Thần Ma Hệ Thống Chương 123: Thị Tẩm (Bồi Ngủ)

Đúng vào lúc này một tiểu gia hỏa trẻ tuổi mặc nóng vội chạy vào, vẻ mặt bi thương nhìn qua Trần Trữ nói ra:

- Lão thúc! Lão thúc, ngài mau đi xem một chút đi. Thạch Đầu thúc hắn sắp không chịu được. Ngài ở đây còn thuốc không?

Trần Trữ chẳng những là thôn trưởng, hắn còn là bác sĩ của thôn này.

Nhìn thấy tiểu gia hỏa trẻ tuổi xông tới, Trần Trữ nhìn qua Nhạc Trọng áy náy cười nói:

- Thật có lỗi. Tôi phải đi xem một chút!

- Tôi đi với ngài là được!

Nhạc Trọng đứng dậy đi theo Trần Trữ cùng ra ngoài.

Trong một gian nhà gạch đơn sơ, một nam trung niên đang nằm trên giường, vô cùng thống khổ giãy dụa, trên bụng của hắn là một vết thương thật dài, máu tươi không ngừng từ trong vết thương lớn chảy ra ngoài.

Một thiếu phụ rất có tư sắc lúc này đang khóc ròng, ở bên cạnh nam trung niên này lau mồ hôi. Tuổi chừng mười lăm, tiểu nữ hài lớn lên thập phần xinh đẹp đáng yêu đang luống cuống tay chân nhìn qua ba ba của mình đang rên rỉ.

Bả vai của nam nhân trên giường rất rộng rãi và hai tay hữu lực, là thợ săn xuất sắc nhất của Lý gia thôn. Hắn dùng hai tay và vai của mình thủ hộ cho vợ cùng con gái. Làm cho các nàng sinh hoạt tốt hơn người trong thôn không ít. Nếu nam nhân trên giường chết đi, vợ và con gái làm sao mà sống nổi trong tận thế tàn khốc này.

Thiếu phụ xinh đẹp này nhìn qua Nhạc Trọng ba người đi tới, thoáng cái quỳ trước mặt Trần Trữ, khóc như lê hoa đái vũ cầu khẩn Trần Trữ.

- Lão thúc! Cầu ngài, van cầu ngài cứu Thạch Đầu a! Cầu ngài! ! Chỉ cần ngài cứu sống anh ấy, tôi cái gì cũng nguyện ý làm!

Trần Trữ nhìn thiếu phụ xinh đẹp đang quỳ trước người hắn, trầm giọng nói:

- Trương Tô! Cô đứng lên trước đi, tôi phải xem trước tình huống của Thạch Đầu, cô quỳ như vậy cũng vô ích!

Nghe được lời nói của Trần Trữ, Trương Tô chợt đứng dậy vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Trữ.

Trước ánh mắt chờ mong của mọi người, Trần Trữ đi tới trước người Thạch Đầu, cẩn thận tra vết thương trên người Thạch Đầu một lúc, chau mày, chần chờ một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu:

- Thương thế của hắn quá nặng, miệng vết thương quá sâu. Nếu có bác sĩ chuyên nghiệp hiện tại tiến hành phẫu thuật sau đó khâu lại có lẽ hắn còn có thể sống sót, nếu không hắn chỉ còn con đường chết, mọi người nén bi thương đi!

Trong mắt Trương Tô hiện lên nét tuyệt vọng, lại quỳ gối trước người Trần Trữ tận lực cầu xin nói:

- Sẽ không! Thạch Đầu sẽ không chết! Van ngài! Lão thúc, van ngài cứu cứu Thạch Đầu đi! Van cầu ngài cứu cứu Thạch Đầu đi! Chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm!

Cô bé đứng bên cạnh Trương Tô cũng quỳ gối trước người Trần Trữ cầu xin:

- Thôn trưởng! Van cầu ngài cứu ba ba của cháu đi!

- Thật có lỗi! Thương thế của hắn tôi cũng bó tay hết cách!

Trần Trữ lắc lắc đầu nói. Thương thế của Thạch Đầu cho dù là trước cuối thời hắn cũng không có cách nào, đừng nói tới sau cuối thời luôn thiếu bác sĩ lẫn thiếu thuốc men.

Trương Tô lẫn con gái của nàng nghe vậy không nhịn được bật khóc lớn, bên trong phòng tràn ngập cỗ không khí tuyệt vọng.

Đối với gia đình này mà nói, cột trụ trong nhà vừa chết cả gia đình sẽ gặp phải kết cục sụp đổ. Mẹ con Trương Tô cùng Trần Diệu là hai đóa hoa tươi trong Trần gia thôn, có rất nhiều nam nhân ngấp nghé, chẳng qua hai mẹ con được đệ nhất cao thủ trong thôn như Thạch Đầu bảo hộ nên không ai dám lộn xộn. Nếu như Thạch Đầu vừa chết, tuyệt đối sẽ có rất nhiều nam nhân vây tới đây, cho dù không thể dùng sức mạnh nhưng là vì sống sót, Trương Tô cùng Trần Diệu đều phải nương thân với những nam nhân khác.

- Để tôi thử xem!

Một thanh âm đột nhiên truyền đến, hấp dẫn ánh mắt mọi người trong phòng.

Hai mẹ con Trương Tô cùng Trần Diệu đều đem ánh mắt rơi lên trên người Nhạc Trọng, trong tuyệt vọng nhìn thấy một tia hi vọng.

Trong ánh mắt mong chờ của Trương Tô cùng Trần Diệu, Nhạc Trọng đi tới trước người Thạch Đầu cẩn thận quan sát một chút, phát hiện thương thế của hắn chỉ có vết thương thật dài ở bụng là vết thương trí mạng, còn lại cũng không có vết thương nào nghiêm trọng.

Hai mẹ con Trương Tô cùng Trần Diệu đều đi tới bên cạnh Nhạc Trọng, khẩn trương nhìn biểu tình của hắn.

Nhạc Trọng trực tiếp quay nhìn Trần Diệu nói:

- Đi lấy một chén nước ấm lại đây!

Trần Diệu không nói lời nào lập tức đi vào phòng bếp.

Trương Tô có chút lo lắng hỏi:

- Vị bác sĩ này, chồng của tôi còn cứu được không?

Nhạc Trọng quay đầu nhìn thẳng vào Trương Tô, thản nhiên nói:

- Không biết! Tôi chỉ nắm chắc năm thành! Chẳng qua nếu như tôi không ra tay cứu hắn, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu cô không muốn tôi cứu hắn hoặc là không tin tôi, hiện tại cứ việc nói thẳng!

Trương Tô cắn môi nói:

- Cứu! Van ngài cứu anh ấy! Chỉ cần ngài cứu sống Thạch Đầu, ngài muốn tôi làm gì tôi cũng đáp ứng!

Trong nhà Trương Tô đã không còn lương thực gì, thứ đáng giá duy nhất chỉ có thân hình thon thả nổi bật của nàng, vì cứu sống chồng mình, nàng quả thật chuyện gì cũng dám làm. Cho dù Nhạc Trọng muốn thân thể nàng thì nàng cũng tình nguyện dâng ra, chỉ cầu chồng mình có thể sống sót.

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Trương Tô, không chút để ý nói:

- Được!

Trương Tô chứng thật là một thiếu phụ bộ dạng xinh đẹp mà dáng người cũng hấp dẫn. Nhưng so sánh nàng cùng Lộ Văn, Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ hay Quách Vũ thì còn chênh lệch thật lớn. Ở dưới trướng của Nhạc Trọng có hai mươi mấy nữ nhân tư sắc ngang ngửa Trương Tô, thậm chí còn vượt hơn áp đảo hơn nàng, Nhạc Trọng đối với nàng không hề có tâm tư gì khác thường.

Chứng kiến bộ dạng không chút nào để ý của Nhạc Trọng, trong lòng Trương Tô thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút khác thường, dù sao ở trong thôn đại bộ phận nam nhân đều không thể chống cự mị lực của nàng.

Trần Diệu rất nhanh bưng tới chén nước sôi.

Nhạc Trọng lấy ra ba đóa hoa cứu mạng trong ba lô, dùng sức bóp nát mới bỏ vào trong nước sôi lau lên vết thương trên người Thạch Đầu. Tiếp theo hắn lấy ra hai viên thuốc giảm đau cùng giảm sốt trực tiếp cạy miệng Thạch Đầu nhét vào bên trong.

Dưới tác dụng của cứu mạng thảo, vết thương nơi bụng Thạch Đầu chậm rãi khép lại trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không còn chảy máu.

Thạch Đầu vốn đang ngất mê thống khổ giãy dụa nhưng dưới tác dụng của thuốc giảm đau cùng giảm sốt chậm rãi khôi phục yên tĩnh trở lại.

- Tốt lắm! Tôi chỉ có thể làm được tới trình độ như vậy. Sống hay chết phải xem lực ý chí của hắn! Ngày mai tôi sẽ giúp hắn bôi thêm một lần thuốc. Đi thôi, Trần thôn trưởng, tôi mệt mỏi rồi!

Làm xong tất cả chuyện này, Nhạc Trọng nhìn Trần Trữ nói. Nơi này không còn việc gì của hắn, hắn có ở lại cũng không có tác dụng.

Lúc này Trần Trữ nhìn Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên. Hắn thật không ngờ Nhạc Trọng có được dược vật thần kỳ như thế, càng thêm kính sợ hắn nhiều hơn.

Trong ánh mắt phức tạp của hai mẹ con Trương Tô cùng Trần Diệp, Nhạc Trọng đi theo Trần Trữ quay về biệt thự.

Vừa về tới biệt thự, Nhạc Trọng liền đi ngủ, hôm nay hắn chiến đấu suốt cả ngày, tiêu hao cực kỳ lớn, còn bị đánh trọng thương. Nếu không phải thể chất của hắn viễn siêu người thường, cắn nuốt thật nhiều huyết tinh, còn có nước thuốc của cứu mạng thảo tương trợ thì hắn đã không thể kiên trì cho tới cùng.

Bạch Cốt cùng tiểu Thanh được an bài ở bên cạnh phòng Nhạc Trọng, nếu như có gió thổi cỏ lay chúng sẽ lập tức chạy tới.

Nhạc Trọng còn chưa ngủ được bao lâu, cửa phòng của hắn bị nhẹ nhàng đẩy ra, một thân ảnh đi tới bên giường hắn, sột soạt cởi bỏ quần áo, mang theo một hương thơm chui vào trong chăn của hắn.

Thân hình mềm mại vừa chui vào trong chăn, hắn lập tức bị đánh thức, theo phản xạ đưa tay bóp lên cổ họng thân hình mềm mại kia, lạnh lùng hỏi:

- Cô là ai? Text được lấy tại truyenyy[.c]om

- Tôi là Trần Diệu! Là thôn trưởng gọi đến thị tẩm cho ngài!

Trần Diệu run rẩy thân thể, nhìn Nhạc Trọng nói.

Lúc này Nhạc Trọng mới buông lỏng tay ra khỏi cổ họng Trần Diệu, cẩn thận quan sát cô gái trần truồng vừa chui vào trong chăn của hắn.

Trần Diệu để tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn tràn ngập co dãn, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, dáng người mặc dù chưa hoàn toàn thành thục như Quách Vũ nhưng dậy thì không tệ, gò ngực tràn ngập thanh xuân, xem như một tiểu mỹ nữ.

Nhạc Trọng nhìn Trần Diệu, thản nhiên hỏi:

- Cô có biết thị tẩm là ý tứ gì không?

- Biết! Chính là…chính là cùng ngài làm tình!

Gương mặt Trần Diệu đỏ ửng, thoáng do dự một chút mới dũng cảm nhìn thẳng Nhạc Trọng nói.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/than-ma-he-thong/chuong-119/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận