Thí Thiền Chương 9 : Thập vạn thâm uyên (2)

Thí Thiền
Tác giả : Tiêu Sắt Lãng

Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - Kiếm giới
Chương 9: Thập vạn thâm uyên (2) truyện copy từ tunghoanh.com

Vừa nghe lời này, Lý Độ lập tức cuống lên, cau mày nói :" Ngươi có biết thập vạn thâm uyên là cái gì không mà ngươi dám xông vào? Đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ, trước hết theo ta trở về rồi nói sau."
Dứt lời, liền ném cho Mã Thiên Nhai ánh mắt mỉa mai, vội vàng chắp tay thi lễ với Mạc Tuân, sau đó kéo Trác Tri Viễn trở về thanh trần đường.

Mạc Tuân cũng không có ý giữ lại, chỉ là quét mắt nhìn Mã Thiên Nhai một cái. Mã Thiên Nhai cười nhạo nói với theo bóng lưng Lý Độ cùng Trác Tri Viễn một câu :"Lý Độ đường chủ, ngươi nên cân nhắc cho kỹ, đồng tử này nếu có thể xông qua thập vạn thâm uyên, trưởng lão hậu sơn chắc chắn rằng sẽ khen ngợi ngươi, hiện tại tu vi của ngươi không phải chỉ mới đạt đến tầng thứ năm sao? Các trưởng lão ở hậu sơn nhất định là có thể giúp ngươi tăng lên tầng thứ sáu, hoặc là tối thiểu cũng giúp ngươi củng cố tu vi tầng thứ năm, ít nhất ngươi lại có thể đạt được tuổi thọ gấp đôi, đến lúc đó giáo ta lại sẽ có thêm một gã cao thủ tầng thứ sáu!"



Lý Độ nghe được lời này, cước bộ bỗng nhiên hơi chậm lại, thế nhưng lại kìm xuống không có quay đầu lại tranh cãi với Mã Thiên Nhai, tiếp tục kéo Trác Tri Viễn trở về thanh trần đường.

Mã Thiên Nhai trong lòng lúc này mới thoáng yên tâm, sau khi phân phó đệ tử khiêng Tần Phỉ trở về, chính mình đi tới trước mặt Mạc Tuân, khuôn mặt tươi cười có chút lấy lòng chắp tay thi lễ :"Nguyên lai là Mạc tiên sinh trong lòng đã có tính toán như thế, lúc trước có gì mạo phạm, mong rằng Mạc tiên sinh không trách móc."

Mạc Tuân đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, xoay người bước đi, thậm chí cả câu trả lời cũng lười nói.
Mã Thiên Nhai thấy thế, cũng cảm thấy hơi hơi ngượng ngùng, bất quá trong nội tâm đối với sự xử trí của Mạc Tuân cũng tương đối hài lòng. Trong lòng của Mã Thiên Nhai nghĩ rằng, miễn là sự trừng phạt của Trác Tri Viễn là nặng nhất, về phần hình phạt của Tần Phỉ đến lúc đó sẽ nghĩ biện pháp giảm bớt đi. Chỉ bất quá, ban đầu trông cậy vào Tần Phỉ trong một hai tháng tiến vào nội môn thì nhất định không có khả năng, dù sao cũng phải chờ đến khi hắn chấm dứt hình phạt diện bích ở Tư Quá Nhai mới được.

Mạc Tuân đi rồi, các đệ tử xem náo nhiệt tự nhiên cũng lập tức giải tán, Trần Anh trước khi đi, nhẹ nhàng kéo tay áo Trần Nhất Tân một cái, nhưng mà Trần Nhất Tân lại khoát tay một cái dứt ra, hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, trong mắt lộ ra cái nhìn khinh thường. Trần Anh vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, rồi cũng ly khai, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, hôm nay thật sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo, Tần Phỉ trước mắt đã sắp phải đi diện bích ba năm, đến lúc đó Trần Anh mình không chừng đã vào nội môn rồi, hôm nay cử chỉ lấy lòng Tần Phỉ không nghi ngờ là có chút làm trò cười cho thiên hạ. Hơn nữa, đắc tội với Trác Tri Viễn thì không sao, chủ yếu đã đắc tội với Trần Nhất Tân, điều này làm cho Trần Anh có chút hối tiếc. Trần Nhất Tân có thể nói là nhân họa đắc phúc, ai cũng biết hai khỏa cố tâm đan kia có giá trị như thế nào, Trần Nhất Tân vốn là nằm trong mười người đệ tử xuất sắc nhất trong bốn mươi chín đệ tử ngoại môn, lần này có được cố tâm đan, mất đi đối thủ cạnh tranh Tần Phỉ này, chỉ sợ tương lai người đầu tiên tiến vào nội môn ngược lại chính là tiểu tử mập mạp này. Nhưng nàng cũng nhìn ra được, Trần Nhất Tân xem ra rất chán ghét mình khiến nàng không khỏi cảm thấy có chút mất mát.

Mà Trần Nhất Tân bây giờ, vẫn còn đang ngơ ngác nhìn về phương hướng của thanh trần đường, đứng hồi lâu cũng không muốn rời đi. Trác Tri Viễn tuy không biết thập vạn thâm uyên kia là cái gì, nhưng mà Trần Nhất Tân lại biết một ít. Tuy rằng không biết rõ ràng lắm, nhưng hắn lại biết, từ khi bổn môn lập giáo hơn mấy ngàn năm qua, đệ tử có thể thành công xông qua thập vạn thâm uyên, tổng cộng cũng chỉ có bảy tám người, chân chính người thành công nhất, thì chỉ có một người. Đây chính là một vị tiên trưởng nổi danh nhất ở Thủy Giáo, thậm chí so với tổ sư gia khai tông lập giáo cũng không có thua kém bao nhiêu. Hơn tám trăm năm trước sau khi một thân một mình đi bộ xông qua thập vạn thâm uyên, liền được ngay chưởng môn lúc đó thu làm đệ tử đích truyền, trải qua ba mươi năm thì đạt đến đại thành, lúc ấy vừa vặn gặp ngay thời loạn thế, khắp nơi quần hùng xưng bá cắt cứ, quanh năm chiến tranh không ngừng, muôn dân trăm họ rơi vào cảnh lầm than. Vị tiên trưởng kia được gọi là Thắng Nghĩa tôn giả tên là Nhâm Phi, đã xuất lĩnh chúng đệ tử Thủy Giáo, với hơn hai mươi năm thời gian, trợ giúp khai quốc hoàng đế Đại Dận hoàng triều xây dựng cơ nghiệp, sau khi phụ tá cho hai vị hoàng đế, khai sáng và xây dựng Đại Dận hoàng triều hưng thịnh như ngày nay, thì chỉ dùng vẻn vẹn năm mươi năm thời gian liền hóa vũ phi thăng lên tiên giới làm tiên nhân tiêu dao tự tại. Hắn cũng là một trong ba vị tiên trưởng trong mấy ngàn năm qua của Thủy giáo phi thăng thành tiên nhân, hơn nữa lúc phi thăng hắn còn chưa đến một trăm hai mươi tuổi, uy danh hiển hách như thế, đến tột cùng là khủng khiếp cỡ nào?

Hiện giờ Trác Tri Viễn nói là hắn muốn xông vào thập vạn thâm uyên kia, thế nào lại không làm cho Trần Nhất Tân vì hắn mà lo lắng đây? Hắn thật ra có nghe nói qua, trong thập vạn thâm uyên này, ít nhất cũng đã là mồ chôn của hơn một ngàn đệ tử Thủy Giáo, đều là chưa có ai thành công đi ra (ngoài bảy tám người kia). Trác Tri Viễn nếu như không đi, cho dù bị trục xuất xuống núi, có lẽ còn có thể lưu lại một tánh mạng, còn nếu như đi, cơ hồ kết quả chỉ là thập tử vô sinh ( 100% là bị vô sinh ) . Phàm người có thể xông qua thập vạn thâm uyên, ai chẳng phải là thiên tài trong thiên tài? Trác Tri Viễn như thế nào mà có thể làm được đây?

Nhìn thấy Trần Nhất Tân đứng hồi lâu cũng chỉ là nhìn về hướng của thanh trần đường, làm cho Mã Thiên Nhai không khỏi cảm thấy tức giận. Trần Nhất Tân này không ngờ lại có thể đi giúp đỡ cho một đồng tử của ngoại ngũ đường đánh lại đệ tử chính mình thương yêu nhất, tuy rằng Trần Nhất Tân cũng là đệ tử được Mã Thiên Nhai coi trọng, nhưng sự việc của ngày hôm nay làm cho hắn đối với Trần Nhất Tân không khỏi có cảm giác chán ghét.
"Ngươi còn ở đây đứng nhìn cái gì đó?" Chẳng lẽ muốn đi vào thanh trần đường quét rác sao? Ngươi nếu như thật muốn như vậy, ngày mai liền khăn gói đi đến thanh trần đường luôn đi!" Mã Thiên Nhai dứt lời, khẽ vung tay, nhẹ nhàng lướt đi.

Trần Nhât Tân tuy rằng trong lòng lo lắng cho Trác Tri Viễn, cũng muốn đi xem thử, nhưng lại sợ làm cho Mã Thiên Nhai tức giận, do dự một hôig, rồi cúi thấp đầu bất đắc dĩ trở về viện phòng của đệ tử ngoại môn.

Trác Tri Viễn ở bên kia thì sau khi bị Lý Độ mang về thanh trần đường, liền được Lý Độ trực tiếp đem hắn vào phòng mình, cũng không có vội hỏi qua chuyện của hắn, mà là xem xét thương thế của hắn, sau khi cấp cho hắn ăn hai khỏa đan dược, lúc này mới yên tâm ngồi xuống bên cạnh giường.

Nhìn thấy thần tình quật cường của Trác Tri Viễn, Lý Độ chỉ biết thở dài, hắn đã sống hơn một trăm tuổi, mấy cái loại tranh đấu rối ren này cũng đã thấy nhiều, cho tới bây giờ chỉ có đệ tử nội môn khi dễ đệ tử ngoại môn, đệ tử ngoại môn khi dễ đồng tử của ngoại ngũ đường, hôm nay thì là ngược lại, đem cái tên Tần Phỉ được xem là đệ tử ngoại môn xuất sắc nhất đánh cho cơ hồ đến xém mất mạng, thực sự không biết là nên khen hợi hắn hay là trách cứ hắn không có chừng mực đây. Suy nghĩ hồi lâu, Lý Độ không khỏi lại thở dài một hơi.

"Ngươi cái tên hài tử này, tuy rằng ngày thường ít nói, cũng không phải là người thích đánh nhau, theo ta quan sát ngươi mấy tháng qua, ngươi sẽ không vì một chút tiểu lợi mà cùng người ta tranh chấp. Hôm nay tại vì sao lại khăng khăng, phải cùng cái tên Tần Phỉ kia một sống một chết đây?"

Nguồn: tunghoanh.com/thi-thien/chuong-9-TRgaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận