Tào Tặc
Tác giả: Canh Tân
Chương 96: Vinh diệu ký ngô mệnh (1+2)
Dich: Nhóm dịch Hany
Nguồn: Metruyen
Hứa Chử vô cùng kinh ngạc, quay lại nhìn Điển Vi.
Trong trí nhớ của hắn thì trong những hội nghị như vậy, Điển Vi chưa bao giờ chủ động đưa ra ý kiến của cá nhân.
Mỗi lần bắt đầu buổi chầu, Điển Vi và Hứa Chử một phải một trái, đứng bên cạnh Tào Tháo giống như hai pho tượng.
Sau khi kết thúc hội nghị, hai người theo Tào Tháo rời đi, không bao giờ ở lại trao đổi với người khác. Hai người thân là cấm vệ quả thực không cần thiết tiếp xúc với triều thần.
Nhưng hôm nay, Tào Tháo cũng cảm thấy kinh ngạc, nhìn Điển Vi đầy hứng thú. Khuôn mặt y lộ ra chút ý cười, hỏi:
- Quân Minh, có chuyện gì sao?
Tào Tháo nhìn Điển Vi làm hắn cảm thấy xấu hổ, da mặt càng đen hơn, đến khi mặt chuyển thành mầu đỏ tím, hắn ngượng ngịu trả lời:
- Chủ công chinh phạt Hồ Dương, Điển Vi lại không được theo hầu trong lòng cảm thấy áy náy. Chủ công cũng biết, Điển Vi quen một người rèn binh bậc thầy. Lúc chủ công xuất chinh, Điển Vi và vị Tào sư phụ quên ăn quên ngủ suy nghĩ, rốt cục làm ra bảo đao.
Hứa Chử giật mình. Gã cũng nghe nói tới chuyện của “tào sư phụ” nên thầm nghĩ,:
- Hắn muốn đem số đao đó trang bị cho quân Hổ Bôn?
Tào Tháo ngẩn ra, ý cười trên mặt càng đậm.
- Tào sư phụ?
- Là người quận Nam Dương, gia đình người cứu tính mạng Điển Vi.
- À, ngươi nói, ta nghĩ ra rồi… Là người nhà Tào gia.
Y nói ra những lời này có chút không được tự nhiên. Làm cho người khác có cảm giác nói từng câu một.
Tào Tháo ngồi lại, cười nhìn Điển Vi, Quách Gia, Tuân Úc, Tuân Du …
Mọi người đều trở lại chỗ của mình.
Bọn họ thấy qua rất nhiều người không biết xấu hổ, nhưng còn không thấy ai như Điển Vi không biết xấu hổ như vậy.
Cái gì mất ăn mất ngủ, đây không phải nói ba xạo sao? Nếu thật là như vậy còn phải khích lệ hắn.
Bất quá, Điển Vi quên ăn quên ngủ còn có thể tin bởi tính tình hắn chất phác.
Mặc dù buồn cười nhưng không ai chỉ trích.
Cùng một tên nhà quê tranh luận về từ ngữ quả là tự làm khó mình.
Điển Vi dùng sức gật đầu:
- Hồi bẩm chủ công, việc đánh nhau ở Tây lý, con cháu của Trương gia tuy tham dự nhưng bọn họ không có sai. Trương thị là vợ của Tào sư phụ. Vì vậy mà con trai và cháu của Tào sư phụ mới không để yên. Kỳ thực chuyện này rất đơn giản, do Văn Nhược làm cho chuyện này thành phức tạp.
Y liếc mắt nhìn về phía Tuân Úc.
Tuân Úc cười khổ:
- Tên Điển Quân Minh này, thật là cái gì cũng dám nói.
Tào Tháo cười lớn:
- Chuyện này đã có kết luận, Quân Minh không cần truy cứu. Được rồi, nói chuyện chính, ngươi nói làm ra bảo đao.
Điển Vi chắp tay:
- Chủ công, Tào sư phụ tạo đao không bàn mà hợp với Thiên Cương địa sát, dùng
Ba tháng làm ra 36 thanh cương đao. Đao ứng với thiên số mà tạo, Điển Vi không dám dấu diếm, hôm nay sai người mang 36 thiên cương đao để ngoài phủ, muốn dâng lên chủ công. Đao do Tào sư phụ dùng thủ pháp đặc thù rèn luyện, cùng với đao thường rất khác. Mỗi thanh đao nặng mười cân, chém sắt như bùn, Điển Vi ở nhà thử qua, mỗi thanh đao có thể nhẹ nhàng chặt đứt mười bốn trát giáp, dùng thêm một chút lực, uy lực sẽ tăng thêm một phần.
Tào Tháo nghe vậy, nét mặt liền thay đổi.
- Chỉ 100 ngày có thể làm ra 36 thanh bảo đao sao?
Nếu thật như Điển Vi nói không bàn mà hợp với số trời, cái gì là thiên cương địa sát thì Tào Tháo cũng chỉ nghe qua nhưng không có chú ý.
Cái mà Tào Tháo chú ý chính là câu:
- Ba tháng !
Lúc này Hứa Chử thở ra một hơi, 36 thanh đao…cũng có nghĩa loại đao này không thể trang bị trong quân dùng đại trà.
Tuân Úc đứng dậy nói:
- Khải bẩm chủ công, Tuân Úc có thể đảm bảo lời của Quân Minh là thật. Ngày đó Tào sư phụ làm ra Thiên cương đao, Tuân Úc có đến viếng thăm, chính mắt thấy bảo đao thành hình…cũng là ngày phát sinh đánh nhau ở Tây lý. Sau đó Tuân Úc bận xử lý chuyện công nên không bái phỏng, nhưng mà trong lòng Tuân Úc quả thật muốn nhờ Tào sư phụ tạo đao cho mình.
Nếu chỉ nghe Điển Vi nói Tào Tháo còn có nghi ngờ, nhưng nếu Tuân Úc nói thì là thật. Mọi người đều biết Tuân Úc là người thật thà, không nói quá bao giờ, xử sự luôn công bằng, công tâm.
- Quân Minh, mang đao lại.
- Dạ!
Điển vi chắp tay, xoay người rời đi.
Ngón tay Tào Tháo gõ nhẹ, trong đầu hiện nghĩ đến một chuyện.
Một thanh bảo đao quan trọng thế nào không cần phải nói. Với Tào Tháo nếu có thể chế tạo thật nhiều bảo đao thì có thể tăng thêm chiến lực cho quân đội. Lúc Tào Tháo ở quận Nam Dương đã nghe việc Điển Vi tạo đao, nhưng đứng trên cương vị của Tào Tháo giải quyết vấn đề càng nhanh càng tốt.
Tuy nói chuyện Tào Cấp tạo đao truyền khắp thành, về thân thế của Tào Cấp cũng có rất nhiều truyền thuyết, nhưng Tào Tháo cũng không cho là thật, nó chỉ là tin đồn mà thôi.
Nếu có thể thì Tào Cấp có thể tạo ra đao tốt, nhưng tuyệt đối không phải bảo đao như lời đồn.
Hắn từng phái người bí mật tìm hiểu về thân thế của Tào Cấp, nói thật với năng lực của Tào Tháo muốn nghe ngóng tin của một người là chuyện rất dễ dàng.
Tào Cấp cũng không có gì có thể dấu được Tào Tháo, mọi chuyện về Tào Cấp, Tào Tháo đều rõ như lòng bàn tay.
Tất cả những điều đó không phải do hoài nghi mà là từ sự cẩn thận. Dù sao thì Điển Vi cũng là ái tướng tâm phúc, nhưng Điển Vi được Tào gia cứu mạng...Tào Tháo không thể không đề phòng. Nghe ngóng tin tức về Tào Cấp làm cho Tào Tháo yên tâm, người này là thợ rèn ở núi Trung Dương, xích mích với cường hào địa phương
Cho nên bị ép phải rời đi quê hương.
Thời đại này chuyện như vậy ngày nào cũng có.
Chuyện như vậy Tào Tháo nghe…nhưng cũng không đặt trong lòng, càng không liên hệ Tào Cấp.
Nguyên nhân rất đơn giản
Sau khi bảo tiêu phát hiện Thành Kỷ bị giết do sợ truy cứu trách nhiệm nên hai tên bảo tiêu sợ tội chạy trốn…mà tiền của Thành Kỷ bị mất cho nên án này là vì tiền giết người, ngay cả Tào Bằng cũng không nghĩ đến chuyện trở thành như vậy.
- Trọng Khang, nghe nói trong chuyện này, con ngươi và A Mãn cũng có trong đó?
Mặt Hứa Chử hồng lên:
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, lần này trở về sẽ nghiêm lệ trách phạt!
- Trách phạt làm gì?
Tào Tháo tỏ ra bất đắc dĩ
- Chuyện này cũng là chuyện tốt., Mấy đứa oa oa làm tốt lắm, so với mấy người lớn các ngươi càng thêm sảng khoái. Ta còn nhớ trước đây ngươi và Quân Minh quan hệ không tệ, ngày đó hai nhà thân thiết như tay chân. Bây giờ sao lại trở nên như thế này? Trọng Khang, ngươi nói xem, tại sao lại bây giờ trở thành như vậy? Ngươi và Quân Minh nói mấy câu cho rõ xem nào?
- Cái này…!
Mặt Hứa Chử càng nóng, cúi đầu không dám đáp lời.
Tào Tháo hi vọng hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau, cạnh tranh công bằng, càng không muốn hai người trở thành kẻ thù.
Có một câu nói trên mu bàn tay và lòng bàn tay đâu đâu cũng là thịt, không kể hai người như thế nào, cho dù Hứa Chử là Hổ Vệ quân, Điển Vi là Hổ Bí quân thì cũng là người hầu cận của y.
Cả hai người hầu cận bất hòa với nhau, đối với Tào Tháo mà nói đó không phải là chuyện tốt. mà để cho họ cạnh tranh công bằng cùng tiến bộ, bảo trì cân bằng mới là điều Tào Tháo muốn.
Hứa Chử kiềm chế Điển Vi, hai bên phải giữ sự cân bằng mới là hay nhất.
- Nghe nói gần đây Quân Minh luyện binh rất là chăm chỉ a!
Tuân Úc cười mở miệng nói.
- Vậy sao?
Lần này Quân Minh thành lập Hổ bí, nhờ nhiều người hỗ trợ, ngay cả Bá Quyền cũng bị thỉnh đi làm cho Hổ bí, có khí thế không nhỏ.
Bá Quyền tên chữ là Hạ Hầu Hành, con trưởng của thái thú Trần Lưu Hạ Hầu Uyên.
Hạ Hầu Uyên tự Diệu Tài, bạn thân của Tào Tháo, từng vì Tào Tháo mà vào tù.
Quan hệ hai người rất thân mật, vợ của hắn chính là em của phu nhân Tào Tháo, cho nên hai nhà Tào, Hạ Hầu là anh em đồng hao.
Có mối quan hệ này Tào Tháo cực kỳ tin và coi trọng Hạ Hầu Uyên, lúc sinh Hạ Hầu Hành hai nhà còn đặt hôn sự cho Hạ Hầu Hành nữa. Tào Tháo có em tên Tào Đức năm đó theo Tào Tháo bị bộ tướng Trương Khải của Đào Khiêm giết chết, còn lại hai con một nam một nữ, nam tên Tào An Dân gần đây theo Tào Tháo chinh phạt Uyển Thành bị chết. Con gái Tào Hội, là vợ của Hạ Hầu Hành, cuối năm trước Tào Hội và Hạ Hầu Hành thành hôn, đến giờ vẫn ở tại Hứa Đô.
- Bá Quyền cũng bị Quân Minh mời đi?
Nếu như vậy, chuyện này nghe cũng có phần kỳ lạ.
Tuân Úc gật đầu nói:
- Còn có Văn Liệt, Quân Minh để hắn giữ chức Phó xạ.
Văn Liệt tên Tào Hưu, là cháu của Tào Tháo.
Từ 10 tuổi, quê nhà chiến loạn, hắn theo mẫu thân chuyển đến Kinh Châu, sau đó đi ngàn dặm đến bên cạnh Tào Tháo, được Tào Tháo khen: Ngô gia thiên lý câu.
Hắn là người Tào Tháo rất tin tưởng, năm nay 24 tuổi đúng là tuổi phát triển.
Tào Tháo không kìm được kinh ngạc, quay lại nhìn Điển Vi, lại yêu hơn một phần.
Quả nhiên Quân Minh đối với ta trung thành và tận tâm, ta cho hắn không gian phát triển quyền lực, đi một vòng hắn lại trả lại, thật không có chút tư tâm nào.
Hạ Hầu Hành cũng tốt, Tào Hưu cũng được, người nào không là tâm phúc của Tào Tháo.
Theo lý, rất khó có được cơ hội lĩnh quân, người bình thường không bao giờ để chức vị trọng yếu cho người ngoài.
Trong quân Hố Bôn, chức quan Quân Tư mã, thống lãnh quân kỵ.
Phó xạ lại là người lĩnh binh, là cánh tay phải của Hổ bí trung lang tướng, quan chức chỉ dưới một người,
Có Bệ trường cùng Phó xạ, Phó xạ nắm dữ binh quyền trong tay trực tiếp tham dự chiến đấu, là dưới một người trên mọi người, Vương Mãnh nhận hổ bí trung lang tướng chỉ nghe lệnh của Tào Hưu chỉ huy.
Bệ trường phụ trách chỉ huy công tác phòng vệ, như trong buổi chầu này sẽ có Bệ trường chỉ huy binh lính cảnh giới, nghĩa là giao tính mạng mình cho Bệ trường bảo vệ.
Sắc mặt Hứa Chử trở lên cực kỳ khó coi, trong lòng thầm chửi Điển Vi, cũng thầm tiếc mình chậm một bước, tại sao mình không nghĩ đến, mời Bá Quyền và Văn Liệt ?
Hổ vệ quân của hắn, những chức vụ quan trọng đều dùng người trong tộc, so sánh với Hổ bí, nhìn qua cũng thấy không bằng. Nếu Hứa Chử là Tào Tháo cũng sẽ tin dùng Điển Vi, vì sao? Có thể tưởng tượng, giả sử Hổ vệ thắng, địa vị của Điển Vi trong mắt Tào Tháo sẽ không vì vậy mà thấp đi
Cao minh, con mẹ nó cao minh
Quách Gia nhịn không được lên tiếng:
- Bên cạnh Quân Minh có người tài tương trợ.
Trong đầu lập tức xuất hiện một gương mặt xương xanh, mặc bạch y, cụt tay!
Thúc Tôn, một chiêu của ngươi, gia tộc họ Điển ba đời không lo…
Hắn nhìn Tuân Úc, thấy sắc mặt Tuân Úc bình thường không một chút phản ứng.
- Quân Minh mời được người tài?
Tào Tháo khó kìm được tò mò.
Quách Gia tiếp lời ngay:
- Người đó là con rể của Tào Cấp, tên Đặng Tắc, trước làm tá sử huyện Cức Dương, sau đó đắc tội Hoàng Xạ rồi theo Quân Minh đến Hứa Đô, bất quá, nếu không phải trong lòng Quân Minh vô tư, sợ rằng chưa chắc đã tiếp nhận Đặng Tắc. Đáng chú ý là người này học Tiểu đỗ luật, nói vậy còn có tình đồng môn, lúc trước Ta và Văn Nhược cùng người này có chút quen biết, người này đúng là có tài.
Tào Tháo quay sang nhìn Tuân Úc. Tuân Úc gật đầu:
- Người này nếu rèn luyện sau này có thể độc trấn một phương.
Nếu nhận xét là không tệ cũng là tốt rồi, độc trấn một phương là khái niệm gì? Không phải nói người này tương lai có thể làm đến thái thú sao.
Tuân Úc là người cẩn thận, nếu nhận xét như vậy thì chắc chắn Đặng Tắc có chỗ bất phàm.
Mà Tuân Du nhíu mày trầm tư, hai chữ Đặng Tắc …sao nghe quen vậy? Ta nghe tên này ở đâu nhỉ…
Đang nói, Điển Vi cùng mấy người đi vào.
Một chút đã có hơn 36 người, mỗi người cầm trong tay một chiếc hộp hình chữ nhật, bọc gấm, nhìn cực kỳ đẹp.
- Nó là thiên cương đao sao?
Điển Vi khom người trả lời:
- đúng vậy!
Hắn xoay người mở ra một chiếc hộp, lấy thanh đao từ trong đó ra.
Thân đao mầu hồng, dài 7 thước, so với đao thường ngắn hơn một ít.
Lưỡi đao và sống đao đều được thiết kế đặc biệt, chỉ một đường cong nhỏ đó làm cho thanh đao càng hùng hồn.
- Mang trát giáp lại!
Điển Vi hét lớn một tiếng. Vài người vệ sĩ mang lại hai mươi trát giáp.
- Thỉnh chủ công thử đao.
Tào Tháo nhìn đao, trong lòng có chút yêu thích.
Tào Tháo đứng dậy tiếp lấy đao từ Điển Vi, cảm giác cầm đao rất tốt.
Trát giáp xếp lên, Tào Tháo tiến lên một bước cầm đao chém xuống. Trước đây Tào Tháo cũng học qua đao kiếm, một đao này có vài phần khí thế, chỉ nghe một tiếng “ khách” , đao chém trên trát giáp như cắt vào đậu hũ
Xuyên thấu xuống, một tầng, hai tầng, ba tầng…
Mười sáu tầng trát giáp bị Tào Tháo chém ra làm hai.
Mọi người chung quanh đều kinh hô không dứt.
Ngay cả Hứa Chử cũng nhịn không được buột miệng khen:
- Hảo đao, hảo đao!
- Thỉnh chủ công thử đao!
Điển Vi lên tiếng, sai người cầm đến chiếc hộp khác, Quách Gia, Tuân Du, Hứa Chử đều hồi hộp chờ đợi.
Tiến đến chọn một cây Thiên cương đao, có vệ sĩ cầm đến trát giáp, mọi người đều muốn thử đao. Từng người đều cảm khái và khen không dứt.
Quách Gia chém được tám trát giáp, do sức khỏe Quách Gia có hạn ảnh hưởng.
Mà Hứa Chử một đao chém đoạn 20 trát giáp, con mắt lộ ra quang mang.
Sau khi thử đao, mọi người đều kiểm tra thân đao, phát hiện lưỡi đao sắc bén vô cùng không chút tổn hại.
- Là dùng tây vực kỳ ô rèn thành?
Điển Vi cười, nhưng không trả lời.
Hứa Chử nói:
- Thật là bảo đao, có điều hơi ngắn.
Tào Tháo cầm một thanh Thiên cương đao, trở lại chỗ ngồi yêu thích không rời tay.
Không thể không nói, đao này thiết kế cực kỳ đẹp mắt, có thể nhìn thấy người tạo đao này đã tạo đao chi tiết và tỉ mỉ như thế nào. Mỗi một chi tiết đều trọng thị vô cùng, thậm chí ngay cả hộp đao cũng dùng loại đặc biệt
Như tay cầm, đường cong…
- Quân Minh, thân đao có hai rãnh này công dụng gì vậy?
Tào Tháo nói là hai huyết tào trên thân đao.
Điển Vi mở miệng cười trả lời:
- Hồi chủ công, tên của nó là huyết tào, nếu đao chém vào cơ thể sẽ gia tăng tốc độ chảy máu, là Tào sư phụ độc chế.
- Tốt tốt tốt!
Tào Tháo nhịn không được khen ngợi.
Hứa Chử bên cạnh cũng lắc đầu cười khổ
- Quân Minh, ngươi thật có phúc!
Đến lúc này Hứa Chử cũng không còn có lời gì để nói, trong lòng còn muốn cảm ơn Điển Vi.
Đến lúc diễn vũ nếu Quân Hố Bôn được trang bị Thiên cương đao thì chỉ sợ thương vong của Hổ vệ sẽ vô cùng thảm trọng.
Con mẹ nói, Tào Cấp có phải là người không? Sao lại thiết kế ra bảo đao như vậy?
Nhưng mà hơi ngắn một chút.
Điển Vi nói:
- Chủ công, đao này không phải vì chém giết mà đả tạo, đao này dùng để phòng thân, là nghi đao.
- A!
- Điển Vi cho rằng, chủ công chỉ huy có rất nhiều dũng sĩ có đôi khi phong thưởng quan chức không bằng tặng nghi đao. Ví dụ như Nguyên Nhượng và Diệu Tài, còn có Trọng Khang, người nào không phải thân kinh bách chiến? chiến công hiển hách, nhưng họ lại thiếu một phần vinh dự. Điển Vi nghĩ rằng, hắn lập đại công như vậy, chủ công có thể dùng đao này tặng. Mỗi thanh Thiên cương đao hợp với tên của vì sao trên trời Có thể được tặng đao, là có thêm một phần vinh quang. Người xem, trên thân đao có khắc tiêu chí.
Trong lòng Tào Tháo rung lên, cầm đao quan sát cẩn thận. Vừa rồi chú ý đến chất lượng của bảo đao cho nên còn chưa để ý đến đao minh.
Vinh diệu tức ngô mệnh
Năm chữ mầu hồng, nếu không nhìn kỹ còn không phát hiện, mà trên đó khắc chữ đại triện, tên của một ngôi sao
Thanh đao trong tay Tào Tháo có tên là Thiên Khôi
- Hảo hảo hảo!
Tào Tháo cười lớn, con mắt như tỏa sáng
- Chân cự tử, thật vinh dự!
Kỹ thuật tạo đao, ý tưởng sáng tạo!
Nếu nói trước đây Tào Tháo còn bán tín bán nghi, nhưng sau khi thử đao Tào Tháo đã có phần tin tưởng.
Không ai biết, thiết kế của Thiên cương đao chính là Tào Bằng dựa theo huân chương.
Nhưng năm cuối thời Đông Hán, những thứ giống như huân chương còn chưa có xuất hiện, đây là Tào Bằng lấy ý tưởng từ thời dân quốc. Nó chính là tượng trưng cho vinh dự, ai được tặng đao kiếm sẽ được người đời nhận định.
Nhìn Quách Gia, Tuân Du cùng mọi người, ai không nhìn Thiên cương đao với con mắt nóng bỏng, họ đều cảm nhận được Thiên cương đao tượng trưng cho vinh dự, là tôn nghiêm.
Bất quá lúc này Tào Tháo sẽ không tặng đao tùy tiện.
- Người đâu, đem Thiên cương đao thu hồi, truyền mệnh lệnh ta, lệnh…Bá Quyền bảo quản đao, hàng ngày phải cẩn thận bảo dưỡng, không được sai lầm.
Từ bây giờ, Hổ Bôn, Hổ vệ phân tranh đã phân thắng bại. Chưa bắt dầu diễn võ, trong lòng Tào Tháo, Điển Vi đã thành tâm phúc ái tướng.
- Quân Minh, 15 ngày sau, hổ vệ diễn vũ. Nghe nói ngươi làm không tệ, cần phải cố gắng. Thanh Thiên cô đao, ta cho ngươi giữ.
Vì sao lại là Thiên cô đao
Tào Tháo muốn nói cho Điển Vi: Ta chỉ cần một người cô thần, một người trung thành cho ta.
Hắn không biết Điển Vi có thể hiểu tâm tư của hắn không? Nhưng hắn tin người thiết kế ra Thiên cương đao viết:
Vinh diệu tức ngô mệnh
Nhất định sẽ hiểu được.
Hứa Chử và mọi người đều hâm mộ nhìn Điển Vi.
Ngay cả Quách Gia, Tuân Du cùng mọi người đều có tâm tư, gật đầu đồng ý. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Điển Vi, tên này muốn phát đạt rồi.
- Đúng rồi, 15 ngày sau diễn vũ tại Tây Uyển, mời Tào sư phụ đi cùng.
Tào Tháo dứng dậy, cười cười nhìn Hứa Chử.
- Trọng Khang, ngươi cũng phải cố gắng.