Nhưng một quyền của Liễu Tứ lại ẩn chứa tinh hoa Tiên Thiên Canh Kim chi khí, chỉ có như vậy, có ngoại lực tham gia, chuyện này liền xảy ra biến hóa.
Cơ hồ trong nháy mắt ý thức của Tiểu Báo Tử bị đông kết, nắm đấm của Liễu Tứ đã tới, đánh lên nắm tay của Tiểu Báo Tử.
Cũng bởi vì quá nhanh, cho nên Liễu Tứ không phát hiện ra điều gì dị thường, mà Tiểu Báo Tử thì sao? Chỉ có cảm giác đại não của mình như ngắn lại, sau đó, giống như có cái gì đó nổ tung trong đầu, mà nắm đắm của hắn, cũng theo quán tình đánh về phía trước.
Lúc này đây, hắn biết nắm đấm của mình vào lúc nào, đã giao kích với nắm đấm của Liễu Tứ, bỗng nhiêm hào quang trên nắm đấm của Liễu Tứ bộc phát, sau đó biến mất không còn lại gì, mà trong đầu của Tiểu Báo Tử xuất hiện một tia minh tưởng, khí thế ngưng tụ nhanh chóng, tất cả đều áp súc lên nắm đấm của hắn, nắm đấm nhẹ nhàng đánh về phía trước.
Đánh ra một quyền, không có thanh âm, cũng không có chấn động, Tiểu Báo Tử cảm thấy một quyền có uy lực đủ để hủy thiên diệt địa, thậm chí có thể đánh nát thiên địa này.
Một quyền này, trước giờ chưa từng có, hủy diệt tất cả, kể cả không gian.
Một quyền này, giống như vụ nổ lớn lúc vũ trụ vừa sinh ra đời, hủy diệt tất cả, đồng thời lại sáng tạo hết thảy.
Trời và đất, thời gian và không gian, sống và chết!
Tất cả đều được một quyền này diễn biến ra vô cùng tinh tế.
Ngay cả Liễu Tứ, cũng không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, ý thức đã không còn.
Ẩn ẩn, có một âm thanh thanh thúy như thủy tinh bị vỡ vang lên, khí lưu chung quanh xuất hiện tiến gào thét, từ quỹ tích một quyền của Tiểu Báo Tử, hư không bị xé ra một lỗ hổng màu đen, xuất hiện trước mặt Tiểu Báo Tử, vòng vàng, cả Liễu Tứ, đồng thời nổ bung ra, không có cảnh huyết nhục tứ tung, cũng không có mảnh vỡ văng khắp nơi, trong nháy mắt hình thể hóa thành bổn nguyên nhân nhất, đó chính là bụi phấn lốm đốm, sau đó bị cái lỗ hổng màu đen hút vào, biến mất trong hư không, hoàn toàn trở về bổn nguyên.
Phá Toái Chân Không!
Đồng tử Kim Nam Thanh như phóng lớn ra.
Chỉ có những chữ này mới có thể diễn tả trạng thái hiện giờ!
Trong truyền thuyết, có một số ít chí cường giả mới có thể dùng nắm đấm của mình Phá Toái Chân Không, hắn vẫn cho rằng đó là đồn đại, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy, hơn nữa còn nhìn thấy một tiểu hài tử như Tiểu Báo Tử thi triển.
Chính điều này đã làm cho hắn có cảm giác như vừa nằm mơ.
Chỉ đánh ra một quyền, một cổ khí thế huyền ảo sâu thẳm từ trên người của Tiểu Báo Tử bành trướng ra xung quanh, lập tức bao phủ cả sơn động.
Dưới sự bao phủ của cổ khí thế thần bí này, thậm chí Kim Nam Thanh sinh ra một loại ảo giác, giống như bản thân của mình đang ở trong hư không khôn cùng, nhưng trong tinh không này không có ngôi sao nào, chỉ có cái gọi là hư không.
- Hô!
Tiểu Báo Tử hít sâu một hơi, ánh sáng trong mắt lóe lên, hai tay mở rộng ra đến. Ôm ấp thiên địa, lúc hắn có cảm giác nắm giữ thiên địa thì dị biến xảy ra, nó đã biến mất không còn gì nữa.
Cảm giác, những thứ này chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Dù là Tiểu Báo Tử hay Kim Nam Thanh, bị tình hình này làm cho sửng sờ, sau đó, vân đạm phong khinh, tất cả dị tượng biến mất, cả sơn động lạnh tanh, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Khác biệt lớn nhất, Liễu Tử biến mất, bị một quyền của Tiểu Báo Tử đánh vào trong lổ đen xuất hiện trong hư không, mà sắc mặt Kim Nam Thanh nhìn Tiểu Báo Tử, đã cải biến, không còn cảm giác từ trên cao nhìn xuống nữa, cũng không còn quan tâm và chiếu cố nữa, còn lại, chỉ là kinh sợ và bất an.
Tuy không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng Tiểu Báo Tử chỉ bằng một quyền đánh vỡ hư không, đã đủ cho hắn sinh ra tâm tình sợ hãi và cảm giác không thể chiến thắng rồi.
Tiểu Báo Tử cũng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ biết rõ khí thế của mình sinh ra biến hóa cổ quái, về phần biến hóa này là cái gì, hắn thật sự không biết.
Không chỉ có hắn, Kim Nam Thanh cũng không rõ ràng lắm.
Tuy bọn họ là đệ tử Ô gia, dù là đệ tử nội môn hạch tâm, nhưng do tu vi quá thấp,
"Ý" là thứ quá thần diệu cổ quái, không nói trước rất khó có thể lĩnh ngộ, lại nói, cũng chỉ có những nhân tài đạt tới Thất phẩm mới có điều kiện cảm ứng ý thức của bản thân, mới có thể vận dụng thần niệm, mới có thể lục lọi thần niệm, mới có cơ hội lĩnh ngộ
"Ý "Nhưng lúc này Tiểu Báo Tử vừa đột phá Tam phẩm, đã có cơ duyên và lĩnh ngộ được
"Ý", người khác cũng chưa từng nghĩ qua chuyện này.
Chính vì như thế, các môn các phái, sau khi tu vi của đệ tử đột phát đoán cốt giới, mới có thể biết được, mới có thể lĩnh ngộ được
"Ý", nhưng do tu vi của bọn họ quá thấp, nếu có ý nghĩ lĩnh ngộ nó, sẽ bị coi thường, dù không lĩnh ngộ được không nói, chỉ việc chậm trễ tu vi, đã có thể nói là được không bù nổi mất.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì, hai người căn bản cũng không biết, mà sở dĩ Kim Nam Thanh sinh ra tâm lý sợ hãi Tiểu Báo Tử, chủ yếu là do một quyền vừa rồi và khí thế sau đó mà hắn phát ra lúc nãy.
Hắn lại không biết, một quyền vừa rồi, hoàn toàn là do Tiểu Báo Tử dưới cơ duyên xảo hợp mới đánh ra, cũng không thể làm lại, không nói trước phải đem khí thế của bản thân áp súc thành một kỳ điểm, sau đó được ngoại lực đánh vỡ, sau đó sinh ra hiệu quả như vũ trụ bùng nổ, kết hợp tất cả những thứ này mới có thể có kết quả như vừa rồi.
Nguồn truyện: TruyệnYY.comQuyền ý của Tiểu Báo Tử hiện giờ đã thành, khí thế cũng sinh ra biến hóa về chất, cho dù lại tiến vào trạng thái đốn ngộ như vừa rồi cũng không thể áp sức khí thế đến mức hình thành một kỳ điểm nữa, cho nên căn bản không thể đánh ra một quyền thứ hai.
Chỉ là chuyện này, không chỉ Tiểu Báo Tử không thể biết rõ, cho dù biết rõ, có nói cho Kim Nam Thanh nghe, Kim Nam Thanh cũng không tin tưởng.
- Sư huynh, các ngươi không có việc gì chứ?
Sau khi thất thần trong một thời gian, Tiểu Báo Tử là người làm ra phản ứng đầu tiên, đi nhanh đến bên cạnh Kim Nam Thanh hỏi.
- Không có chuyện, không có chuyện, hôm nay nhờ có Chu sư đệ a!
Kim Nam Thanh nói, ánh mắt nhìn Tiểu Báo Tử lộ ra chút sợ hãi.
- May mắn, may mắn mà thôi!
Nghĩ đến trạng thái vừa rồi thì bí ẩn trong nội tâm của Tiểu Báo Tử còn nhiều hơn cả hắn, thậm chí có nói hắn cũng không tin, một quyền vừa rồi là do bản thân hắn đánh ra, chính vì thế nên Tiểu Báo Tử cũng không nói thêm về chuyện này, qua loa hai câu, liền cứu tính sáu tên sư huynh đệ còn lại.