Thê Hiền Phu Quý Chương 37

Chương 37
Chử Vân Phi từ sớm đã chờ ở cửa thành.

Chử Vân Sơn ngồi trên xe ngựa nhìn Chử Vân Phi mơ hồ có chứa nụ cười đắc ý, trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng gọi. “Đại ca.”

“Trên đường vẫn tốt đó chứ?” Chử Vân Phi ôn hòa hỏi.

Chử Vân Sơn gật đầu, Hạ Thảo dìu Sơn Tảo xuống xe ngựa, Sơn Tảo mới vừa cúi nửa người đã nghe Chử Vân Phi vội nói, “Đệ muội không cần đa lễ, muội có thai, những nghi thức xã giao này cũng không cần.”

Hạ Thảo có chút ngốc trệ, Chử Vân Sơn đã đem Sơn Tảo đỡ lên, “đại ca rất hiền hòa, nàng chú ý cơ thể một chút.” Quay đầu lại nói với Chử Vân Phi, “đại ca, đệ còn muốn đi tạ ơn hoàng thượng.”

Chử Vân Phi khoát tay, về Hầu phủ trước đã, hoàng thượng mỗi ngày trăm công ngàn việc, mấy ngày gần đây lại đang chuẩn bị cuộc thi võ, đợi mấy ngày nữa hoàng thượng sẽ hạ chỉ cho đệ tiến cung thôi.”

Chử Vân Sơn cũng biết hoàng đế không phải mình muốn là có thể gặp được, “vậy làm phiền đại ca phí tâm.”

Chử Vân Phi tối sầm mặt lại, “chúng ta là huynh đệ, còn khách khí như vậy.”

Chử Vân Sơn trầm mặc không nói, đỡ Sơn Tảo lên xe ngựa, bản thân lại theo lời Chử Vân Phi cởi ngựa, đoàn người lồng lộng hùng dũng vào kinh thành.

Sơn Tảo ngồi trong xe ngựa, lần đầu tới kinh thành, nghe tiếng rao bên ngoài, nàng tò mò không nhịn được, nhẹ nhàng vén lên một góc rèm, len lén nhìn ra ngoài.

Cửa hàng nối tiếp cửa hàng, người buôn bán rao bán khắp nơi, thỉnh thoảng người bán mứt quả lại đi qua đi lại, cách đó không xa còn có đoàn diễn ảo thuật, nàng nhìn cảm thấy rất ly kỳ, lúc này lại nghe thấy Hạ Thảo ho nhẹ một tiếng, cẩn thận nhắc nhở, “Phu nhân, ngài như vậy…không hợp quy cũ.”

Sơn Tảo ồ một tiếng, nhanh chóng hạ rèm cửa sổ xuống, trong lòng rất mê man, không biết nàng chỉ nhìn một chút, điểm nào không hợp quy cũ. Nhưng nghĩ tới kinh thaanfh có khả năng là như vậy, cũng không dám ngạo mạn, quy cũ ngồi trong xe ngựa, không dám nhìn loạn bên ngoài nữa.

Ngồi trong xe ngựa, vừa không tán gẫu lại không có sức lực, Sơn Tảo ngồi đến buồn ngủ, đến khi Hạ Thảo bên ngoài kêu lên, “phu nhân xin xuống xe” nàng mới chợt giật mình một cái tỉnh táo lại.

Nàng vén mành xe ngựa, gương mặt Chử Vân Sơn đnag mỉm cười đưa tay chuẩn bị đỡ nàng, mà Hạ Thảo lại ủy khuất uất ức đứng bên cạnh Chử Vân Sơn, trong lòng Sơn Tảo ấm áp, đặt tay lên Chử Vân Sơn, đạp lên ghế gỗ mà chậm rãi xuống xe.

Hầu phủ rất lớn, rất đẹp.

Đây là cảm nhận đầu của Sơn Tảo, nhưng còn chưa kịp dò xét cẩn thận, Sơn Tảo liền bị một quý phụ hoa lệ đứng sau lưng Chử Vân Phi hấp dẫn tầm mắt, dáng dấp quý phụ kia rất đẹp, mơ hồ tản mát ra một loại khí chất cường thế. Nàng ta tiến lên một bước, nhẹ nhàng nhìn Chử Vân Sơn và Sơn Tảo gật đầu một cái, “Nhị thúc cùng đệ muội trên đường cực khổ rồi.”

Chử Vân Sơn hành lễ, “đại tẩu có lễ.” Sơn Tảo thấy Chử Vân Sơn hành lễ, vội vàng hạ thấp cơ thể, bởi vì không có thói quen hành lễ nên có chút trúc trắc, “ra mắt đại tẩu.”

Trong mắt An Dương lóe lên khinh thường, trên mặt cũng không để lộ một chút dấu vết, trong lúc hành động vẫn dịu dàng thân thiết, “đệ muội có thai, không cần đa lễ như vậy, đứng lâu như vậy cũng mệt mỏi, mau vào ngồi thôi.”

Chử Vân Phi nhìn An Dương công chúa tán dương, gật đầu một cái, An Dương công chúa khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp. Mọi người cùng nhau và Xuân Hiên cư, sau khi phân chủ khách mà ngồi xuống, An Dương công chúa lệnh cho người dẫn đứa bé đến chào hỏi.

Không lâu lắm thì có vú nuôi ôm đến một đứa bé trai khoảng ba tuổi, dáng dấp phấn điêu ngọc trác đi vào, An Dương công chúa vừa thấy, giọng điệu liền mềm nhũn, “Sách Ninh, mau đến chào hỏi nhị thúc và nhị thẩm.”

Chử Sách Ninh mới ngủ trưa dậy, người còn mê ngủ, liếc mắt nhìn Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo liền quay qua tiếp tục nằm trên bả vai của vú nuôi, mắt nhíu lại bắt đầu nằm chợp mắt.

An Dương công chúa liếc thật nhanh Chử Vân Phi, thấy trên mặt Chử Vân Phi không có biểu cảm gì mới đau lòng nhận lấy nhi tử từ trên người vú nuôi, Chử Sách Ninh liền mềm nhũn gọi một tiếng “Nương đi ngủ.”

“Nhị thúc, đệ muội đừng trách móc, đứa nhỏ không hiểu chuyện, trở về bổn cung sẽ lại dạy dỗ hắn.” An Dương công chúa nhẹ giọng dỗ dành nhi tử mấy câu, mới dịu dàng nói với Chử Vân Sơn và Sơn Tảo.

Sơn Tảo vội nhỏ giọng nói, “không có gì đáng ngại, đứa bé đều như vậy !”

Nói xong, nàng bảo Hạ Thảo lấy ra một túi đồ của mình, mở túi đồ ra, bên trong đều là giày vải, lớn một chút nhìn liền biết dành cho nam nhân, đường may có khí lực vừa phải, một vài đôi khác có thêu họa tiết đa dạng chính là giày cho nữ nhân, còn có một vài đôi giày đầu hổ cho đứa bé.

Sơn Tảo cầm giày, do dự một chút, lấy hết dũng khí nói, “đây là giầy muội cố ý làm cho đại bá, đại tẩu và đại chất mang, mặc dù không đpẹ mắt, nhưng cũng là một chút tâm ý của muội, nếu địa tẩu không chê, xin mời nhận lấy.”

Ccad vui mừng, bảo người mang đến để nhìn xem, miệng lại không ngừng tán dương.

Chử Vân Phi ho một tiếng, An Dương công chúa nhanh chóng kết thúc những lời ca ngợi của mình, liền nghe Chử Vân Phi nói, “nhị đệ, đệ cùng đệ muội liền ở Du Xuân cư đi, nơi đó thanh tỉnh, hoàn cảnh lại rất tốt, bây giờ hai người đi nghỉ ngơi trước, buổi tối tới dùng cơm.”

Chử Vân Sơn đồng ý, nói cám ơn với phu thê Chử Vân Phi, mang theo Sơn Tảo đến Du Xuân cư.

Phu thê Chử Vân Sơn vừa đi, Chử Vân Phi cũng đứng dậy, An Dương công chúa vội mang Sách Ninh giao cho vú nuôi, “Hầu Gia muốn đi đâu?”

“Trở về Vân Dương cư một lát thôi.” Vân Dương cư là chỗ ở của Chử Vân Phi và An Dương công chúa.

An Dương công chúa vui mừng, “Bổn cung hầu hạ Hầu Gia nghỉ ngơi.”

Chử Vân Phi quay đầu cười liếc nhìn nàng một cái, “Ta đến thư phòng trước, một khắc sau lại đến.”

An Dương công chúa cười khanh khách phúc thân, “Vậy bản cung về trước để an bài.”

Sau khi Chử Vân Phi rời đi, có bà tử cầm giày Sơn Tảo làm đưa cho An Dương công chúa, “Công chúa, giày này…”

An Dương công chúa vội vàng muốn quay về, thuận miệng nói, “Ngươi tự xem mà làm.”

Du Xuân cư.

Du Xuân cư được bố trí bốn đại nha hoàn, Xuân Lan, Xuan Mai, Xuân Hà, Xuan Đào, cùng một quản sự là Triệu ma ma và mấy tiểu nha hoàn, còn có Hạ Thảo theo Sơn Tảo tới, Chử Vân Sơn vừa thấy trong sân nhiều người như vậy, chợt có chút không quen, chớ nói chi là Sơn Tảo, tay chân cũng không biết bày biện ở nơi nào cho phải.

Bốn địa nha hoàn còn phải vào nhà phục vụ bọn họ, Chử Vân Sơn nhìn loạn, lệnh cho bọn họ toàn bộ đi xuống, lệnh bọn họ ngày sau không có mình và Sơn Tảo cho phép, ai cũng không được đi vào.

Trong nhà không có người la, Sơn Tảo liền thoải mái hơn nhiều, Chử Vân Sơn cũng thở phào một cái, “lần đầu thấy nhiều người như vậy, thật là có chút không quen.”

Sơn Tảo nháy mắt, “lúc chàng còn nhỏ cũng có nhiều người phục vụ như vậy sao?”

Chử Vân Sơn nhớ lại, “so với bây giờ còn nhiều hơn, ta nhớ còn có thêm mấy gã sai vặt.”

Sơn Tảo nghiêm túc nhìn hắn, “Bị nhiều người như vậy theo sát thật sự rất phiền.”

Chử Vân Sơn sửng sốt một chút, cười lớn lên, “Ta nghĩ thấy cũng đúng, cho nên khi đó luôn tìm mọi cách hất đường bọn họ chuồn êm

ra ngoài chơi đùa, cũng bởi như thế, ta mới tránh thoát..."

Chử Vân Sơn trầm mặc.

Sơn Tảo vẫn không biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đây là nỗi đau của Chử Vân Sơn, hắn không nói, nàng cũng không muốn hỏi.

Hai người yên tĩnh một lát, Chử Vân Sơn bảo người mang nước nóng đến, phu thê rửa mặt và chân, lên giường ngủ, ngồi xe ngựa một ngày, thật sự không phải mệt nhọc bình thường.

Gần tối, Xuân Lan đứng trước cửa gọi bọn họ, Chử Vân Sơn khi ngủ rất tỉnh, tiếng thứ hai còn chưa kịp gọi hắn cũng đã tỉnh lại, bảo Xuân Lan đi xuống, Chử Vân Sơn dỗ dành kêu Sơn Tảo tỉnh lại, lúc này mới kêu tứ xuân vào hầu hạ.

Khi tứ xuân đi vào, Xuân Lan Xuân Mai đi thẳng với Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn phất tay nói, "về sau không cần phục vụ ta, đem phu nhân phục vụ cho tốt là được, nếu phu nhân có gì mất hứng, ta nhất định không buông tha cho các ngươi."

Tứ xuân cúi đầu đáp ứng, nhưng thái độ cũng không quá mức cung kính, các nàng là nha hoàn Hầu phủ,cũng không phải là nha hoàn của Nhị gia không biết từ đâu nhảy ra này, chủ tử của các nàng, chính là Hầu gia và An Dương công chúa.

Sơn Tảo chưa từng gặp qua loại tình huống này, ngoan ngoãn để cho tứ xuân hầu hạ nàng rửa mặt mặc y phục, lại chải một kiểu tóc đang thịnh hành cắm thêm các loại châu ngọc, không khỏi sợ ngây người. Gương mặt như hoa đào, ướt át xinh đẹp này thật sự là nàng sao?

Chử Vân Sơn tựa vào giường thích ý nhìn Sơn Tảo trang điểm ăn mặc, một là nhìn Sơn Tảo ăn mặc quả thật rất thích mắt, hai là hắn không yên tâm để Sơn Tảo rời khỏi tầm mắt mình.

