng ngã xuống, hắn đột hiên nhấc chân, đá lên từ một khoảng không cực nhỏ. Thích khách cũng không ngờ tới, trong tình hình này Tào Bằng vẫn còn có thể đánh trả nên né không kịp, bị Tào Bằng đá trúng vào cằm, lăn đi mấy vòng. Hai người dường như đồng thời ngã xuống đất, Tào Bằng bị đánh sắp hết hơi, còn thích khách cũng bị một cước kia của hắn xé toạc cằm, máu chảy đầm đìa. Quan trọng hơn là, lực từ cú đá này vô cùng mạnh. Sức chống cự của thích khách rất tốt nhưng cũng bị đá ong đầu hoa mắt, nón tre lệch sang một bên, để lộ ra mái tóc hoa râm.
Có thể thấy, gã chỉ khoảng bốn mươi tuổi, cằm nhẵn bóng, không có tý râu nào.
Thái giám ư?
Nghĩ đến giọng nói âm nhu lúc trước của gã, Tào Bằng giật mình.
Toàn thân hắn như bị đứt gãy, một cánh tay đã không còn tý cảm giác nào.
Thích khách dùng sức lắc lắc đầu, cuối cùng đã tỉnh táo lại.
Khuôn mặt gã lộ vẻ hung ác, gã xoay người, đứng lên đi về phía Tào Bằng.
Vết thương trên cằm rách toạc giống như miệng trẻ con há ra. Máu tươi rơi xuống vạt áo trước ngực gã, nhuốm đỏ quần áo.
Khóe mắt Tào Bằng lóe lên một luồng sáng.
Hắn quay đầu nhìn, liền thấy thanh trường kiếm lúc trước thích khách sử dụng ở cách hắn không xa.
Mắt thấy thích khách lao tới chỗ hắn, Tào Bằng cắn răng cuộn người, đồng thời khi lăn tròn, hắn thuận tay nắm chặt luôn thanh kiếm sắc trong tay.
Nói thì chậm nhưng diễn biến khi đó rất nhanh, loáng cái thích khách đã tới trước mặt Tào Bằng.
Vừa lúc Tào Bằng trở mình ngửa mặt lên trên, thanh kiếm dài dựng nghiêng lên, đâm phập vào bắp đùi của thích khách.
Một tiếng thét chói tai đau đớn của tên thích khách đó vang lên, Tào Bằng nhân cơ hội rút kiếm lăn sang một bên. Theo đà đứng lên, quỳ một gối trên mặt đất,hắn trợn ngược mắt, nhìn chằm chằm vào thích khách.
Xa xa, tiếng vó ngựa, tiếng bước chân truyền đến.
-Thích khách, cấm chạy!
Có người đang lớn tiếng quát.
Một đội đề kỵ xuất hiện ở cuối con phố dài, lao như tên bắn về phía cổng vòm.
‘Đề’ có nghĩa là màu vỏ quýt, cũng trực thuộc Chấp Kim Ngô.
Bên dưới Chấp Kim Ngô có hai trăm đề kỵ và năm trăm hai mươi kích sĩ.
Tuy nói hiện giờ quyền chức của Chấp Kim Ngô suy yếu đi rất nhiều, nhưng đội đề kỵ và kích sĩ này vẫn được giữ lại. Có điều, vì trận chiến Quan Độ nên kích sĩ ở lại Hứa Đô, còn đề kỵ bị dẫn đi. Hiện giờ đảm đương nhiệm vụ của đề kỵ chính là hai trăm quân Phi Mạo dưới tay Tào Bằng.
Chấp Kim Ngô Thừa là Tào Cấp, tạm lĩnh đi tuần tra ở Hứa Đô.
Quân Phi Mạo của Tào Bằng rút khỏi Việt Kỵ Doanh, không có việc gì làm, vậy nên được Tào Cấp thu nhận vào Chấp Kim Ngô, phụ trách tuần tra phố xá.
Hôm nay người dẫn đầu đội đề kỵ là Hách Chiêu.
Nhìn từ xa thấy toàn thân Tào Bằng chìm trong vũng máu, Hách Chiêu vô cùng lo lắng.
Y giương cung tên bắn một mũi về phía tên thích khách. Thích khách thấy tình hình này, biết rằng không có nhiều khả năng giết chết Tào Bằng nữa.
Không kể Tào Bằng còn có năng lực phản kháng, kể cả giết được Tào Bằng rồi, gã cũng sẽ rơi vào vòng vây kín mít.
Bản thân chết là chuyện nhỏ, nhưng nếu bại lộ hành tung thì…, thích khách cười lạnh lùng, nói:
-Tào công tử, hôm nay ngươi gặp may đấy, nhưng xem những ngày sau này có thể có may mắn như thế này không.
Nói xong, gã quay đầu bước đi.
Trên đùi mặc dù bị thương nhưng gã chạy không hề chậm, loáng cái đã mất hút trong con ngõ nhỏ.
Tào Bằng thả lỏng tinh thần, thở phù phù nằm trên mặt đất, chân tay dang ra. Cho đến lúc này, hắn mới cảm giác toàn thân đau đớn vô cùng liền hít liền một hơi dài. Tên này là ai? Sao lại lợi hại thế? Nếu chỉ nói về võ đạo, từ khi Tào Bằng tái sinh đến nay chỉ có một người có thể sánh với hắn, đó là vị sư huynh đã truyền thụ Bạch Hổ Thất Biến cho hắn trước kia, Cát Huyền - Cát Hiếu Tiên. Võ công của Cát Huyền không quỷ dị như vậy, mà rất quang minh chính đại.
Võ công của tên thái giám đáng chết này rõ ràng chuyên dùng để ám sát, quỷ dị và âm nhu... Nhìn từ các chiêu thức gã vừa ra tay hơi thiên về xà quyền pháp. Tào Bằng không khỏi thầm trách bản thân: “Ta thật quá sơ suất! Tự cho võ công đã thành nhưng nên mới sơ suất như thế!”
-Công tử, công tử!
Hách Chiêu nhảy xuống ngựa đến bên cạnh Tào Bằng, tiến lên, đỡ lấy hắn.
-Đừng động vào ta!
Tào Bằng đột nhiên nói:
-Mau sai người đi mời Hoa tiên sinh và Đổng tiên sinh.
Hắn quả thật không dám để đám Hách Chiêu động vào linh tinh, trong lòng hắn biết rõ tình trạng thương tích của mình.
Chín đòn xà hình ban nãy của tên thích khách đó e rằng đã đả thương tạng phủ. Hơn nữa, chiêu thức của gã lại âm nhu, có chút giống với chiêu thức nội gia quyền ở hậu thế, chắc hẳn cơ thể không chịu nổi sức ép.
-Tìm một cái cáng nâng ta trở về.
Hách Chiêu vội vàng làm theo.
May mà ở đây cách Hồi Xuân Đường không xa, nơi đó có sẵn cáng cứu thương.
Chỉ một lát sau, hai tên đề kỵ đã vác cáng về, cẩn thận đặt Tào Bằng lên trên cáng.
Lúc này, tên đề kỵ đuổi theo thích khách đã trở về, vẻ mặt xấu hổ nói:
-Công tử, thích khách đó chạy rồi.
-Chạy ư?
Hách Chiêu giận tím mặt, đang định cất tiếng quát lớn thì bị Tào Bằng ngăn lại.
-Chạy thì đã chạy rồi, với thân thủ của gã, kể cả đuổi kịp thì e rằng cũng tổn thất cực lớn, không đáng. Gã muốn nhắm tới ta, chỉ cần ta chưa chết thì nhất định sẽ xuất hiện nữa. Món nợ này, chúng ta ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ từ từ thanh toán là được.
Hách Chiêu lúc này mới buông tha cho những đề kỵ đó!
-A Phúc bị ám sát ở phố Kiến Dương Môn ư?
Tuân Úc đang xử lý công vụ, sau khi nghe tin lập tức kinh hãi.
-Có nguy hiểm tới tính mạng không?
-Chắc là không. Nghe nói, trước khi Tào công tử được cáng trở về, còn dặn dò đề kỵ, xem ra cực kỳ tỉnh táo.
-Hung thủ đó có bắt được không?
-Không!
Tuân Úc nghe thấy thế liền lặng im suy nghĩ.
Một lát sau, hắn lại hỏi:
-Đã thông báo cho Thái y viện chưa?
-Thiếu Phủ Hoa thái y, Thái Thường Đổng thái y đều đã tới, tuy nhiên hiện vẫn chưa có tin tức. Tào phủ đã điều động ba trăm hộ vệ từ điền trang vào trong phủ bảo vệ, ra vào kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt. Hơn nữa, Vệ tướng quân đã hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, cửu môn đều đóng kín lại.
Tuân Úc cười gượng: “Tử Hiếu lần này sợ sẽ nổi điên mất!”
Tào Bằng mới từ lao ngục ra đã xảy ra chuyện này.
Dù rằng đây không phải là phạm vi y quản lý, nhưng nếu truy cứu ra, e rằng cũng khó tránh bị chất vấn.
-Ngươi lui ra đi.
-Vâng!
Tuân Úc nhắm mắt lại, lặng im suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, y đột nhiên nói:
-Tuân Mãnh.
-Có tiểu nhân.
-Cầm danh thiếp của ta, đi tới phủ Lâm Nghi Hầu, nói cho hắn chuyện Tào Hữu Học bị ám sát trên phố.
Tuân Mãnh ngẩn ra:
-Lão gia, chỉ có câu này thôi sao? Lâm Nghi Hầu hiện giờ mặc dù đóng cửa không ra ngoài nhưng có lẽ cũng nghe được tin rồi…
Tuân Úc liếc mắt lạnh lùng:
-Ngươi cứ nói cho hắn, hắn tự sẽ hiểu.
Tuân Mãnh vẫn còn mơ màng nhưng vẫn nhận lệnh đi.
Tuân Úc vỗ trán, trong lòng thầm cất tiếng thở dài.
-Hoa tiên sinh, tình hình của A Phúc thế nào?
Hoa Đà bước ra khỏi phòng ngủ, Tào Cấp liền tiến ra đón.
Nói ra thì Hoa Đà và Tào phủ đúng thật là có duyên. Trong nửa năm, Hoa Đà đã hai lần vào Tào phủ cứu người, vì thế Tào Cấp cũng không khách sáo với ngài.
-Da thịt của công tử bị thương không ngại lắm, thế nhưng tạng phủ...
Thân thủ của đối phương cực mạnh, may là thể trạng của công tử tốt, tạng phủ khỏe mạnh. Tuy nhiên, trong thời gian ngắn, e rằng khó có thể phục hồi ngay.
Đổng Hiểu cũng nói:
-Ta đã kê đơn thuốc, tuy nhiên công tử bị nội thương, cần phải an dưỡng.
-Vậy thì...
-Tào Công yên tâm, công tử không có nguy hiểm tới tính mạng đâu.
Tào Cấp lúc này mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Ông nghe được tin này khi đang làm việc ở phủ nha, lúc đó đầu óc mụ mị.
A Phúc thật đúng là vận mệnh gian truân, lúc trước cơ thể không khỏe, suýt nữa mất mạng. Từ bốn năm trước, sức khỏe đã tốt lên nhưng lại liên tiếp gặp kiếp nạn. Đầu tiên là đắc tội với Hoàng Xạ, bị ép phải rời bỏ quê hương, rồi sau đó lại chìm nổi ở chốn quan trường, hai lần thăng chức, hai lần giáng chức, có thể nói là tạo hóa trêu người.
Hiện giờ...
Trước đây Tào Nam bị đụng thương, Tào Cấp cũng không lo lắng như thế.
Lúc này nghe nói Tào Bằng không sao, ông mới yên tâm.
Trương thị khóc tới mức hôn mê bất tỉnh hai lần, sau khi tỉnh lại càng chửi rủa ầm ĩ:
-Tên khốn kiếp đáng bị giết ngàn đao nào lại độc ác như thế, muốn giết con trai ta?
Đối với Trương thị mà nói, con gái đi lấy chồng có số phận riêng của nàng.
Con trai là tất cả của bà, nếu xảy ra điều gì không hay, sao bà có thể sống nổi?
Tào Nam qua nửa năm tĩnh dưỡng, đã có thể đi lại. Tuy rằng chân còn có chút bất tiện nhưng đã không còn nhiều trở ngại. Nàng và Hoàng Nguyệt Anh dìu Trương thị, không ngừng an ủi.
Đặng Ngải ôm chặt lấy chân Trương thị, la lên liên tục, cuối cùng cũng khiến Trương thị thôi kêu khóc.
Mọi người đi vào phòng ngủ, thấy sắc mặt Tào Bằng trắng bệch nằm trên giường, thật sự tiều tụy.
Trương Thị không nén nổi, bật khóc!
-Khóc, khóc, chỉ biết khóc. A Phúc vừa khỏe, bà khóc sướt mướt như thế còn ra bộ dạng gì nữa? Chút vận may của nó đều bị bà khóc hết sạch rồi!
Tào Cấp không kìm nổi, giận dữ quát nạt.
Trương thị lúc này mới ngừng khóc, bực bội nói:
-Ôngnổi cáu với tôi làm gì? A Phúc gặp nhiều chuyện như vậy, ông có bản lĩnh thì đi tìm ra hung thủ, báo thù cho A Phúc đi. Thật hổ cho ông vẫn là Chấp Kim Ngô Thừa, ông giữ chức quan này, A Phúc cũng phải chịu hết tội vạ theo.
-Cha, nương, được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa!
Tào Bằng ho một trận dữ dội, được Quách Hoàn và Bộ Loan đỡ dậy, dựa vào người của hai tiểu thị tỳ, gượng cười nói.
Tào Cấp và Trương thị lúc này mới dừng lại.
Sau khi hỏi han ân cần một lúc, thấy tinh thần Tào Bằng không tốt lắm, họ liền rời khỏi phòng ngủ.
Hoàng Nguyệt Anh tiến lên, cầm lấy tay Tào Bằng:
-A Phúc, là ai làm?
-Khụ khụ..., ta không biết.
Thật ra, trong lòng Tào Bằng đã đoán ra đại khái.
Mặt trắng không râu, thái giám... đó chắc chắn là do người ở trong cung làm.
Trước đây hắn đại náo phủ Phụ Quốc tướng quân, chặt đứt một bàn tay của Phục Hoàn.
Câu trả lời này được đã hiện rã rõ nét rồi.
Thế nhưng Tào Bằng lại quyết định tiếp tục che giấu.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Hiện giờ Phục Hoàn vừa mới bị bãi quan, có muốn động tới hắn, cũng không nhiều khả năng.
Tào Bằng lại không có chứng cớ gì, đương nhiên càng không thể chỉ ra đối phương. Kể cả chỉ đích danh thì cũng có tác dụng gì? Thích khách đã là thái giám thì chắc chắn đó là do trong cung sai khiến. Nếu không, cho dù là Phục Hoàn, cũng không chắc có năng lực ra lệnh cho bọn họ. Dính dáng tới trong cung, chuyện đơn giản cũng sẽ trở nên phức tạp, rắc rối. Tào Bằng suy nghĩ kỹ, vẫn quyết định tạm thời nín nhịn, chờ đợi thời cơ thích hợp hãy trả thù.
Hơn nữa, hắn bị đối phương đả thương nội phủ, không phải lập tức có thể khôi phục được.
Bản lĩnh của người này rất lớn.
Rèm cửa được vén lên, Hoa Đà từ bên ngoài bước vào nhìn Tào Bằng, do dự một lát liền hạ giọng nói:
-Công tử, lần này vết thương của ngài không nhẹ, chỉ dựa vào thuốc, e rằng cũng khó khỏi bệnh.
Những năm gần đây Hoa Đà đi khắp từ bắc đến nam, thường lui tới những nơi thâm sơn cùng cốc.
-Từ hoạt động của loài chim và bách thú, ta đã lĩnh hội được một thuật cường thân, gọi là Ngũ cầm công. Ta thấy hành công trước đây của công tử cũng tương tự với công phu này. Vì thế bèn mạo muội truyền thụ cho công tử, không biết công tử có muốn học không?
Ngũ cầm công?
Tào Bằng ngẩn ra, lập tức nghĩ ra, Ngũ cầm công này chẳng phải là Ngũ cầm hí của Hoa Đà mà đời sau lưu truyền sao?
Tuy nhiên, vì cái chết của Hoa Đà, Ngũ Cầm Hí vẫn chưa được lưu truyền đầy đủ. Ngũ Cầm Hí của đời sau là một loại công pháp dưỡng sinh nhưng không hoàn chỉnh.
Tào Bằng giả bộ không biết:
-Xin hỏi Ngũ cầm gồm có những gì?
-Hùng thức có thể cường tỳ vị, tăng thể lực; Hạc thức điều khí huyết, thông kinh mạch; Hổ thức điền tinh ích tháo, giúp thận khỏe; Lộc thức có thể giãn gân, giãn cốt; Viên thức giúp tứ chi linh hoạt. Hàng năm, ta đều ra vào núi rừng, từng gặp rất nhiều chân nhân đạo hữu. Sau đó, từ trong các phép tu đạo của họ, ta đã học được cách điều tức vận công, phối hợp tạo ra Ngũ cầm công sẽ sinh ra hiệu quả kỳ diệu.
Tào Bằng nghe vậy, lập tức mừng rỡ.
-Vậy mong tiên sinh dạy ta.
-Công tử hãy điều dưỡng một tháng đã. Một tháng sau, đợi cơ thể hồi phục lại một phần, ta sẽ dạy công tử.
-Xin đa tạ!
Hoàng Nguyệt Anh đưa Hoa Đà rời khỏi, sau đó liền quay lại phòng.
Nàng hạ giọng nói:
-Vừa rồi Hoàn phu nhân ở Tư Không phủ đưa tới rất nhiều dược vật quý, còn có cả hai cây sâm ba trăm năm tuổi, thế là có ý gì??
Tào Bằng dựa vào giường, khẽ nói:
-Hôm nay, ta tới Điển phủ, thật ra là Hoàn phu nhân cho mời.
Phu nhân có ý bảo ta dạy Ngũ công tử Thương Thư, ta đã đồng ý rồi, chắc là nghe nói ta bị thương, cho nên phái người tới thăm hỏi, cũng không có ý gì khác.
-Dạy Ngũ công tử?
Hoàng Nguyệt Anh tròn mắt, lập tức hiểu ra điều kỳ lạ trong đó.
-A Phúc, ý huynh là...
Tào Bằng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gật đầu:
-Có một số việc không thể theo như chúng ta muốn.
Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Đã là sớm muộn thì đều phải quyết đoán, dứt khoát sớm một chút cũng có thể chiếm một tiên cơ. Đúng rồi, còn có một chuyện này nữa, nàng hãy nói với Đổng tiên sinh, mời ngài ngày mai đến Tư Không phủ để chuẩn đoán bệnh cho Ngũ công tử.
-Ngũ công tử sao vậy?
-Không có gì, chỉ là chuẩn bị thêm một chút sẽ nắm chắc hơn. Tiểu hài tử tuổi còn nhỏ, thỉnh thoảng bị bệnh, chưa chắc sẽ phát bệnh ngay. Nhân tiện để cho tiểu Ngải cũng kiểm tra xem, không sao là tốt nhất, nếu có gì không tốt cũng có thể phát hiện sớm.
Hoàng Nguyệt Anh ngẫm nghĩ một chút, cho rằng có lý bèn gật đầu đồng ý!