Nửa năm sau, chín giờ tối, trụ sở tập đoàn Trung Viễn.
Một cô gái tóc xõa ngang vai, mặc một chiếc áo sơ mi bằng lụa màu vàng và chiếc quần ôm sát tuyệt đẹp ngồi gọi điện sau bàn làm việc.
“Tông giám đốc Đổng, ngài yên tâm, công ty chúng tôi rất chú ý tới hạng mục này, tổng giám đốc Kim nhất định sẽ sắp xếp thời gian bàn bạc với ngài… Vâng, hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, thở phào một hơi, cô gái mệt mỏi dựa vào ghế.
Tiếng chuông điện thoại trên bàn cô chợt vang lên lần nữa. Cho là khách hàng, cô lập tức mỉm cười rất chuyên nghiệp “Alo, Hạ Tử Du xin nghe.”
Tối muộn Hạ Tử Du và Kim Trạch Húc lên máy bay đi Mỹ.
Ở nơi đấu thầu, Hạ Tử Du nhìn những lãnh đạo cao cấp của các tập đoàn quốc tế nổi tiếng, không khỏi hoang mang nhìn Kim Trạch Húc, thì thầm “Trạch Húc, tôi cứ tưởng anh dẫn tôi đi Mỹ là có chuyện công quan trọng. Nhưng, anh tới đây để đấu thầu hạng mục đâu cần tôi?” Người nên đi với anh phải là thư ký chứ?
Kim Trạch Húc bình tĩnh ngồi trên ghế, nói ý nhị “Hôm nay em đóng vai thư ký của anh.”
Hạ Tử Du nhất thời kinh ngạc “Hả, tại sao?”
Kim Trạch Húc quay đầu, nhìn Hạ Tử Du chăm chú “Bởi vì anh muốn em tận mắt nhìn thấy anh đánh bại đối thủ ra sao.”
“Hả?’
Hạ Tử Du vẫn không hiểu gì, khi cô chuẩn bị hỏi Kim Trạch Húc cho rõ thì nơi đấu giá bỗng xôn xao hẳn lên.
“Người của Đàm thị tới rồi…”
Không biết ai hô lên một câu, một giây sau, chị Dư mang theo hai thuộc hạ sắc sảo xuất hiện.
Có lẽ không gặp đại diện Đàm thị như dự tính, hội trường dần yên tĩnh trở lại.
Hạ Tử Du liếc nhìn chị Dư giao giá đấu thầu cho người chủ trì đấu thầu, điều này hiển nhiên chứng tỏ chị Dư đại diện cho Đàm thị đến tham gia.
“Đàm thị cũng đến đấu thầu hạng mục này, chúng ta còn có cơ hội gì…”
“Tôi đã nghe tin Đàm thị sẽ tham gia đấu thầu, tôi cũng chỉ muốn thử vận may của mình thế nào…”
Dường như tất cả các công ty tham gia đấu thầu đều hiểu là không thể đoạt được hạng mục này, nhất trí cho là Đàm thị sẽ giành được dễ dàng.
Khóe miệng Kim Trạch Húc cong lên rất tự nhiên, như thể hoàn toàn không quan tâm gì đến những lời này.
Cảm thấy chị Dư đang nhìn về phía mình, Hạ Tử Du vội vàng chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Kim Trạch Húc nhìn thấy phản ứng của Hạ Tử Du, nói thản nhiên “Em đã thấy đối thủ của anh.”
Hạ Tử Du nhìn Kim Trạch Húc với vẻ khó hiểu.
Kim Trạch Húc nhìn phía trước nói nghiêm túc “Anh định cho em thấy, trên thế giới này không phải chỉ có Đàm, anh ta không phải thần, cũng không thể nào nắm giữ thời gian trong tay.”
Khi Hạ Tử Du còn đang sững sờ vì những lời của Kim Trạch Húc, cuộc đấu thầu chính thức bắt đầu.
…………………….
Trải qua đấu tranh kịch liệt, cuối cùng Trung Viễn đã đánh bại đối thủ Đàm thị mạnh mẽ nhất.
Việc này hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người, nhưng việc Kim Trạch Húc thành công ở lần đấu thầu này khiến cả giới kinh doanh rửa mắt mà nhìn…
“Chúc mừng tổng giám đốc Kim, đúng là tuổi trẻ tài cao.”
“Tổng giám đốc Kim, có thời gian tôi sẽ đến thành phố Y, có lẽ anh sẽ phải bớt thời gian gặp tôi…”
Những lời a dua nịnh hót khách sáo bắt đầu vây quanh Kim Trạch Húc, anh chỉ khiêm nhường bắt tay với mọi người.
Người cuối cùng đến trước mặt Kim Trạch Húc là chị Dư.
Chị Dư chủ động bắt tay với Kim Trạch Húc, chúc mừng “Tổng giám đốc Kim, chúc mừng Trung Viễn của các anh… Tôi tưởng là Đàm thị chắc chắn sẽ giành được hạng mục, xem ra lần này trở về sẽ bị ông chủ trừng phạt rồi.”
Kim Trạch Húc cười khách sáo. “Chị Dư nói gì vậy, lần này phải cảm ơn Đàm thị rồi…”
Ngay sau đó tầm mắt chị Dư chuyển sang Hạ Tử Du đang đứng bên cạnh.
Chị Dư chào hỏi khách sáo. “Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp, so với nửa năm trước, bây giờ nhìn cô rất có tinh thần.”
Đúng vậy, nửa năm ngắn ngủi đã khiến Hạ Tử Du trở nên xinh đẹp tự tin như hai năm trước.
Hạ Tử Du nở nụ cười bình tĩnh “Chị Dư, đã nửa năm không gặp, chị không hề già đi chút nào…”
Chị Dư cười lúng túng. “Vậy tôi đi trước nhé, hẹn gặp ở tiệc chúc mừng tối nay.”
…………………
Sau khi chị Dư đi, Hạ Tử Du thu hồi nụ cười trên mặt, giọng trầm xuống “Đây là mục đích anh dẫn tôi tới Mỹ sao?”
Kim Trạch Húc trả lời thành thật “Anh chỉ muốn cho em thấy, những năm qua Đàm Dịch Khiêm bày mưu tính kế trên thương trường chẳng qua là vì chưa gặp được đối thủ thực sự.”
Hạ Tử Du chợt nhíu mày, nhìn Kim Trạch Húc chất vấn “Tại sao tôi phải biết những thứ này?”
Kim Trạch Húc không hề giấu giếm, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tử Du “Bởi vì anh thích em.”
Hạ Tử Du đi vào thang máy, nói lãnh đạm “Anh đã biết đáp án của tôi.” Mặc dù nửa năm qua Kim Trạch Húc không hề nói gì với Hạ Tử Du nhưng cô có thể cảm nhận được qua cách cư xử của anh. Nhưng, tình yêu đã không còn là mối quan tâm trong cuộc sống của cô nữa.
Kim Trạch Húc cùng đi vào thang máy.“Chẳng phải em không chấn nhận anh vì trong tim em vẫn còn Đàm Dịch Khiêm sao?”
Lâu rồi không nghe thấy ba chữ Đàm Dịch Khiêm, trái tim Hạ Tử Du chợt nhót lên đau đớn, cô bực mình nhìn Kim Trạch Húc “Tôi không cần giải thích chuyện riêng với anh.”
Kim Trạch Húc trầm giọng “Anh cũng đã biết Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa kết hôn với Hạ Hân, tròng lòng em vẫn còn…”
Đúng vậy, nửa năm trước Đường Hân tuyên bố trên TV hôn lễ của cô và Đàm Dịch Khiêm sẽ lùi lại một năm vì lý do cá nhân.
Kim Trạch Húc cũng không biết khi anh nói tới những điều này Hạ Tử Du hơi ngẩn người, nhưng không hề biểu hiện cảm xúc gì khác đi ra khỏi thang máy.
………………..
Trở về phòng khách sạn, Hạ Tử Du ôm gối ngồi trên ghế salon.
“Đàm Dịch Khiêm không kết hôn với Đường Hân…”
Thực tế, nếu không phải Kim Trạch Húc nói chuyện này thì cô cũng không biết. Không ai biết nửa năm qua cô lao vào công việc không quan tâm đến bất kỳ tin tức gì.
Cô cũng không rõ là cô không có thời gian hay không muốn chú ý, nhưng tin tức này đích thực khiến cô rung động. Không phải cô vẫn còn quyến luyến với Đàm Dịch Khiêm như lời Kim Trạch Húc nói, mà không hiểu tại sao Đàm Dịch Khiêm không kết hôn với Đường Hân.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Hạ Tử Du để gối ôm xuống đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy Kim Trạch Húc đang đứng bên ngoài.
Kim Trạch Húc xin lỗi chân thành. “Chuyện vừa rồi anh xin lỗi em…”
Hạ Tử Du xoay người đi vào phòng “Tôi không giận, chỉ hi vọng sau này anh sẽ cử tôi đi công tác vì chuyện công việc.”
Kim Trạch Húc nói ôn hòa “Được, vậy tiệc chúc mừng tối nay…”
Hạ Tử Du nhún vai chán nản. “Đã đảm đương vai trò thư ký của anh, tôi đương nhiên phải tham gia cùng anh.”
……………..
Xiêm y lộng lẫy, ăn uống linh đình.
Tiệc đấu thầu được tổ chức ở vườn hoa lộ thiên trong khách sạn Hạ Tử Du ở, cô mặc một bộ váy hở vai màu trắng, ưu nhã ở bên cạnh Kim Trạch Húc.
Vô số ánh mắt thèm thuồng vẻ đẹp thoát tục của Hạ Tử Du, Kim Trạch Húc cầm ly rượu trong tay thì thầm vào tai Hạ Tử Du “Hôm nay em thật là đẹp.”
Quả thật như vậy, mái tóc thẳng mượt, trang phục tinh xảo, làn da mịn màng, tối nay cô nghiễm nhiên trở thành tiêu điểu của bữa tiệc.
Hạ Tử Du mỉm cười “Cảm ơn.”
“Tổng giám đốc Đàm, cảm ơn anh bận rộn vẫn tới tham gia bữa tiệc hôm nay…”
Bỗng dưng, bên tai Hạ Tử Du truyền đến tiếng nịnh nọt của một vị lãnh đạo cao cấp, hình như vị quan chức đang trò chuyện với người tới này tên là Lệnh Hạ.
Hạ Tử Du chấn động mạnh, ngước nhìn theo bản năng.
Đàm Dịch Khiêm mặc một bộ vest màu xám vừa tới bữa tiệc, một đám người a dua nịnh hót thoáng chốc đã vây đến.
Hạ Tử Du không ngờ ánh mắt cô lại đụng phải ánh mắt Đàm Dịch Khiêm dễ dàng như vậy, biết lúc này rút lui cũng không còn kịp, Hạ Tử Du cầm ly rượu chủ động đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, giọng điệu khách sáo “Tổng giám đốc Đàm, đã lâu không gặp.”
Sự thong dong của cô trước mặt anh tựa như một người bạn từng quen biết mà không quá thân thiết.
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm nhếch lên “Hạ tiểu thư.”
Từ lúc Đàm Dịch Khiêm xuất hiện ở bữa tiệc, Kim Trạch Húc đã chú ý đến từng biểu hiện nhỏ trên mặt Hạ Tử Du, nhưng sự bình tĩnh của cô nằm ngoài dự đoán của anh.
Vị quan chức chính phủ kia bắt đầu giới thiệu “Tổng giám đốc Đàm, vị này chính là người đoạt được hạng mục trong cuộc đấu thầu hôm nay, tổng giám đốc tập đoàn Trung Viễn Kim Trạch Húc…”
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm chuyển sang Kim Trạch Húc “Tổng giám đốc Kim, chúc mừng.”
Kim Trạch Húc khiêm tốn “Tổng giám đốc Đàm khiêm nhường rồi, khó có cơ hội được tổng giám đốc Đàm nể mặt đến dự tiệc chúc mừng của Trung Viễn, tôi vô cùng vinh hạnh… Ngược lại, hôm nay mọi người tới khá đông, tôi sợ không tiếp đãi Tổng giám đốc Đàm chu đáo được.”
Đàm Dịch Khiêm có thể nghe được hàm ý khác trong lời Kim Trạch Húc, nhưng vẫn nói tiếp. “Tổng giám đốc Kim, chẳng lẽ anh quên bên cạnh anh còn có thư ký xinh đẹp như vậy có thể đón tiếp tôi sao?”
Đã nói đến nước này, Kim Trạch Húc không thể làm gì khác đành gật đầu “Cũng được, Tử Du, em sẽ không ngại tiếp đãi Tổng giám đốc Đàm thay anh chứ?”
Hạ Tử Du gật đầu “Dĩ nhiên.”
Sau khi Kim Trạch Húc đi, tầm mắt Đàm Dịch Khiêm lại quay về Hạ Tử Du, khẽ mỉm cười “Hạ tiểu thư, chúc mừng cô trở thành trưởng phòng PR của tập đoàn Trung Viễn”
Hạ Tử Du bình tĩnh nói “Cảm ơn” Dứt lời nhân viên phục vụ chuyển một ly rượu đỏ cho Đàm Dịch Khiêm, “Tổng giám đốc Đàm, tôi thay mặt Tổng giám đốc Kim kính anh một ly.”
Đàm Dịch Khiêm nhận lấy rượu đỏ, chạm ly với Hạ Tử Du.
Có lẽ vì khoảng cách quá gần, lúc chạm cốc, Hạ Tử Du có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người Đàm Dịch Khiêm, hơi thở mà cô đã từng quyến luyến…
Hạ Tử Du uống một hớp rượu xua tan hơi thở của anh.
Ngay sau đó cô cười phá vỡ sự im lặng “Phải tồi, tổng giám đốc Đàm, không giành được hạng mục này chắc cũng không khiến Đàm Thị thiệt hại gì chứ? Thật ra tổng giám đốc Kim có thể giành được hạng mục này tôi cũng không ngờ tới, tôi cứ nghĩ tổng giám đốc Đàm là người luôn phòng ngừa chu đáo, hạng mục này đối với anh là quá dễ dàng.”
Bề ngoài nghe là lời khen tặng, kỳ thực lại là những lời trào phúng, gai góc.
Thông minh như Đàm Dịch Khiêm làm sao không nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Hạ Tử Du, ánh mắt thâm thúy của anh liếc qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhếch miệng “Chẳng lẽ Hạ tiểu thư đang lo lắng cho tôi?”
Hạ Tử Du đang định trả lời Đàm Dịch Khiêm thì Kim Trạch Húc trở lại, anh rất tự nhiên ôm hông cô, nói thân mật “Anh thấy em nói chuyện với Tổng giám đốc Đàm rất vui vẻ, đang tán gẫu chuyện gì vậy?”
Hạ Tử Du vẫn không có thói quen để người khác chạm vào nhưng lúc này cũng không khước từ Kim Trạch Húc, mà cười duyên nói “Đâu có, chúng tôi đang nói chuyện hạng mục lần này…”
Đàm Dịch Khiêm đương nhiên để ý đến cánh tay Kim Trạch Húc đặt trên eo Hạ Tử Du, bình tĩnh nói “Tổng giám đốc Kim, bên kia có vài người bạn, tôi đi trước.”
Kim Trạch Húc gật đầu “Được.”
Đợi Đàm Dịch Khiêm đi, Hạ Tử Du tách ra khỏi Kim Trạch Húc “Xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh.”
Đàm Dịch Khiêm có vẻ đang chuyện trò vui vẻ với bạn nhưng thật ra thì chú ý đến Hạ Tử Du đang đi về phía toilet ở góc vườn hoa.
Trong toilet, Hạ Tử Du nhẹ nhàng dùng nước lạnh vỗ lên gò má nóng bừng của mình.
Nhìn vào gương, cô không ngừng tự nhủ: Hạ Tử Du, vừa rồi mày biểu hiện rất tốt, phải, mày và anh ta đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa, việc mày cần phải làm chính là hãy để anh ta nhìn thấy mày hiện có thể sống vô cùng tốt, không hề bị bất kỳ ảnh hưởng nào từ anh ta.
Điều chỉnh lại tâm tình, hồi tưởng lại biểu hiện vừa rồi trước mặt Đàm Dịch Khiêm, lúc này Hạ Tử Du mới đi ra khỏi toilet.
Nhưng khi cô vừa bước ra ngoài, đèn trong cả bữa tiệc đột nhiên phụt tắt tối đen.
Hạ Tử Du đang loay hoay không hiểu chuyện gì thì thân thể mảnh mai yểu điệu của cô đã bị áp mạnh lên tường “A” cô hét lên một tiếng.
Vườn hoa tối đen như mực, bên tai cô còn truyền đến tiếng thét hốt hoảng của khách khứa, cho nên không ai chú ý đến tình trạng ở góc vườn hoa này.
Một hơi thở quen thuộc phả vào Hạ Tử Du, giọng nói nam tính trầm thấp tuyền đến “Ai cho em ăn nói sắc bén như vậy?”
Nghe thấy giọng anh, cô đang bị giam giữ giữa tay anh và bức tường phản ứng lại. “Anh buông ra…”