Tống Y Chương 187 : Thai nhi bệnh

Tống Y
Tác giả: Mộc Dật
Chương 187: Thai nhi bệnh

Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm

Đỗ Văn Hạo buông dao phẫu thuật xuống, đổi tay, cẩn thận sờ nhẹ lên bụng của sản phụ, sau đó hơi trầm ngâm, quay đầu nói với Tuyết Phi Nhi: “Đưa kim châm đây!”

“Kim châm? Lấy kim châm để làm gì? Châm để giảm đau cho nàng ư?” Tuyết Phi Nhi vừa nói vừa đi lấy kim châm đưa cho Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo không trả lời, cầm lấy kim châm, tay trái lần mò tìm kiếm trên phần bụng nhô lên của sản phụ, chỉ trong chốc lát, dừng lại. Ngón cái và ngón trỏ của tay trái chụm thành hình chữ bát (八) đè xuống. Kim châm từ từ đâm vào, lập tức, phần da của sản phụ dưới tay hắn hơi lay động.

Đỗ Văn Hạo ngưng thần quan sát động tĩnh phần da thịt phía trên của sản phụ, từ từ đâm sâu xuống phía dưới. Rất nhanh, sản phụ liền yếu ớt mà kêu lên: “Ôi chao! Muốn ra rồi! Đau quá! Ôi chao! Đứa bé muốn ra rồi! Phù phù! Ôi chao!”



Nhị nữ vừa mừng vừa sợ, Tuyết Phi Nhi vội vàng vừa đẩy Đỗ Văn Hạo ra bên ngoài vừa nói: “Ca, nhanh đi ra, kẻo lại gặp xui xẻo!”

Người cổ rất chú trọng đến điều này, cho rằng sản phụ lúc sinh sản rất dơ bẩn cho nên nam tử không nên ở bên cạnh, nếu không sẽ xui xẻo cả đời.

Chờ Đỗ Văn Hạo bị Tuyết Phi Nhi đuổi ra ngoài, sau khi cửa phòng đóng lại Bàng Vũ Cầm vội vàng vén khăn phẫu thuật lên, tách hai chân sản phụ ra, hướng dẫn sản phụ hô hấp như thế nào để dễ dàng sinh nở. Truyện Tống Y

Sau khi Đỗ Văn Hạo bị Tuyết Phi Nhi đẩy ra ngoài, Bồ lão hán cùng nhi tử Bồ Lĩnh đang ở ngoài cánh cửa sốt ruột bước đi bước lại như kiến bò trên chảo nóng. Mà Bồ lão thái ngồi trên ghế ở một bên, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.

Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đi ra, Bồ lão hán cùng Bồ Lĩnh vội vàng chạy tới đón, hỏi: “Đỗ tiên sinh, tình hình thế nào rồi?”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười: “Đã sắp sinh rồi!”

“Thật ư?” Bồ lão hán còn không kịp phản ứng lại: “Không phải đã nói là phải mổ để sinh con mà? Thế nào lại nhanh như vậy?”

“Còn chưa có mổ, ta chỉ đâm một châm, thiếu nãi nãi đã muốn sinh rồi. Lần này hẳn là sẽ rất thuận lợi. Yên tâm đi. Ha ha!”

“Ồ! Đúng là thần y! Đỗ tiên sinh quả là thần y! Cảm ơn trời đất!”

Bồ Lĩnh khấp khởi vui mừng bước hai bước dừng lại bên cánh cửa, cúi đầu hô vào: “Hỉ Chi! Đừng sợ hãi, tướng công ở ngay trước cửa này, Đỗ tiên sinh đã nói, ông ta châm cứu cho nàng, nàng rất nhanh có thể sinh hạ hài tử! Yên tâm đi! Ô ô!” Bồ Lĩnh vừa nói xong, vì quá vui mừng, nhịn không được khóc lên. Truyện Tống Y

Bồ lão thái đứng dậy, ngây ngốc nhìn Đỗ Văn Hạo: “Thật sự có thể bình an sinh hạ sao?” Truyện Tống Y

“Ừm! Không có vấn đề gì!”

Ngay lúc Đỗ Văn Hạo trả lời, trong phòng vọng ra tiếng trẻ con khóc rồi tiếng reo “Oa, ra rồi!”, thanh âm này nhỏ như tiếng mèo kêu.

Tuyết Phi Nhi ở trong phòng cũng kinh hỉ mà kêu lên: “Được rồi! Sinh rồi! Sinh hạ rồi!”

Bồ lão thái kinh ngạc nhìn vào cánh cửa, dường như không tin vào lỗ tai của mình, nói thầm: “Thật sự sinh rồi sao?”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Hình như lão phu nhân không hi vọng hài tử được sinh ra?”

Bồ lão thái trừng mắt nói: “Tại sao không hi vọng hài tử được sinh hạ chứ? Hài tử mang họ Bồ nhà ta, tất nhiên ta hi vọng mẫu tử đều bình an. Lúc trước ta chỉ nói là có người động tay động chân cho nên Hỉ Nhi không có thể sinh hạ đứa nhỏ này!”

“Có đúng không?” Đỗ Văn Hạo ý vị thâm trường(1) mà cười hỏi.

“Ngươi cười cái gì hả, vốn là như vậy mà!” Bồ lão thái bất mãn nói. Sau đó, lại tò mò hỏi dò: “Nương tử của ngươi lúc trước cũng dùng kim châm cứu, đâm vài lần nhưng không thể sinh, làm sao ngươi đâm có một cái liền sinh hạ vậy?”

“Có hiệu quả hay không, điều quan trọng không phải là đâm bao nhiêu châm mà là phải xem có đúng phương vị hay không!”

“Ngươi đâm vào chỗ nào vậy?”

Đỗ Văn Hạo giơ ban tay trái lên chỉ vào Hổ Khẩu huyệt: “Đây, châm vào chỗ này của hài tử!”

“Tại sao phải châm vào nơi đó?”

“Khi ta tìm vị trí trên bụng sản phụ, phát hiện thai nhi nắm tay lại rất kỳ lạ, lại tiếp tục kiểm tra cẩn thận thì phát hiện hài tử cầm vật gì đó. Ta cẩn thận suy nghĩ, phỏng chừng hài tử đã ra nhưng không biết vì nguyên nhân gì bàn tay lại nắm lấy cuống rốn cho nên không thể sinh hạ, ta mới dùng kim châm đâm vào Hổ Khẩu huyệt của hài tử làm cho hài tử đau, buông tay ra. Vì thế liền có thể sinh nở”. Truyện Tống Y

Bồ lão thái mở to hai mắt ngơ ngác nhìn Đỗ Văn Hạo.

Bồ lão hán cùng Bồ Lĩnh lại càng kinh hỉ, trong lòng thầm than may mắn mới có thể gặp được một danh y tài giỏi như Đỗ Văn Hạo, một châm là có thể thuận lợi sinh hạ.

Đỗ Văn Hạo nhìn Bồ lão thái thản nhiên nói: “Lão phu nhân, thai nhi cầm nhau thai trong tay là sự tình trong vạn người cũng khó có một, ta rất ngạc nhiên. Tại sao lại xuất hiện trên người Tô thị vậy? Lão phu nhân biết nguyên nhân chứ?”

Ánh mắt Bồ lão thái có chút hốt hoảng: “Nguyên nhân của chuyện này tại sao lại hỏi ta? Ta làm sao mà biết được! Ta không tin có sự việc thần kỳ như lời nói của ngươi! Cái gì mà châm một cái làm hài tử buông tay. Thế gian làm gì có chuyện này! Bế hài tử đến đây để ta xem nào!”

Bồ lão hán nói: “Bất luận là thế nào. Hài tử đã sinh ra là tốt rồi, còn cần xác thực cái gì nữa! Đúng rồi! Còn chưa hỏi đứa bé là nam tử hay nữ tử kìa”. Truyện Tống Y

Bồ lão thái bĩu môi nói: “Nhất định là một nha đầu! Nếu là nam hài tử, người bên trong đã sớm liên tục chúc mừng rồi!”

Bồ lão hán sắc mặt trở nên rất khó coi.

Vào lúc này, lại nghe thấy âm thanh khẩn trương của Bàng Vũ Cầm từ trong vọng ra: “Tướng công, làm sao bây giờ? Nhau thai không ra.”

Đỗ Văn Hạo trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Dùng rượu nóng uống vào, nhau thai nhất định sẽ ra!”

Bồ lão hán vội vàng sai nhi tử đi lấy rượu thuốc, nhưng Bồ lão thái lại cười lạnh một tiếng, nói: “Hay! Phương thuốc tốt! Hỉ Chi không uống được rượu, uống rượu sẽ say ngay! Nếu uống rượu thì không còn làm gì được nữa!”

Đỗ Văn Hạo cau mày nói: “Thiếu nãi nãi không dùng được rượu? Vậy đơn thuốc này không có tác dụng, một khi uống say bất tỉnh thì càng không có cách nào làm cho nhau thai ra. Chờ một chút để ta nghĩ biện pháp… Như vậy đi, dùng đậu đen sao vàng, sau đó giã nát đem đậu ngâm vào trong rượu làm thành hai hoàn cho sản phụ dùng, nhau thai sẽ theo máu đi ra. Đơn thuốc này không cần uống, hẳn là không có vấn đề gì!” Truyện Tống Y

Bồ lão thái liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, nói: “Trong bụng ngươi rút cuộc chứa bao nhiêu phương thuốc vậy?”

“Không nhiều nhưng cũng không ít, chỉ đủ dùng thôi!”

Quản gia ở bên cạnh vội vàng theo đơn thuốc Đỗ Văn Hạo đọc ra, nhanh chóng đi chuẩn bị tốt, sau đó đưa vào trong phòng.

Không bao lâu trong phòng truyền ra âm thanh vui mừng của Bàng Vũ Cầm: “Tốt quá! Nhau thai ra rồi!”

Mọi người bên ngoài lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cánh cửa được mở ra. Tuyết Phi Nhi ôm một bọc tã lót đứng ở cửa nói rằng: “Là một nữ nhi, mẫu tử bình an!” Truyện Tống Y

Nét mặt già nua của Bồ lão hán lập tức nheo lại, dậm chân một cái. Xoay người, hai tay chắp sau lưng “thịch thịch” không hề ngoảnh lại bước ra khỏi Ngũ Vị đường.

Tâm tình của Bồ Lĩnh cũng rất uể oải, nhìn theo bóng lưng phụ thân vừa rời đi, ngửa đầu thở dài một tiếng.

Bồ lão thái ha hả cười nói: “Nữ nhi là tốt! Nữ nhi tại sao lại không tốt chứ! Cho ta xem một cái!” Đưa tay tiếp nhận bọc tã từ Tuyết Phi Nhi, chỉ thấy đứa bé lập tức mặt mày nhăn nhó, nghẹn ngào khóc ầm lên, thanh âm nhỏ bé yếu ớt làm cho người ta lo lắng. Nhất là hai nắm tay nhỏ bé, nắm chặt vung vẩy trong không trung, như là muốn đấu tranh một trận cùng vận mệnh. truyện copy từ tunghoanh.com

Bồ lão thái cũng không quan tâm mặt mũi đứa bé như thế nào, chỉ lo nắm lấy tay đưa bé xem có vết kim châm hay không: “Ha ha! Thì ra là nói hươu nói vượn, làm gì có châm kim vào tay chứ, ở đây nào có lỗ kim?”

“Con người có hai tay lão phu nhân ạ”.

Đỗ Văn Hạo chế giễu, nói.

Bồ lão thái mặt đỏ lên, hối hận vì mình quá khẩn trương, vội vàng nắm lấy cánh tay nhỏ bé kia của hài tử, chăm chú nhìn. Quả nhiên, có một lỗ châm nhỏ đập vào mắt! Truyện Tống Y

Bồ lão thái cực kỳ kinh ngạc, lại liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo một cái: “Thật là nhìn không ra, ngươi tuổi còn trẻ mà y thuật lại cao như vậy”.

Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Đa tạ đã khích lệ. Chỉ là, hài tử mặc dù đã sinh ra, nhưng đứa bé này ở trong bụng mẫu thân bị kinh sợ, phỏng chừng ốm đau sẽ không sống được lâu dài, nếu sống lâu chỉ sợ lúc trưởng thành cũng trở thành kẻ si ngốc”. Truyện Tống Y

Bồ lão thái cười cười: “Đó là số nó như vậy, còn có hi vọng gì chứ!”

