Bởi vì nhớ đến mẹ Đồng, Lạc Ngưng Nhi cùng Vũ Vi vội vàng ăn cơm xong rồi ai về nhà nấy.
Thời điểm Vũ Vi tiến vào phòng, nhìn thấy mẹ đang ngồi ở trên sofa xem tivi.
Vũ Vi lo lắng đi đến trước người mẹ, vẻ mặt không vui nhìn mẹ Đồng mẫu, "Mẹ, người mới vừa làm phẫu thuật xong nên nghỉ ngơi cho tốt đi."
Vẻ mặt Đồng Kỳ lại tỏa vẻ không cần, "Yên tâm đi, thân thể mẹ mẹ biết mà rất tốt." Nói xong trên mặt bà treo một mỉm cười đặc biệt nhìn Vũ Vi, "Như thế nào? Con có thấy Trác Nhất Phi không?"
Vũ Vi ngầm liếc mắt, ở bên ngoài Lạc Ngưng Nhi nói giúp Trác Nhất Phi, trong nhà mẹ cũng không thể tách rời Trác Nhất Phi, xem ra Trác Nhất Phi đã đem hai người quan trọng nhất của cô lấy lòng rồi.
"Không có, hắn đi công tác rồi." Vũ Vi đỡ mẹ đi vào phòng ngủ.
Nghe được Trác Nhất Phi không có tới nhà hàng, trong lòng mẹ Đồng không khỏi một trận thở dài, bà nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Vũ Vi, "Vũ Vi nha. Kỳ thật Nhất Phi hắn thật sự rất tốt con suy xét cân nhắc hắn đi không cần giống như mẹ thủ Phụ Tâm Hán quá cả đời. Lãng phí thời gian cùng thanh xuân, không đáng."
(Thủ Phụ Tâm Hán: Trông chờ kẻ phụ tình)
Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng, "Mẹ,người nghĩ ở đâu ra cái lí luận đó vậy?Con đối với Lục Hàng đã sớm không còn cảm giác nữa rồi,bây giờ con chỉ không muốn tiếp nhận tình cảm khác mà thôi."
Mẹ Đồng nhìn Vũ Vi nói đến Lục Hàng, trên mặt không có điểm thay đổi nào, biết Vũ Vi đã quên Lục Hàng triệt để,bà cảm giác cực kỳ vui mừng, bà chậm rãi ngồi ở mép giường, nhìn Vũ Vi đem gối mềm mại đỡ dưới lưng bà, "Vũ Vi, mẹ chỉ là không muốn con bỏ qua một nhân duyên tốt thôi."
Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng, "Mẹ, người cứ yên tâm đi, trong lòng con biết mà."
Buổi tối ngày hôm sau, Lạc Ngưng Nhi gọi điện thoại hẹn Vũ Vi đi xem phim.
Vũ Vi không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, cô muốn ở nhà chăm sóc mẹ.
Nhưng Lạc Ngưng Nhi quấn quít làm phiền, Vũ Vi không đáp ứng cô cô liền trực tiếp gọi điện thoại ẹ Đồng.
Bất đắc dĩ bị ép, Vũ Vi đành phải đáp ứng cùng Lạc Ngưng Nhi đi xem phim.
Cô chỉ mặc đơn giản, quần jean cùng áo sơ mi màu trắng thêm một đôi giày vải bố.
Thời điểm Vũ Vi đến cửa rạp chiếu phim, phim đã sắp mở màn rồi.
Cô nhìn thoáng qua khấp nơi, khi vào bên trong không thấy bóng dáng Lạc Ngưng Nhi, cô chuẩn bị gọi điện thoại cho Lạc Ngưng Nhi.
" Đến đây." Nghe được thanh âm quen thuộc của Trác Nhất Phi làm cho Vũ Vi hơi run sợ một phen, đồng thời cắt đứt điện thoại vừa mới thông qua Lạc Ngưng Nhi. Cô xoay người vừa thấy toàn thân Trác Nhất Phi mặc tây trang hàng hiệu, trong ngực ôm hai thùng Popcorn, trên mặt treo một tươi cười nhìn cô. Nhìn thấy Trác Nhất Phi xuất hiện tại nơi này, trong lòng Vũ Vi ngầm mắng Lạc Ngưng Nhi, cư nhiên bán đứng cô.
Lúc này bộ dáng Trác Nhất Phi đáng yêu cùng quần áo hắn mặc rất không tương xứng, làm cho Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng.
Trên mặt hắn vui vẻ tươi cười lại làm cho trong lòng Vũ Vi một mặt ấm áp, cô khẽ gật đầu," Ừa, đến đây."
Trác Nhất Phi đem một thùng Popcorn trong ngực đưa cho Vũ Vi, "Thân thể dì Đồng có khỏe không?"
Trong lòng Vũ Vi lại một cỗ ấm áp, Trác Nhất Phi thật sự cực kỳ quan tâm mẹ cô, cô gật gật đầu, " Ừa,rất tốt,cậu trở về khi nào?"
"Vừa mới." Trác Nhất Phi cùng Vũ Vi một bên nói chuyện phiếm vừa đi tiến vào rạp chiếu phim.
Phim rất buồn cười, Vũ Vi cực kỳ vui vẻ, rời khỏi rạp chiếu phim trên mặt hắn vẫn như cũ treo một vẻ tươi cười.
"Mình còn chưa có ăn cơm chiều,cậu đi ăn với mình có được hay không?" Vẻ mặt Trác Nhất Phi chờ mong nhìn Vũ Vi hỏi.
Vũ Vi vốn muốn cự tuyệt Trác Nhất Phi về nhà chăm sóc mẹ, nhưng nghĩ đến Trác Nhất Phi ngồi mấy giờ trên máy bay, vừa mới trở lại liền cùng cô đi xem phim, đến bây giờ còn không có ăn cơm chiều, cô không đành lòng cự tuyệt Trác Nhất Phi, " Được."
Trác Nhất Phi vừa nghe được Vũ Vi đồng ý trong lòng hưng phấn không thôi, lái xe hướng nhà hàng lớn nhất mà đi.
Mới vừa tiến vào nhà hàng tầm mắt Vũ Vi liền bị một thân thể quần áo phụ nữ màu đỏ gợi cảm cùng đối diện cô ta là người đàn ông sắc mặt lạnh lùng hấp dẫn.