Kể từ khi nhận được thánh chỉ, trở lại kinh thành, Chử Vân Sơn thường thường cảm giác những thứ cố ý quên lãng khi còn bé ở đây cũng đang từ từ lập lại, hắn rất hiểu chuyện, lúc 7 tuổi đã am hiểu rất nhiều.

Mẫu thân hắn làm thế để chỉnh một tiểu thiếp mang thai, hắn hai lần thiếu chút nữa bị mất mạng, một tỷ tỷ thứ xuất của hắn khi đó được Minh Vương coi trọng muốn nạp làm trắc phi như thế nào khi dâng hương lại bị một vị di nương phát hiện cùng hòa thượng có "tư tình", làm cho phụ thân tức giận ra lệnh lén đánh chết thứ tỷ, rồi công bố bên ngoài là chết vì bạo bệnh...

Rất nhiều việc đen tối, bởi vì hắn còn bé, một vài người cho rằng hắn không biết không hiểu, lén lén hàn huyên đều bị hắn nghe lén được hết, về sau lại xảy ra chuyện, cửa nát nhà tan, hắn vốn cho rằng sẽ không trở lại kinh thành, không nghĩ tới ca ca vẫn một lòng đem hắn kéo trở về.

Sơn Tảo không hiểu, hắn hiểu. Bất kể đại ca đang suy nghi gì, nhưng nếu hắn hi vọng mình có thể trở thành một cánh tay trợ lực, như vậy kết thân chính là con đường tất yếu, và Sơn Tảo chính là một chướng ngại vật.

Ở trong mắt người có quyền vị, nữ nhân không được coi trọng, nữ nhân không có thế lực là không hữu dụng lại càng không được coi là gì, về phần đứa bé chỉ cần có nữ nhân liền có thể có..

Ở chỗ này hắn không có người có thể tin cẩn, hắn phải tự mình bảo vệ Sơn Tảo, bảo vệ nữ nhân và đứa bé của hắn.

Nhìn Sơn Tảo tay chân cứng ngắc, cổ cứng còng đi tới đay, Chử Vân Sơn cười ha hả, "Cũng chỉ là thay đổi xiêm y mà thôi, nàng nhìn mình đi, giống như là đang chịu cực hình vậy."

Sơn Tảo quệt mồm: "Chàng tới mặc thử xem, thiếp sợ y phục bị giẫm hư đó, còn sợ trang sức trên đầu bị rơi xuống."

Chử Vân Sơn xoa xoa gương mặt của nàng, dịu dàng trấn an, "giẫm hư thì giẫm hư, còn nữa....không quan trọng đồ trang sức này có rơi xuống không, nàng cứ đi lại thoải mái là được."

Sơn Tảo nghe vậy quả nhiên có chút buông lỏng, nhưng trong chốc lát lại cứng ngắc, "Thiếp vẫn sợ đó xiêm y này khẳng định rất quý giá, giẫm hư sẽ không tốt đâu."

Chử Vân Sơn nhìn quanh một chút: "Nếu không ta cắt cho nàng, giống như trước vậy."

Sơn Tảo vội bảo vệ váy: "Cũng không thể cắt, cắt bỏ thì rất đáng tiếc đó."

Chử Vân Sơn sờ sờ đầu nàng, "Ta giữ cho nàng, nàng cứ hào phóng mà đi, nàng không tế được đâu, chỉ cần chú ý một chút đừng đạp phải là được, nàng không phải sợ ta cắt hư nó thì nên buông lỏng, nếu không ta nhìn thấy rất phiền, sẽ một kéo cắt cho xong chuyện."

Sơn Tảo thận trọng nâng váy đi hai vòng, cảm giác mình sẽ không giẫm hư váy mới gật đầu, "Thiếp xách lên một chút là được, đây cũng không phải là y phục của chúng ta, hư sẽ không có tiền để bồi thường."

Chử Vân Sơn cười to, "Cũng bởi vì không có tiền bồi thường cho nên mới không cần lo nữa, hư liền ném cho bọn họ, chúng ta đi thẳng về, muốn tiền nhưng chúng ta đây không có."

Phu thê hai người trêu chọc mấy câu mới nắm tay đi tới phòng ăn tứ xuân đi theo phía sau cũng liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phượng sự ngoài ý muốn và hâm mộ.

Nguồn: truyen8.mobi/t131747-the-hien-phu-quy-chuong-37.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận