Thác Phi Dụ Tình Chương 76


Chương 76
Sư huynh thật là tốt

Ở trên thuyền mười ngày, khi tới cửa khẩu Sở Châu, Lưu Sương tưởng rằng sư huynh sẽ đưa nàng lên hướng Bắc, cùng Mộ Tịch Tịch đến Thiên Mạc Quốc. Không ngờ khi tới Sở Châu, sư huynh liền mang nàng cùng Hồng Ngẫu, còn có dược xoa và dược sừ rời thuyền. Mộ Tịch Tịch vẫn đi lên phía Bắc về Thiên Mạc Quốc .

Kể từ đêm Mộ Tịch Tịch dằn dỗi đi ra, Lưu Sương chưa từng thấy Tịch Tịch nữa. Lưu Sương biết trong lòng Mộ Tịch Tịch còn đang hiểu lầm quan hệ của nàng cùng sư huynh, muốn tìm cơ hội giải thích, nhưng mà, mỗi lần đi tìm Tịch Tịch, đều không gặp được. Lưu Sương không ngờ công chúa này giận lâu vậy, định chờ Tịch Tịch hết giận sẽ đi tìm Tịch Tịch, không ngờ mỗi người mỗi ngả nhanh vậy.

Trên bờ có xe ngựa chờ sẵn tiếp ứng, Lưu Sương đang muốn lên xe ngựa, quay đầu nhìn lại, đã thấy thuyền lớn neo ở cửa khẩu, mà Mộ Tịch Tịch không biết đi ra khoang thuyền từ khi nào, đứng ở đầu thuyền, nhìn mọi người.

Ánh nắng tươi đẹp, chiếu lên y phục rực rỡ đang tung bay của Tịch Tịch, đẹp mà tịch mịch nói không nên lời.

Trong lòng Lưu Sương cay đắng chua xót, hôm nay từ biệt, không biết đến ngày nào mới có thể hữu duyên gặp lại, nếu lúc này không giải thích, sợ là sau này rất khó nói rõ ràng . Vì vậy mỉm cười quay sang sư huynh nói: "Sư huynh, muội muốn nói mấy câu với công chúa."

Đoạn Khinh Ngân nghe vậy sắc mặt khẽ biến, hắn mơ hồ đoán được Lưu Sương muốn nói cái gì với Mộ Tịch Tịch rồi, trái tim có cảm giác chua chát. Nhưng, hắn vẫn làm như không có việc gì nhẹ nhàng gật đầu. Dịu dàng nói : "Được, huynh đi cùng muội!"

"Không cần, muội tự đi một mình thôi!" Lưu Sương mỉm cười cự tuyệt. Nếu để sư huynh đi cùng, làm sao mà nói được.

Đôi mắt Đoạn Khinh Ngân trở nên ảm đạm buồn bã, đôi lông mày khẽ run một chút, sau đó bình thản cười nói: "Được rồi, thế để Hồng Ngẫu đi cùng muội!"

Lưu Sương gật đầu, mang theo Hồng Ngẫu, lại lên thuyền.

Mộ Tịch Tịch đứng từ xa nhìn thấy Lưu Sương quay lại, ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp mang theo sự khinh thường cùng ngạo khí lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng. Lưu Sương thấy thần thái Tịch Tịch kiêu ngạo như khổng tước. Không thấy phản cảm chút nào, ngược lại còn vì sự thẳng thắn của Tịch Tịch mà vui vẻ. Cô nương này, tất cả tình cảm đều hiện hết lên mặt.

Lập tức, Lưu Sương cười yếu ớt mở miệng nói: "Hôm nay ly biệt, Lưu Sương có mấy câu muốn nói rõ với công chúa!"

Đôi mắt đen đẹp như ngọc của Mộ Tịch Tịch hiện lên sự kinh ngạc, lập tức chuyển sang bình tĩnh, nói: "Giữa chúng ta chẳng có gì để nói. Nếu Đông Phương thích ngươi, mà ta lại thích Đông Phương, chúng ta chính là tình địch. Tình địch thì có cái gì để mà nói với nhau! Nếu ngươi cũng là nữ tử của Thiên Mạc Quốc, chúng ta có thể theo phong tục trên thảo nguyên, thi đấu cưỡi ngựa, thắng thì ngươi cứ việc đem Đông Phương đi (=.= coi sư huynh của tui như đồ vật là sao), nhưng ngươi lại là người Hán, cái gì cũng không được. Ta nói với ngươi, lại bảo ta khi dễ ngươi, hừ ................." nói xong lời cuối cùng, không nhịn được ảo não xịu mặt xuống.

Lưu Sương nghe xong lời Mộ Tịch Tịch nói, không khỏi cười "Khì khì", công chúa này dĩ nhiên đem tình yêu so sánh với tài bắn cung và võ công, tưởng rằng thắng thì có thể thắng được tình yêu. Nếu là như vậy, tình yêu chẳng phải rất đơn giản sao.

Công chúa này quả thật đáng yêu, làm Lưu Sương nảy sinh ý muốn trêu chọc, mỉm cười nói: "Mặc dù ta là một người Hán, không biết cưỡi ngựa bắn cung, nhưng mà ta biết cầm kỳ thi họa, công chúa không ngại cùng ta thi vẽ tranh chứ, được không?"

Mộ Tịch Tịch nghe vậy biến sắc, cực kỳ ảo não. Tịch Tịch đương nhiên biết mình không thể vẽ tranh mà so sánh với Lưu Sương. Kể từ buổi tối chứng kiến Lưu Sương vẽ tranh, Tịch Tịch đánh giá rất cao khí chất dịu dàng và kỹ thuật vẽ tranh của Lưu Sương , nhưng vẫn không muốn Đông Phương Lưu Quang thích nàng.

Điều này làm cho Tịch Tịch cực kỳ mâu thuẫn, cùng lúc, cảm giác được bọn họ là một đôi trời sinh, cực kỳ xứng đôi. Về phương diện khác, trái tim mình lại không cam lòng.

Lưu Sương nhìn thấy Mộ Tịch Tịch ảo não, khẽ cười nói: "Lưu Sương chỉ nói đùa với công chúa thôi. Lưu Sương cùng sư huynh lớn lên bên nhau từ nhỏ, trong tâm lý của Lưu Sương, sư huynh chỉ là ca ca (T_T), không có tình yêu nam nữ. Điều Lưu Sương muốn nói là hy vọng công chúa không hiểu lầm mối quan hệ giữa hai chúng ta."

Mộ Tịch Tịch thản nhiên nhìn lướt qua Lưu Sương, không vì lời của Lưu Sương mà vui vẻ. Bởi vì, ở trên thuyền, Tịch Tịch đã nhìn ra từ việc Đông Phương Lưu Quang cẩn thận chiếu cố Lưu Sương, tuy nữ tử này không thích Đông Phương Lưu Quang, nhưng Lưu Quang thì thích nàng ta rất nhiều

Lưu Sương nhìn thấy Mộ Tịch Tịch vẫn chưa vì lời của nàng mà vui vẻ, tâm lý có chút nghi hoặc. Nhưng mà, cũng chỉ có thể nói như thế thôi. Vì vậy, liền nói lời từ biệt với Mộ Tịch Tịch, đi lên bờ.

Đoàn người lên xe ngựa, đi theo hướng tây, sư huynh nói là đi Lăng Quốc, về nhà của hắn.

Càng đi về hướng tây, Lưu Sương càng thấy cảnh sắc đẹp hơn, không giống Giang Nam lất phất khói sương, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên. Bóng ma thử độc sẩy thai vẫn ám ảnh nàng rốt cục cũng bị xua tan.

Hơn mười ngày sau, rốt cục cũng ra khỏi biên giới Nguyệt Quốc, đi vào địa phận của Lăng Quốc. Nhìn lại Nguyệt Quốc, trái tim trào lên sự phiền muộn, mùi vị ly hương không dễ chịu chút nào.

Lăng Quốc so với Nguyệt Quốc cao hơn, đồng bằng đồi gò thấp ít hơn một chút, hơn nữa giữa rừng núi là những hồ lớn, cảnh tượng cực kỳ tráng lệ du xa.

Dọc theo đường đi, ngẫu nhiên gặp một vài người miền núi, trang phục rực rỡ, giọng nói to rõ. Sư huynh nói, Lăng Quốc có vài dân tộc sống trên núi, mặc trang phục rất lạ mắt.

Khi nghỉ ngơi bên đường, Lưu Sương ngẫu nhiên nghe người đi đường nói, hoàng tộc Lăng Quốc họ Đông Phương. Trong lòng nàng mơ hồ nghi hoặc, sư huynh vẫn không nói cho nàng thân phận thực sự của hắn, chẳng lẽ sư huynh là người của hoàng tộc?

Lưu Sương không khỏi cười khổ, sư huynh từ khi nào thì cẩn thận quá đà như vậy, chẳng lẽ hắn không biết, cô nhi cũng tốt, hoàng thân quốc thích cũng tốt, trong tâm lý của nàng, hắn vẫn là sư huynh yêu thương, chẳng thay đổi chút gì.

Thêm mười ngày nữa, rốt cục sắp đến Tây Kinh – kinh đô của Lăng Quốc, Đoạn Khinh Ngân đột nhiên có ít việc gấp, muốn về trước lo công việc một chút, mang theo hộ vệ cưỡi ngựa đi trước vào thành.

Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu được dược xoa dược xừ bảo vệ, ngồi xe ngựa cuối cùng cũng vào thành.

Bước vào Tây Kinh, Lưu Sương không hiểu sao lại có cảm giác rất quen thuộc, cảm giác này thật là kỳ quái, trong trí nhớ của mình, Lưu Sương cho tới bây giờ vẫn chưa từng tới Tây Kinh. Trái tim không khỏi có chút kinh ngạc, có lẽ bởi vì đây là cố hương của sư huynh, cho nên nàng có cảm giác thân thiết với nơi này.

Dược sừ điều khiển xe ngựa, chuyên đi vào những con đường vắng, nói là thế gần hơn. Kỳ thật, Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu rất mong muốn dược soa và dược xừ đi qua những con đường phồn hoa đông đúc nhất của Tây Kinh, đối với kinh đô dị quốc, các nàng rất hiếu kỳ.

Nhưng mà, dược xoa cùng dược sừ rất khó thuyết phục. Lưu Sương nghĩ thầm, còn nhiều thời gian, ngày sau đi dạo không muộn. Đi qua nhiều con phố, xe ngựa dừng trước một con ngõ vắng vể.

Mấy người xuống xe đi vào trong ngõ, đây là một con ngõ bình thường. Có vẻ nơi này là một chỗ rất vắng vẻ của Tây Kinh. Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu nắm tay, rốt cục cũng đi tới một cánh cửa lớn.

Mặt ngoài cánh cửa này rất tầm thường, xem ra nhà của sư huynh không phải hoàng tộc như nàng đã phỏng đoán, trái tim Lưu Sương cảm thấy vui sướng, kỳ thật nàng cảm giác được làm một dân chúng bình thường rất tốt.

Nhưng mà, cửa này mặc dù mặt ngoài tầm thường, nhưng bên trong không tầm thường chút nào, đối diện cửa là một bức tường xám, đi qua bức tường, thấy trước mắt sáng ngời, hành lang gấp khúc, u thụ minh hoa, đình viện nhã trí, mái cong cột to, phòng ốc tinh xảo, cửa sổ trang trí nạm khảm quí phái.

Trong viện trồng tuyết tùng kinh niên không héo, hành lang trồng kỳ hoa dị thảo. Lúc này là lúc hoa nở, thiển trắng noãn hồng, làm cho chỗ này kiều diễm hơn rất nhiều.

Có một đôi vợ chồng trung niên đi lên, thấy Lưu Sương, hô: "Sương tiểu thư tới!"

Lưu Sương ngẩn ngơ, không biết hai người này là người phương nào, trong nhất thời có chút kinh ngạc. Nàng vốn tưởng đây là người nhà của sư huynh, nhưng lại cảm giác được đây không phải cha mẹ của sư huynh. Nhất thời không biết nên xưng hô thế nào, dược xừ đứng cạnh thản nhiên giới thiệu nói: "Đây là Tần thúc, Tần thúc là quản gia của nơi này, sau này tiểu thư cần cái gì, có thể bảo Tần thúc ra ngoài mua. Đây là Tần thẩm, sẽ thay tiểu thư làm những việc nặng nhọc."

Lúc này Lưu Sương mới hiểu được, hai người này chỉ là hạ nhân ở đây.

"Sương tiểu thư, người đã tới, chúng ta chờ người nhiều năm rồi."

Lưu Sương nhất thời hồ đồ, tại sao lại chờ nàng mấy năm rồi? Khó hiểu hỏi thăm: "Tần thẩm, ngươi biết ta sao?"

Tần thẩm nói: "Mặc dù không biết, nhưng công tử thường xuyên nhắc tới người, chúng ta nghe nhiều lắm rồi, có thể nói là quen thuộc lắm rồi. Công tử mướn chúng ta cũng là vì hầu hạ tiểu thư, nhưng mà chúng ta ở chỗ này ăn không ngồi rồi đã mấy năm, vẫn chưa thấy bóng dáng tiểu thư. Cuối cùng tiểu thư đã tới."

Dược sừ ho khan một tiếng, Tần thẩm mới ngừng nói, hiển nhiên là ở đây bình thường không có cơ hội nói chuyện, có một người nói chuyện, liền không kiềm chế được.

Lưu Sương bây giờ mới biết, tòa nhà này đã bị Đoạn Khinh Ngân mua từ mấy năm trước, mướn hoa tượng, thiết kế ra biệt viện đẹp đẽ đó. Nhưng nơi này không phải là nhà của Đoạn Khinh Ngân , là hắn vì nàng mà xây nên. Sư huynh che chở cho nàng cẩn thận tới cái trình độ này, trong lòng cực kỳ cảm động. Nhưng lại có chút nghi hoặc, chẳng lẽ từ mấy năm trước, sư huynh đã nghĩ đến việc mang nàng tới đây?

Còn có, sư huynh vì sao vẫn không đưa nàng về nhà? Lưu Sương nhất thời có chút hụt hẫng, nhưng chỉ rất nhanh liền bình thường trở lại, chắc do đến nhà sư huynh có chút không tiện. Bất quá ở đây có cảm giác như bị sư huynh kim ốc tàng kiều. Nhìn ánh mắt Tần thúc Tần thẩm đang nhìn nàng, cũng là ý tứ kia, không khỏi cảm giác được cực kỳ không thoải mái.

Sắc trời dần dần tối, Tần thẩm chuẩn bị bữa tối, mấy người dùng cơm, Đoạn Khinh Ngân vẫn không đến. Chắc hắn có việc bên ngoài, hoặc là trong nhà có chuyện gì cần xử lý , Lưu Sương cũng không để ý.

Sau nhiều ngày bôn ba, Lưu Sương tưởng rằng đêm này có thể ngủ ngon. Không ngờ, tất cả bắt đầu với một giấc mộng.

Trong cơn hoảng hốt, dường như nàng đi lạc vào một cung điện phồn hoa cẩm tú, khắp nơi ca múa mừng cảnh thái bình, trên bảo tọa là hoàng đế hoàng hậu thân mật cười từ ái, làm nàng có cảm giác ấm áp từ đáy lòng, một cảm giác hạnh phúc chưa từng có lan tràn trong mộng. Nàng cảm giác được chính mình là một đứa con được cưng chiều sủng ái.

Cảnh vật đột nhiên thay đổi, nàng hình như đang chạy trốn trong bụi hoa lớn, rất nhiều rất nhiều hoa, nàng không biết đó là hoa gì, từ đầu đến cuối, đều là hoa đỏ, đỏ như máu.

Nàng không ngừng chạy trốn, dường như nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực. Ngực như bị cái gì đè lên, đè nén cảm thụ của nàng. Hình như nàng vĩnh viễn không thể chạy ra khỏi bụi hoa đỏ như máu này.

Nàng dường như nghe thấy tiếng khóc của một cô bé, khóc đến tê tâm liệt phế, rồi tiếng khóc ngừng, chỉ còn tiếng nức nở.

Nàng thấy một màu đỏ tươi đầy trời, không biết là vì hoa đỏ, hay là máu đỏ, vô biên vô hạn.

Cảm giác hoảng sợ chưa từng xuất hiện lướt qua trái tim Lưu Sương, nàng không kiềm chế được hét lên một tiếng, bất ngờ giật mình tỉnh giấc.

Trên trán mồ hôi lạnh vã ra liên tục, Lưu Sương cũng quên lau, chỉ nắm chăn thở dốc.

Một mảnh trăng tàn đọng chân trời, chiếu ra ánh sáng u lãnh. Phía trước cửa sổ hoa ảnh chập chờn, khẽ di động trong gió.

Đêm vẫn còn rất dài, nhưng Lưu Sương lại không buồn ngủ.

Cảm giác sợ hãi trong giấc mộng vẫn ở trong lòng nàng, rất sâu sắc.

Tại sao, tại sao lại có giấc mộng đó?

Cuộc sống của nàng từ trước tới nay luôn an dật, cho tới bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy cảnh mưa máu gió tanh, vì sao lại có giấc mộng đấy.

Bóng trăng trên cửa sổ, chợt lóe lên một bóng hình, tiếp theo đó thanh âm trong trẻo ấm áp của sư huynh vang lên: "Sương nhi, làm sao vậy?"

Lưu Sương bỗng nhiên thấy nhẹ cả lòng, sư huynh như ánh sáng trong bóng tối, xua tan bầu trời màu máu trong lòng nàng.

Nàng lau lau mồ hôi lạnh trên trán, mở cửa phòng. Ngoài cửa ánh trăng vằng vặc, hoa ảnh chập chờn. Sư huynh đứng ở dưới mái hiên, đôi mắt sáng như sao xuyên qua mưa đêm lất phất, nhìn thân hình tiều tụy của nàng chăm chú.

"Sương nhi, làm sao vậy? Nằm mơ sao?" Sư huynh lo lắng hỏi thăm.

Lưu Sương gật đầu, thở dài nói: "Muội mơ thấy một cơn ác mộng. Muội mơ muội chạy trốn trong một bụi hoa, nghe thấy tiếng khóc của một cô bé, muội còn chứng kiến, chứng kiến máu đỏ đầy trời, rất nhiều, làm cho muội ................. "

Thần sắc sư huynh chấn động, trong con mắt có sự sợ hãi và bi thống xoay tròn hòa trộn vào nhau, hắn không ngờ Lưu Sương sẽ mơ giấc mộng đó. Quả thật, ngay cả Lưu Sương cũng biết mình không nên có giấc mộng như vậy.

Đoạn Khinh Ngân đột nhiên duỗi cánh tay ôm Lưu Sương vào trong lòng, ôm rất chặt, như thể sợ nàng biến mất. Lưu Sương mơ hồ cảm thấy thân thể của hắn đang run rẩy, dù chỉ rất khẽ.

Hắn dường như còn kích động hơn cả Lưu Sương, thì thào nói: "Sương nhi, không có việc gì, chỉ là một giấc mộng mà thôi. Sư huynh cũng thường xuyên mơ như thế, chỉ cần muội không nghĩ đến nó, thì sẽ không có việc gì."

"Muội biết rồi, sư huynh, huynh đừng lo lắng, muội không việc gì rồi. Bất quá, nếu huynh còn xiết chặt như thế, muội sợ sẽ có việc gì thật!" Lưu Sương vừa cười vừa nói:, nhẹ nhàng đấm vào ngực hắn.

Thân thể Đoạn Khinh Ngân cứng đờ, đột nhiên buông Lưu Sương ra, mặt đỏ bừng.

Hắn xoay người quay ra phía mặt trăng, dáng người cao ngất mà tuấn dật, ánh trăng chiếu lên hắn như một vầng hào quang, trong một cái chớp mắt, Lưu Sương đột nhiên cảm giác được bóng lưng sư huynh thật tiêu điều.

Trong lòng nhất thời nảy lên sự ưu thương không thể diễn tả ra lời.

**********************

Kim ốc tàng kiều: Thái tử của Hán Cảnh Đế Lưu Khải là con cả Lưu Vinh, Quán Đào công chúa (chị cùng mẹ) muốn gả con gái mình cho Lưu Vinh, nhưng bị Túc Cơ – mẹ Lưu Vinh cự tuyệt vì ghét tình ngồi lê đôi mách của Quán Đào công chúa. Quán Đào công chúa quay sang hỏi Mỹ nhân (một cấp bậc của tần phi đời Hán) Vương Thị – mẹ của Lưu Triệt. Vương Thị lập tức đồng ý.

Một lần Lưu Triệt đến phủ của Quán Đào công chúa, Quán Đào công chúa hỏi Lưu Triệt có thích mỹ nữ không, Lưu Triệt gật đầu nói có, nhưng Quán Đào chỉ vào nha hoàn nào Lưu Triệt cũng không ưng, cuối cùng Quán Đào công chúa mới chỉ đến con gái Trần A Kiều hỏi thế A Kiều thì thế nào. Lưu Triệt vui mừng nói, nếu cưới được A Kiều sẽ làm nhà vàng cho nàng ở (Kim ốc tàng kiều).

Sau đó với sự tác động của Quán Đào công chúa, Cảnh Đế Lưu Khải phế thái tử Lưu Vinh, truyền ngôi cho Lưu Triệt. Lưu Triệt 19 tuổi đăng cơ , hiệu là Hán Vũ Đế. Lưu Triệt đã không quên lời hứa năm nào, lập cô em họ Trần A Kiều 17 tuổi làm Hoàng hậu, còn biến Trường Môn Cung thành một tòa kim ốc cho giai nhân ở.

A Kiều 17 tuổi trở thành Hoàng hậu , độc sủng suốt 10 năm, đáng tiếc lại không thể sinh dù chỉ một mụn con. Sau này vì dùng bùa chú nguyền rủa Vệ Tử Phu – tân sủng của Vũ Đế, A Kiều bị phế khỏi ngôi Hoàng hậu năm 130 TCN, không lâu sau thì qua đời.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/92810


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận