Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút Chương 159.2


Chương 159.2
Người giúp việc dẫn Liễu Nhiên đến vườn hoa chơi, Hạ Tử Du đi tới bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm lúc này đang thảnh thơi ngồi trên ghế sofa, lật xem bản tin tài chính kinh tế hưởng thụ một ngày nghỉ ngơi hiếm có, thấy Hạ tử Du lại gần, có lẽ anh cũng đoán được ý Hạ Tử Du muốn nói gì, không đợi Hạ Tử Du mở miệng lên tiếng, anh đã trực tiếp nói thẳng: “Cho phép bà ấy ra vào nơi này đã là giới hạn lớn nhất của anh.”  

Hạ Tử Du khoác cánh tay Đàm Dịch Khim, nhỏ giọng nói, "Nhưng dù sao bà cũng là mẹ anh!"

Mí mắt Đàm Dịch Khiêm cũng không màng nhấc lên, tầm mắt tiếp tục lướt qua bản tin tài chính trên tay, thảnn nhiên nói, "Những chuyện bà ấy làm không thể tha thứ."



Bà Đàm một lần nữa lại lợi dụng Đường Hân, Đan Nhất Thuần để phá hoại tình cảm giữa Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, đồng thời cũng phá hủy luôn tình cảm mẹ con vốn đã ít ỏi đến đáng thương của Đàm Dịch Khiêm và bà Đàm.

"Ông xã, sao anh lại không thích mẹ anh đến thế?” Đây là vấn đề mà Hạ Tử Du vẫn luôn thắc mắc.

Đàm Dịch Khiêm hờ hững nói, "Nhiều năm trước, bà ấy chỉ biết ôm hận mà không có thời gian để quan tâm đến những người khác.”

Hạ Tử Du lập tức đoán được  "những người khác" trong lời Đàm Dịch Khiêm nói tới là ai, cô hòa hoãn nói, "Em nhớ anh cũng từng nói với em mẹ anh thật ra cũng chỉ là một người đáng thương, điều này nói rõ mặc dù anh không hoan nghênh mẹ anh, nhưng trong lòng vẫn thừa nhận bà ấy............”

Đàm Dịch Khiêm không nói gì.

Hạ Tử Du giơ tay ôm Đàm Dịch Khiêm, nhẹ giọng nói, "Ông xã, hay là để mẹ anh và chị Đàm Tâm chuyển đến nhà chúng ta ở đi!”

"Chuyện này không cần bàn bạc.”  

Hạ Tử Du mè nheo ôm chặt cánh tay Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm không lay chuyển được Hạ Tử Du, quay mặt sang nhìn cô, nghiêm nghị hỏi, "Em chắc chắn em có khả năng chịu đựng nổi sự phiền toái mà họ gây cho em không?”

Hạ Tử Du chắc nịch nói, "Em tin rằng em có thể dựa vào cố gắng của mình để mẹ và chị thay đổi cách nhìn về em.”

Đàm Dịch Khiêm nắm giữ tay Hạ Tử Du, "Mẹ anh rất cố chấp."

Hạ Tử Du từ tốn nói, "Thật ra thì, giữa ân oán của đời trước, mẹ anh là người vô tội nhất khi bị chịu hết những khổ sở đó……… Em nghĩ rằng trước khi những sự việc đó xảy ra mẹ anh chắc chắn cũng là một người mẹ rất tốt…..... Ba anh đến nay vẫn chưa tỉnh lại, hôm nay người bà có thể dựa vào chỉ có anh, nếu như ngay cả anh cũng không quan tâm đến bà, bác nhất định sẽ rất đau khổ.”  

Đàm Dịch Khiêm trầm giọng nói, "Anh chỉ không muốn bà ấy làm tổn thương em.”

Hạ Tử Du cố gắng thuyết phục, "Có anh ở bên cạnh em, bà sẽ không làm tổn thương đến em đâu, hơn nữa em còn tin rằng em có thể làm cho mẹ anh thích em.”  

Rốt cuộc Đàm Dịch Khiêm cũng đồng ý, "Được rồi, anh cho phép bà ấy đến đây, về phần Đàm Tâm, anh muốn chị ta ở chỗ khác.”  

Hạ Tử Du hài lòng tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm, "Dạ."

--------

Chuyện về Kim Trạch Húc đối với Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du xem như đã hoàn toàn kết thúc, Hạ Tử Du để hết tâm tư tình cảm mình vào cuộc hôn nhân của bọn họ.

Nhờ sự đề nghị của Ha Tử Du với Đàm Dịch Khiêm, cho nên qua ngày hôm sau bà Đàm liền chuyển đến biệt thự ở.

Hạ Tử Du vốn tưởng rằng bầu không khí sẽ trở nên ngột ngạt khó chung đụng, nhưng may mắn là mười mấy ngày nay bà Đàm chuyển vào biệt thự, giữa Hạ Tử Du và bà Đàm phu nhân cũng không có căng thẳng như trong tưởng tượng.

Ví dụ như lúc này, Hạ Tử Du bưng một đĩa trái cây tươi ngọt đi vào trong phòng khách,  thấy bà Đàm đang ngồi ôm Liễu Nhiên xem ti vi, Hạ Tử Du liền chủ động bước tới gần nói, "Viện trưởng, ăn một chút trái cây không?"

Bà Đàm liếc mắt nhìn qua Hạ Tử Du, lặng yên không lên tiếng.

Liễu Nhiên nhìn thấy cảnh đó, kéo kéo cánh tay bà Đàm, "Bà nội, con muốn bà nội ăn trái cây với con. . . . . ."

Bà Đàm không nỡ từ chối Liễu Nhiên, đành phải nhón lấy một miếng dứa ngọt.

Thấy bà Đàm không có tõ rõ chống đối, Hạ Tử Du cười nhẹ, lập tức ngồi vào bên cạnh bà Đàm, cùng nhau ngồi xem ti vi.

Trong lúc xem ti vi Liễu Nhiên đã ngủ thiếp đi, Hạ Tử Du sợ bà Đàm ẵm Liễu Nhiên lâu quá sẽ bị mệt, cho nên nhỏ giọng nói với bà Đàm, "Viện trưởng, để con ôm Liễu Nhiên đi lên lầu ngủ, mẹ ôm con bé trong tay như vậy sẽ rất mỏi.”

Bà Đàm nhìn thoáng qua Liễu Nhiên đang ngủ ở trong lòng mình, lắc nhẹ đầu nói: “Tôi không sao.”  

Sợ nói nhiều khiến bà Đàm giận, Hạ Tử Du chỉ đành im lặng không nói thêm gì nữa.

Đột nhiên bà Đàm chủ động lên tiếng hỏi Hạ Tử Du, "Nghe nói Dịch Khiêm đồng ý để tôi đến đây ở chung với mọi người là do cô đã thuyết phục nó?”  

Đây là lần đầu tiên bà Đàm chủ động nói chuyện với Hạ Tử Du kể từ khi bà chuyển vào biệt thự tới nay.

Hạ Tử Du từ tốn nói, "Con vẫn luôn tin chúng ta có thể chung sống hòa thuận với nhau.”  

Bà Đàm lại đưa mắt nhìn Liễu Nhiên ở trong ngực, lạnh nhạt nói: “Tôi làm bao nhiêu chuyện để chen vào phá hoại tình cảm của cô và Dịch Khiêm, cô không trách tôi sao?”

Hạ Tử Du lắc đầu, thành thật nói, "Mẹ cũng như là bậc cha me của con, cho nên con rất tôn trọng mẹ.”  

Bà Đàm sâu lắng thở dài nói, "Tôi thừa nhận tôi không thích cô bởi vì cô là con gái của Kim Nhật Nguyên, hơn nữa cô còn từng muốn hại con trai tôi ngồi tù............ Nhưng những chuyện này Dịch Khiêm đã không muốn truy cứu nữa, bà già như tôi đây cũng không còn lòng dạ nào để tâm vào những chuyện vụn vặt này, bây giờ cô và Dịch Khiêm cũng đã kết hôn rồi, tôi cũng nghe Dịch Khiêm nói qua nhiều lần rằng người phụ nữ nó yêu thích chỉ có mình cô, vì để hàn gắn lại tình cảm mẹ con giữa tôi và Dịch Khiêm, tôi không thể không lựa chọn chấp nhận cô............”  

Hạ Tử Du nghiêm mặt nói, "Mong mẹ tin tưởng con, con nhất định sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”

Bà Đàm đột nhiên hỏi, "Nghe người giúp việc trong nhà nói thời gian trước cô và Dịch Khiêm bất hòa sao? Rất nhiều báo chí nói cô cùng người đàn ông họ Kim có quan hệ mờ ám, cho nên  tình cảm vợ chồng mới xuất hiện vấn đề, chuyện này là thật sao?"

Hạ Tử Du lập tức trả lời, "Kim Trạch Húc chỉ là bạn của con, giữa con và anh ấy từ trước tới bây giờ chưa từng có quan hệ tình cảm nam nữ.”  

Bà Đàm gật đầu, "Vậy thì tốt, nếu như cô đã trở thành con dâu nhà họ Đàm chúng tôi, tôi hy vọng cô đừng có dây dưa với người đàn ông họ Kim kia nữa, tôi tin rằng cô cũng biết chừng mực.”  

Hạ Tử Du nói, "Mẹ yên tâm đi, con sẽ không liên lạc với anh ấy nữa!"

--------

Ban đêm.

Lúc Đàm Dịch Khiêm đi ra phòng tắm thì phát hiện vẻ mặt Hạ Tử Du đang lo lắng tựa vào đầu giường.  

Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ở mép giường, nắm lấy tay Hạ Tử Du, thấp giọng hỏi, "Sao vậy, ở chung với mẹ không được vui sao?”  

Hạ Tử Du hoàn hồn lại, lập tức lắc đầu, "Không phải. . . . . . Quan hệ giữa em và mẹ anh bây giờ rất tốt."

Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Vậy em còn phiền não chuyện gì?"

Hạ Tử Du nắm giữ bàn tay ấm áp của Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, chúng ta kết hôn cũng đã hơn nửa năm. . . . . . Tại sao chúng ta vẫn chưa có em bé?"

Đàm Dịch Khiêm trấn an nói, "Không phải anh đã nói chuyện đứa nhỏ cứ để tự nhiên sao?"

Hạ Tử Du nói ra sự lo lắng của mình, "Em sợ rằng cơ thể em vẫn chưa khỏe."

Đàm Dịch Khiêm lại nhíu mày, "Em không nên tự tạo áp lực cho mình như vậy. . . . . ."

Hạ Tử Du đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, tựa đầu vào vai Đàm Dịch Khiêm, nhỏ nói, "Thật sự em rất muốn có con. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên mặt cô , giọng buồn buồn nói, "Anh xin lỗi."

"Tại sao phải nói xin lỗi em?" Hạ Tử Du muốn ngẩng đầu lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, nhưng bị Đàm Dịch Khiêm giống như đang quyến luyến mà quấn cô thật chặt.

Đàm Dịch Khiêm giống như có chút thương tâm nói: “Lúc đứa con thứ hai của chúng ta chào đời, miệng nó vẫn còn đang mút mút thật xinh xắn đáng yêu. . . . . . Anh đã từng nghĩ muốn thay đổi dự định ban đầu giữ lại đứa bé này, nhưng trong quá trình phẫu thuật, đứa trẻ bởi vì chưa đủ tháng mà cơ thể suy yếu, không có sức để chống đỡ. . . . . . Bác sĩ cho anh hai lựa chọn, một là tiếp tục làm phẫu thuật cho Liễu Nhiên, nhưng làm vậy thì cơ hợi sống xót của nó sau ca phẫu thuật là rất thấp, hai là tạm ngừng phẫu thuật đợi thêm hai ngày nữa, có lẽ nó vẫn sẽ còn được sống sau khi phẫu thuật, bác sĩ cũng nói với anh cho dù đứa nhỏ này có thể tiếp tục được sống, nhưng vì vừa sinh ra đã làm phẫu thuật cấy ghép tủy, các phương diện cơ năng trên cơ thể đều chịu ảnh hưởng, nhiều lắm chỉ sống được không quá một năm....... Anh xin lỗi ở đây là chuyện quan trọng như thế nhưng anh lại tự mình đưa ra quyết định.”  

Hạ Tử Du gối đầu lên bả vai Đàm Dịch Khiêm, cắn chặt môi nói, "Anh vì giận em, nên lúc đó mới cố tình sắp xếp cho em đi ra ngoài, để em bỏ qua cơ hội được nhìn thấy con lần cuối cùng sao?”

Đàm Dịch Khiêm thẳng thắn thừa nhận, "Anh thừa nhận, thật sự là anh có kế hoạch muốn cho em nhìn thấy anh ở trên sân phơi gọi điện thoại, anh cũng biết bác sĩ sẽ gọi anh vào để quyết định, nhưng sau khi vào phòng phẫu thuật đối mặt với quyết định kia cũng không phải kế hoạch của anh......... So với việc để em nhìn thấy kết quả đứa nhỏ ra đi, anh tình nguyện để em không nhìn thấy còn hơn.”  

Hạ Tử Du đau lòng hỏi, "Vậy anh ra ngoài năm ngày là cố tình muốn tránh mặt em sao?”  

Đàm Dịch Khiêm trầm mặc một lúc sau đó nói, "Việc này đã không còn quan trọng. . . . . . Quan trọng là anh đến khách sạn “Tứ Quý” để xem lại những bức thư mà em viết cho anh khi còn ở trong tù, anh mới biết được lỗi lầm của anh gây ra thật sự rất lớn........”

Cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh: “Anh đã xem qua những bức thư đó? Khi ấy có phải là em rất ngốc đúng không?”

Đàm Dịch Khiêm nâng lên gương mặt của Hạ Tử Du, nhẹ nhàng vuốt ve, "Nhờ những bức thư đó đã làm cho anh hiểu rằng. . . . . . Bao nhiêu năm nay, sau những chuyện mà chúng ta đã trải qua, anh chợt nhận ra là anh thật may mắn vì em vẫn có thể trở lại bên cạnh anh.”

"Là em nên cảm thấy may mắn mới phải, từ đầu đến cuối anh không hề ép hỏi em về nguyên nhân tại sao em lại quan tâm Kim Trạch Húc đến thế, giờ phút này thậm chí còn sẵn sàng hết lòng tin tưởng em. . . . . ." Cô biết bây giờ họ có thể hòa thuận được như vậy là do anh đã bỏ xuống sự kiêu ngạo của mình, chuyện mà từ trước tới nay chưa bao giờ có, cô sẽ luôn trân trọng phần tình cảm này, cũng sẽ không để cho có bất kỳ sai lầm nào xen vào tình cảm của họ tạo nên sóng gió gì khác nữa.  

"Ừ, hãy nên trân trọng lẫn nhau." Anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng mà âu yếu hôn lên bờ môi cô. . . . . .

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/64315


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận