“Chủ nhân, nô tỳ hầu người thay quần áo.” Giọng Bách Hợp như có cả tiếng cười.
“Không cần, mang quần áo lại cho ta”, từ trong chăn vọng ra tiếng nói trầm trầm.
“Nhưng, chủ nhân…” Bách Hợp nhìn nhìn Dận Chân, Dận Chân gật đầu, sau đó để mặc bọn a hoàn hầu mình rửa mặt. Bách Hợp đưa áo trong vào, thấy trong chăn động đậy một lúc, Nhan Tử La từ từ thò người ra khỏi chăn, mặt đỏ bừng, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch.
Bách Hợp cười cười, vội vàng mang áo gấm đến mặc cho nàng. Nhan Tử La mặt đỏ tía tai như bị… táo bón, có phải là Dương quý phi tắm đâu mà trần như nhộng ra khỏi giường trước con mắt của bao nhiêu người thế này. Nhìn bộ dạng của bọn a hoàn, nàng chỉ muốn đập đầu vào tường, việc này có khác gì khua chiêng gõ trống mời người ta đến xem xiếc? Cũng may ở đây không có các đợt truy quét tệ nạn xã hội, mẹ ơi, chứng cứ rành rành.
“Chủ nhân, được rồi ạ.” Cho đến khi Bách Hợp lên tiếng, Nhan Tử La mới bừng tỉnh, nhất thời ngẩn ngơ mà đã được “đóng gói” xong xuôi rồi?
Ăn sáng xong, Dận Chân xem công văn, cũng không nhắm mắt dưỡng thần, mà nhìn chằm chằm vào mấy con lợn ở góc giường sưởi. Nhan Tử La cũng nhìn theo chàng. Nhưng… không thể cứ diễn kịch thế này mãi được? Không được, cứ tiếp tục thế này tinh thần sẽ suy sụp mất.
“Hôm nay… không có việc gìạ?”, Nhan Tử La hỏi. Có việc thì mau đi làm đi.
“Hưu mộc[1]”, Dận Chân đáp
[1] Hưu là nghỉ ngơi, mộc là gội đầu. Thời Tần, Hán, đã hình thành tập tục ba ngày gội đầu, năm ngày tắm một lần. Nên cứ theo số ngay đó mà quan phủ được nghỉ, gọi là nghỉ để tắm gội.
“Ồ.” Thì ra là được nghỉ để tắm gội. Nhưng nhắc đến việc này nàng lại nghĩ, nàng chưa từng nhìn thấy chàng gội đầu, chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh tóc chàng thả ra trông sẽ thế nào… Chắc là sẽ không được đẹp trai lắm. Thế là liền nhìn chàng chăm chăm chờ đợi.
Đợi cả nửa ngày, mới có a hoàn vào hồi bẩm rằng đã chuẩn bị xong. Dận Chân bèn ừm một tiếng xuống khỏi giường, thấy đôi mắt tò mò của Nhan Tử La phát sáng, bèn nói: “Nàng gội cho ta”.
“Thiếp?” Nhan Tử La trợn tròn mắt, không phải chứ? Nàng muốn nhìn bộ dạng chàng khi thả tóc, nhưng không muốn gội đầu cho chàng.
“Không biết?”, Dận Chân hỏi.
“Biết”, Nhan Tử La vội đáp. Gội đầu cho Hoàng đế Ung Chính, bao nhiêu người có thể có được vinh hạnh này chứ, nói không chừng lại tiện tay bứt được vài sợi tóc đem bán cũng nên.
Giờ nàng đang giúp Dận Chân tẽ đuôi sam, cảm giác hưng phấn và tim đập rộn ràng, khi tóc bắt đầu được xõa ra, Nhan Tử La nhìn tóc chàng… Đúng là rất dài, dài hơn cả tóc nàng.
Sau đó Dận Chân nằm trên sập, tóc thả vào chậu nước. Nhìn phần tóc trước trán bị cạo sạch, Nhan Tử La thật sự có ý định muốn sờ một cái, không biết cảm giác thế nào nhỉ. Nhưng nàng không dám, mông hổ còn không thể tùy tiện sờ, huống chi đây lại là đầu hổ.
Đợi tóc ướt rồi, Nhan Tử La bắt đầu làm giống như khi gội đầu mình vậy, cầm một nắm tóc lên vò như vò quần áo. Vò từng chút từng chút một, vò đến phần tóc gần da đầu. Nhan Tử La nhìn móng tay mình, quyết định vẫn nên dùng đầu ngón tay để gãi thì an toàn hơn.
Vừa gãi vừa cảm thán, đầu người ta dài thế này, vừa nhìn đã biết mệnh đại phúc đại quý.
Gãi xong phần có tóc, nhìn phần đã bị cạo trọc, cuối cùng Nhan Tử La cũng không thể khống chế được tay mình, vẫn “sờ” lên đó.
“Làm gì thế?”, Dận Chân mở mắt ra hỏi.
“À… tẩy… tẩy bụi trần”, Nhan Tử La cười nói. Không dám sờ thêm vài cái.
Thay nước để xả, bọn a hoàn mang khăn đến, Nhan Tử La lau đầu cho chàng.
“Gội đầu mà vò à?”, Dận Chân hỏi. Nhan Tử La dừng tay, “Thiếp chỉ biết gội như thế. Không dễ chịu à?”. Nàng gội cho mình cũng như thế mà có thấy gì đâu.
“Haizz, nàng tiếp tục đi!” Dận Chân khe khẽ thở dài. Động tác Nhan Tử La dịu dàng hơn một chút. Mãi mới lau khô tóc, bọn a hoàn mang đến một chiếc lược ngọc. Nhan Tử La nhìn nhìn cái lược, rồi lại nhìn nhìn mớ tóc bị nàng vò cho rối tinh rối mù lên, một lúc lâu sau mới nói: “Hay là… chàng chải đi”. Để nàng chải xong, mái tóc này sẽ rụng mất bao nhiêu sợi đây? Vốn đã bị cạo mất một nửa đầu rồi.
Dận Chân xua xua tay, a hoàn đó đặt chiếc lược xuống rồi đứng lui sang bên. Nhan Tử La nhìn nhìn chiếc lược, rồi lại nhìn mái tóc, cuối cùng đành cầm lược lên, tay ngập ngừng đưa lược tới gần mái tóc. “Hay là thay người khác đi!”, Nhan Tử La nói. Dận Chân không đáp.
Khoảng hơn một canh giờ, mắt Nhan Tử La sắp lồi ra tới nơi, chẳng có cách nào, mớ tóc rối quấn quýt với nhau nàng lại không dám dùng lực để giằng, đành phát huy tinh thần thêu hoa để gỡ. Vì vậy, về cơ bản tóc không phải dùng lược để chải, mà là dùng tay của nàng để gỡ. Mãi mới gỡ xong, Nhan Tử La thở hắt ra một hơi dài, công việc này đúng là không phải dành cho người làm.
“Xong rồi”, Nhan Tử La cầm lược nói.
“Chậm quá”, Dận Chân điềm đạm nói. Chàng đã ngủ được mấy giấc rồi nàng mới làm xong. Bình thường bọn a hoàn gội và chải vừa nhanh vừa dễ chịu, không kẻ nào dám coi tóc của chàng là vải để đem vò với giặt.
“Vì vậy, lần sau vẫn nên…”, thay người. Nhan Tử La muốn nói.
“Đừng vò nữa”, Dận Chân tiếp lời.
“Vâng”, Nhan Tử La thuận miệng đáp, sau đó lập tức ngẩng đầu. Lần sau? Vẫn còn có lần sau? Đùa chắc, nàng không muốn mắt mình lồi ra đâu.
“Có ý kiến?” Dận Chân nhìn nàng.
“Không có”, Nhan Tử La cố nặn ra hai từ, rồi quay sang an ủi bản thân, bao nhiêu năm rồi mình mới gội đầu cho chàng có một lần, sau này có lẽ cũng phải cách vài năm nữa.
Gội đầu xong, Dận Chân quay về bàn xem công văn, tóc thả phía sau.
Nhan Tử La cầm cuốn Thuyết văn giải tự, nhưng hôm nay chẳng còn hứng thú đọc nữa, bởi vì thỉnh thoảng nàng lại lén liếc nhìn… tóc Dận Chân. Mỗi lần nhìn là lại muốn cười, chẳng có cách nào, kiểu tóc này thực sự quá khó coi, quá ảnh hưởng tới hình tượng.
Nhịn cười tới mức đau khổ, cảm thấy ruột quặn hết lên.
Đến trưa, tóc Dận Chân cũng chưa khô hẳn. Ăn trưa xong, Dận Chân đi ngủ. Nhan Tử La thấy chàng ngủ rồi, thực sự không thể nhịn được nữa, nằm bò ra bàn mà cười không thành tiếng, cười đến mức hai vai rung lên bần bật. Thật muốn đập bàn quá! Tay không cẩn thận chạm vào thứ gì đó, Nhan Tử La vừa cười vừa nhìn qua, là cái gối con lợn màu hồng, nó đang nhìn nàng cười híp mắt. Nhan Tử La cầm con lợn đặt lên bàn, nhìn nhìn Dận Chân, rồi lại nhìn nhìn con lợn, đột nhiên nghĩ ra, nếu thêm cái đuôi sam cho con lợn này, liệu nó có…
Dận Chân mở mắt bèn nhìn thấy Nhan Tử La tay ôm con lợn màu hồng đang cười điên cuồng mà không chút tiếng động. Nhìn một lúc người nào đó chẳng tự giác gì cả, Dận Chân ngồi dậy, hỏi: “Cười gì thế? Nói ra nghe xem nào”.
Người không cử động nữa, vai cũng không rung nữa.
“Không có gì.” Giọng nói vẫn như đang cố kìm nén tiếng cười.
“Đây là cái gì?” Dận Chân kéo kéo con lợn màu hồng.
“Lợn”, Nhan Tử La đáp.
“Tên?”, Dận Chân hỏi, bỗng nhớ ra hôm đó nàng đã nói “Bốn trăm sáu mươi con Tứ Tứ”.
“Tứ Tứ”, trả lời, trầm mặc, sau đó: “À, không phải, là Ty Ty[2].
[2] Tứ Tứ và Ty Ty cùng đọc là “Si Si”
Dận Chân nheo mắt, rồi lại nhìn kỹ thứ đồ bằng bông trước mặt mình. Tứ Tứ? Ty Ty? Quả nhiên, người phụ nữ này… Rồi nhìn ba con còn lại, đột nhiên tò mò muốn biết chúng tên là gì.
“Tứ tứ? Tứ trong từ nào? Tứ của nhất nhị tam tứ?”, Dận Chân hỏi.
Không trả lời.
“Hay là Tứ trong Tứ gia?” Dận Chân kéo con lợn màu hồng đó.
“Tứ trong nhất nhị tam tứ”, Nhan Tử La nói. Có gì khác nhau không?
“Vậy mấy con kia?” Dận Chân liếc về phía góc sập.
“Nhất Nhất, Nhị Nhị, Tam Tam”, Nhan Tử La lập tức đáp, hi vọng chàng sẽ tin. Thực ra mấy con đó tên A Tứ, Tiểu Tứ, và Tứ gia. Con lợn mặt mày lãnh đạm kia là “Tứ gia”.
“Không hay”, Dận Chân nói. Chàng dám khẳng định, người phụ nữ này dùng Tứ trong Tứ gia để đặt tên cho lợn, nên mấy con lợn kia chắc chắn cũng không thoát khỏi cái tên ấy.
“Tên do thiếp tùy tiện đặt mà thôi”, Nhan Tử La giải thích, len lén liếc nhìn con lợn Dận Chân cầm trên tay.
“Gọi là Tứ Gia thì sao?” Dận Chân nhìn cái thứ trong tay mình.
“Sao có thể như thế được?”, Nhan Tử La khẽ nói. Trời ơi, không phải mình lại nói mơ rồi đấy chứ?
“Nàng có thể gọi nó là Tứ Tứ, vậy gọi là Tứ Gia thì tại sao lại không thể được?” Dận Chân tức giận véo chiếc gối hình con lợn một cái. Nhan Tử La cảm thấy giật thót cả mình, cứ như chàng đang véo nàng vậy.
“Thiếp…” Không nên giở trò với người thông minh. “Thiếp… sai rồi”. Nhan Tử La cúi đầu, bộ dạng thành khẩn. Thầm thề rằng, nhất định phải tìm đại phu về chữa bệnh nói mơ của mình mới được.
“Mấy con kia tên gì?, Dận Chân hỏi, lực dưới tay hoàn toàn không giảm bớt.
“Tiểu Tứ, A Tứ, Tứ… Tứ Gia.” Giọng Nhan Tử La càng lúc càng nhỏ.
“Nàng!” Dận Chân nhìn nàng chằm chằm, mắt bắt đầu đỏ lên như núi lửa chuẩn bị phun. Nàng cũng to gan thật, trước kia thì mang chàng ra so sánh với Chiêu Tài, Tiến Bảo, giờ lại cả gan dám dùng tên chàng đặt cho lợn.
“Thiếp sai rồi. Thiếp sẽ sửa ngay”, Nhan Tử La nói.
“Ừm?”, Dận Chân lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tiểu Nhan, A Nhan, Nhan Nhan”, Nhan Tử La nói ra ba cái tên.
“Con còn lại thì sao?”, Dận Chân hỏi.
“Nhan Tử La.” Thế nào gọi là cầm đá đập chân mình? Chính là việc Nhan Tử La nàng đang làm, còn đập chân nát vụn thành từng mảnh nữa.
“Thế còn được”, Dận Chân nói, nhìn nhìn thứ đồ trong tay, Nhan Tử La? Hình như không sai.
Nhan Tử La bĩu môi, được cái mông ấy. Chẳng sao, những khi chàng không có ở đây nàng sẽ vẫn gọi chúng là Tiểu Tứ, Tứ Thối. Len lén nhìn栔rời ơi, chàng đang làm gì thế? Chàng cầm bút lông làm gì? Đang viết gì lên đầu lợn thế kia?
Dận Chân đặt bút xuống, quay đầu lợn về phía nàng. Nhan Tử La lập tức siết chặt tay.
Trên trán con lợn viết ba từ: Nhan Tử La.
Chữ rất đẹp, không biết là thể gì. Xí xí xí!!!
“Nàng có vẻ không dễ chịu?” Dận Chân thật thà hỏi, đã lâu rồi không nhìn thấy bộ dạng da mặt bị mắc chứng co rút của nàng.
“Không ạ”, Nhan Tử La tức giận đáp. Người đàn ông đáng ghét này…
“Mấy con kia cũng phải viết vào, tránh gọi nhầm tên”, Dận Chân lại nghiêm túc nói, sau đó vươn tay, kéo mấy con lợn tới trước mặt mình, viết hai chữ “Nhan Nhan” và “Tiểu Nhan” lên trán hai con lợn màu nhạt, còn con màu đen không viết, sau đó thật thà nhìn Nhan Tử La, hỏi: “Con này chưa viết, nàng có nhớ được không?”.
“Ngại quá, thiếp không biết chữ.” Nhan Tử La tức muốn xì khói.
“Không sao, sau này ngày nào ta cũng dạy nàng vài lần”, Dận Chân hài lòng nói.
Nhan Tử La thẳng tay đập nát chân mình rồi!
“Không cần đâu.” Nhan Tử La nghiến răng. Dận Chân xếp mấy con lợn đó bên cạnh mình, nhìn nhìn, rồi đưa con màu đen cho Nhan Tử La: “Cho nàng A Nhan”.
Nhan Tử La bực bội giật lấy, bực bội véo vào cổ nó một cái, nhìn nghiên bút trên bàn… Thật muốn ném hết đi! Dận Chân thấy vai nàng rung rung, biết là nàng giận rồi.
Buổi chiều, Dận Chân xem công văn, Nhan Tử La ngồi đó rất yên lặng, thỉnh thoảng lại nở một nụ cười bí ẩn, tay chẳng rảnh rỗi, cổ con lợn đã bị nàng véo nát.
Buổi tối, chuyện khiến Nhan Tử La hoàn toàn bùng nổ đã xảy ra. Dận Chân mang “Nhan Tử La” ra làm gối, còn nói sau này đây là gối chuyên dụng của chàng. Nhan Tử La bˠchàng ôm vào lòng, nhìn nhìn cánh tay chàng, mấy lần xém chút là cắn cho một cái. Nàng… lại bị người ta đem ra làm gối.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Dận Chân nhìn nhìn nàng, nói: “Cái gối này dễ chịu thật”. Nhan Tử La chỉ muốn cầm gối úp vào mặt chàng.
Hôm đó sau khi chàng vào kinh, Nhan Tử La ném luôn mấy cái gối hình con lợn vào trong hòm, mắt không thấy, tim không phiền. Còn tiếp tục nhìn, không chừng ngày nào đó nàng sẽ tức giận phát điên mất.
Đáng tiếc, nàng lại sai rồi, không ngờ động vào chàng lại là chuyện phiền phức như thế, bởi ngày nào chàng cũng đòi Nhan Tử La phải mang “Nhan Tử La” ra cho chàng dùng.
Do sắp đến ngày vạn thọ của Khang Hy, nên Dận Chân rất bận, thường xuyên nửa đêm mới về đến nhà. Ban đầu Nhan Tử La còn cảm động, nhưng sau năm, sáu, bảy, tám, ngày hành hạ bản thân như thế, thấy mỗi ngày chàng chỉ ngủ được hai canh giờ đã vội dậy, cảm thấy chàng thật đáng thương. Càng đáng thương hơn nữa chính là bản thân nàng, ngày nào cũng phải nửa đêm mới được ăn cơm, hệ tiêu hóa rõ ràng rối loạn.
“Tứ gia”, Nhan Tử La khẽ gọi. Hiếm lắm mới có hôm chàng về trước khi trời tối.
“Ừm?” Dận Chân ngẩng đầu nhìn nàng.
“Chàng về phủ sống đi! Hàng ngày cứ đi đi lại lại thế này cũng không phải là cách hay”, Nhan Tử La nói. Sau đó thầm tự tán dương mình một hồi, đúng là bà vợ bé hiền hậu, hồ ly tinh hiền hậu.
“Ta về đâu ngủ phải chờ nàng sắp xếp?”, Dận Chân hỏi.
Chàng mệt chết thì kệ chàng, đáng ghét!
Nhan Tử La tức tới mức muốn xì khói, gắp một con tôm bỏ vào miệng, chẳng buồn bóc vỏ, vặt đầu.
“Tôm chưa bóc vỏ”, Dận Chân nhắc nhở.
“Thiếp…” Nhan Tử La muốn nói: Thiếp thích thế. Chẳng trách con tôm này không dễ nhai chút nào.
“Cũng chưa bỏ đầu”, Dận Chân nói tiếp. Sau đó thỏa mãn nhìn Nhan Tử La phồng mang trợn má, bắt đầu xuất hiện chứng co giật cơ mặt.
“Chàng… “ Nhan Tử La tức tối nuốt con tôm xuống.
“Làm sao?”, Dận Chân hỏi.
“Không có gì.” Nhan Tử La cúi đầu ăn cơm.
Nửa đêm, Nhan Tử La nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm bên cạnh, chàng ngủ say rồi à? Hơi thở đều đặn nhịp nhàng thế này mà. Hằng ngày đều ngủ ít như thế, đến người sắt cũng không chịu nổi, chàng tưởng mình là Vương Tiến Hỷ[3] chắc? Huống hồ hằng ngày còn phải hao tâm tổn trí tính toán bao nhiêu việc, nếu lao lực quá ốm thì làm thế nào? Đám vợ của chàng chẳng phải sẽ băm nàng ra mà hầm canh cho chàng bồi bổ hay sao?
[3] Nhân vật trong cuốn sách Con người thép Vương Tiến Hỷ được Nhà xuất bản Ngoại văn Bắc Kinh xuất bản năm 1973.
Nàng khe khẽ thở dài, rúc đầu vào lòng chàng, lẩm bẩm: “Tuổi này rồi còn thể hiện ra vẻ gì chứ, chưa thấy ai tự tìm phiền phức như chàng. Tưởng thiếp thích quản chàng chắc? Xì, nếu không phải vì sợ đám vợ lớn, vợ bé của chàng tới tìm mình gây sự, chàng có mệt chết thì cũng kệ chàng”. Nàng muốn làm một người vợ bé hiền thục sao lại khó như thế chứ, tại sao chàng không cho nàng cơ hội?
Nàng không nhìn thấy, sự khủng bố trên nét mặt người đàn ông nằm cạnh mình, tay phải nắm chặt thành nắm đấm.