Màn đêm buông xuống, trong phủ Bắc An Vương đèn đuốc sáng trưng. Trong vương phủ to lớn như vậy chỉ có một nơi tối như đêm khuya, không chỉ không có ánh sáng mà bôn phía đều bị cây cối rậm rì che phủ kín mít, ngay cả ánh trăng cũng không thể nào lọt tới nổi.
Đây là một hồ nước lộ thiên, hơi nước bốc lên nghi ngút, một mảnh loang loáng. Chung quang yên tĩnh không một tiếng động, cẩn thận lắng nghe mới có thể nghe thấy mơ hồ tiếng gì đó, tà mị vô cùng.
- Còn tưởng rằng ngươi chết bên trong đó rồi. – một thanh âm trêu tức từ xa truyền đến, trường bào màu đen giống hệt hắc y nhân bao lấy toàn thân, tóc đen rũ xuống, khuôn mặt không thể nhận định là đẹp bao nhiêu là một đôi con ngươi câu hồn mang theo ý cười.
- Ngươi có chết thì ta cũng chưa chết! – hắn từ trong nước đứng lên, trên đường cong phía sau lưng hoàn mỹ hút hồn ẩn hiện mơ màng như được điêu khắc nên đó không ngờ lại lộ ra vài vết cào.
- Khó có thể thấy ngươi ngây ngốc ở chỗ này lâu như vậy. Xem ra đêm qua ngươi rất mệt rồi. – người tới dõi theo sau lưng hắn, nói nghiêm trang nhưng khóe mắt lại từ từ lộ ra ý cười.
- Đúng vậy, lâu rồi chưa có như thế. – hắn xoay người nhìn người đứng phía sau, nụ cười mị hoặc nói không nên lời. – Vô Ngân, ngươi đến tìm ta chỉ vì chuyện này hả?