Bồ Lĩnh sau khi nghe Đỗ Văn Hạo nói lời này, vẻ mặt buồn rười rượi, nói: “Ông trời ơi, hài tử đã được sinh ra, nhưng mắc bệnh nặng vậy thì làm sao đây! Ô ô ô!”

Bồ lão thái cất giọng lạnh lùng: “Không cần lo lắng, mẹ đã nghĩ ra cách xử lý đứa bé này như thế nào rồi”.

“Không! Không!” Bồ Lĩnh vội vàng ôm lấy hài tử trong lòng Bồ lão thái, nhìn bộ dáng sợ hãi của đứa bé trong lòng bi phẫn vô cùng. Nước mắt chảy ròng ròng, thấp giọng nói: “Nương! Hài tử là huyết mạch nhà họ Bồ. Dù là thế nào, chúng ta cũng phải nuôi nấng nó lớn khôn!”

“Thích nuôi dưỡng một kẻ ngu thì tùy ngươi! Nương mặc kệ ngươi!” Bồ lão thái giận giữ quay mặt đi.

Bồ Lĩnh khóc hỏi Đỗ Văn Hạo: “Đỗ tiên sinh. Nữ nhi của ta mắc phải bệnh gì vậy?”

“Bây giờ hài tử còn quá nhỏ, rất khó chẩn sát. Hơn nữa, trị liệu cho trẻ nhỏ ta không am hiểu bằng đồ đệ Tiền Ất của ta, hắn là Thái Y Thừa của Thái Y viện. Tiền Bất Thu vô cùng am hiểu về vấn đề này, có lẽ hắn có biện pháp”.

“Cảm ơn! Rất cảm ơn ngài! Xin ngài cứu chữa cho nữ nhi của ta! Muốn bao nhiêu tiền cũng được!”

Đỗ Văn Hạo thở dài: “Nhưng mà, ta nói thật, cho dù đồ đệ của ta, chỉ sợ hắn nhất thời cũng chưa thể tìm được biện pháp tốt để chữa bệnh này. Dù sao, chúng ta cũng không biết trên người lệnh ái rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm cho đứa nhỏ này ở trong bụng mẫu thân co giật. Nếu muốn chữa căn bệnh này thì phải tìm được nguyên nhân gây ra bệnh đã. Lão phu nhân có thể cho vãn bối xem qua phương thuốc của Lận Viễn thái y được không?”

“Xem cái đó làm gì? Ta không nhớ là để ở nơi nào rồi! Đúng rồi, chuyện nhà chúng ta không cần ngươi quản, ngươi là một đại phu, lo chữa bệnh là được rồi. Quản gia! Quản gia! Trả mười lượng bạc cho Đỗ tiên sinh! Tiễn khách!”

Quản gia đi theo trả mười lượng bạc cho Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo mỉm cười nhận lấy.

“A? Sao ngươi còn chưa đi?” Bồ lão thái trừng mắt nói.

“Lão phu nhân, người hồ đồ rồi sao? Đây là nhà của chúng ta, là dược phô Ngũ Vị đường! Người bảo ta phải đi đâu bây giờ?” Truyện Tống Y

Bồ lão thái chợt hiểu, mặt đỏ lên, hừ một tiếng: “Chúng ta đi!”

Bởi vì không tiến hành mổ đẻ cho Tô Hỉ Chi, tất nhiên cũng không cần nhập viện. Chỉ là vừa sinh xong chưa thể đi lại ngay cho nên bà sai người hầu cho nàng nằm trên giường có màn che bốn phía, lúc này mới cho người khiêng cả giường rời khỏi Ngũ Vị đường, đặt lên xe trâu trở về Bồ trạch.


(1):Ý vị thâm trường (Ý vị sâu xa) – Chương "Luận Ngữ tự thuyết (論語序說)": "Độc chi dũ cửu, đãn giác ý vị thâm trường = Đọc ấy cực lâu, nhưng thấy ý vị sâu xa (讀之愈久、但覺意味深長). ( Đây là chú thích mình tra được trên wikipedia)

Nguồn: tunghoanh.com/tong-y/chuong-187-Qxgaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận