Mục quang Tiểu Báo Tử lóe lên, nhìn Kim Nam Thanh, hiểu rõ ý định trong lòng của hắn, nói:
- Đúng vậy a, thu hoạch của chúng ta không tệ, đây là thu hoạch của chúng ta, đúng rồi, Vương sư huynh thế nào?
- Ai! Kiên trì một ngày một đêm, nhưng không cứu được.
Nâng Vương sư huynh lên, ánh mắt Kim Nam Thanh ảm đạm, không phải bởi vì hắn chết mà cảm thấy phiền toái, mà là vì hắn chết thì chuyện này không còn dễ giải quyết như trước kia.
Vốn trong mưu đồ của hắn, mấy người bọn họ ở chỗ này đen ăn đen, nói với mọi người bên ngoài là đi tra xét, nhưng không tra được bất cứ manh mối gì, coi như là một lần làm nhiệm vụ thất bại. Nhưng bây giờ chết mất một người, chuyện này tựu nếu không giải thích cho hợp lý, sẽ không cách nào nói với cao tầng.
Tại Ô gia, người ra ngoài làm nhiệm vụ chết không phải là đại sự gì, đại sự của bọn họ chính là đám dược liệu này, muốn nói dối phải nói dối viên mãn.
Tiểu Báo Tử không phải đồ ngốc, đương nhiên biết rõ lợi hại trong đó, ngươi nói ngươi tra mấy ngày, không có phát hiện cái gì, thế vì sao ngươi lại chết một người?
Rốt cuộc các ngươi đã gặp phải chuyện gì?
Tuy tu vi Vương Cát không cao, nhưng cũng đạt tới Nhị phẩm, không có khả năng chết dễ dàng như vậy, dù là chết thật, cũng phải giải thích hợp lý.
- Sư huynh muốn làm sao bây giờ?
Tiểu Báo Tử hỏi, dù sao lần đi ra ngoài này do Kim Nam Thanh làm chủ, loại chuyện chùi đít này, đương nhiên chuyện này phải giao cho Kim Nam Thanh làm xử lý, hắn bây giờ muốn hỏi mình để lấy lòng mà thôi, nhưng không cần phải phí nhiều tâm tư như vậy.
- Chuyện này ta đã nghĩ tới!
Kim Nam Thanh nói ra,
- Ta đã chuẩn bị tất cả...
- Sư huynh, có đồ ăn chưa, hiện tại ta đói đến mức da bụng dính cả vào lưng rồi đây này.
- Có, đương nhiên là có, chúng ta đều quên rồi nha, tiểu tử ngươi nhập định đã ba ngày, đi thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Nguồn: http://truyenyy.com
Lập tức Tiểu Báo Tử đi theo Kim Nam Thanh ra ngoài động, nhìn thấy bên ngoài động đã đốt một đống lửa, còn có vài tên đệ tử Ô gia còn mang thương tích trên người, bộ dáng hơi thê thảm, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ những thứ này đã làm cho bọn họ xung đột?
Thấy mặt mũi của Tiểu Báo Tử tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, Kim Nam Thanh cười nói:
- Chu sư đệ, đây là phương pháp ta giải quyết vấn đề.
Khi đang nói chuyện, lấy từ trên kệ xuống một cái đùi dê, đưa tới trước mặt Tiểu Báo Tử, sau đó nói ra cách nghĩ của hắn.
Lần này bọn họ rời khỏi Ô gia làm nhiệm vụ tra xét hàng hóa bị mất, nếu đã truy tra, như vậy, cũng phải có chút hành động, cho dù không thu hoạch được gì, cũng phải có một quá trình.
Hơn nữa hiện tại đã chết một người, muốn không kinh động người khác là không được, đã như vầy, Kim Nam Thanh dứt khoát quyết định làm cho chuyện này lớn lên, không phải tra xét bọn cướp sao?
Ai là người hiềm nghi lớn nhất, đương nhiên là đạo phỉ, chẳng phải ở gần Hắc Sa Khẩu có vài nhóm đạo phỉ sao?
Ô Vân Thiên trước kia điều tra, đã biết không liên quan tới bọn họ, nhưng đó là do Ô Vân Thiên điều tra, Kim Nam Thanh hắn cũng không phải là Ô Vân Thiên, nói không chừng Ô Vân Thiên đang bao che cho đám đạo phỉ, cho nên, nói thế để che dấu.
Cứ vu cho đám đạo phỉ cướp hàng, chế tạo xung đột, chỉ cần có xung đột, vậy thì sẽ có thương tích, có thương vong, như vậy, Vương Cát chết đã có thể che dấu.
Về phần đám đạo phỉ bị oan uổn, người nào có tâm tư quản khỉ gió gì đến bọn chúng chứ, những tên đạo phỉ này giết người cướp của không chỉ mới ngày một ngày hai, làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý. Đừng nói là oan uổn bọn chúng, cho dù có giết sạch, cũng là thay trời hành đạo, vì dân trừ hại, chẳng lẽ có ai xuất đầu cho đám đạo phỉ sao?
- Vài ngày trước chúng ta đã tìm nhóm đạo phỉ Mã Đại Hồ Tử gây phiền toái, giết mấy thủ hạ của hắn, xảy ra xung đột với bọn chúng, không thể tưởng được thực lực của đám thủ hạ Mã Đại Hồ Tử thực lực không tệ, chúng ta ăn chút thiệt thòi. Nhưng như vậy cũng tốt, bọn chúng có thực lực giết Vương sư đệ a!
Nghe đến đó, Tiểu Báo Tử liền hiểu ra, tên Kim Nam Thanh này đã chuẩn bị hất chậu nước bẩn lên người của đám đạo phỉ Mã Đại Hồ Tử.
- Bây giờ nên chuẩn bị cái gì?
- Thủ hạ Mã Đại Hồ Tử có hơn hai trăm người, phân thành bốn tiểu đội, mỗi đội năm mươi người, đều có một đội trưởng, thực lực đám đội trưởng này không kém. Tất cả đều là cao thủ Nhị phẩm, hơn nữa mỗi đội có năm mươi người, tuy thực lực không cao lắm, nhưng đã có luyện tập, đã tập luyện qua thuật hợp kích, ngược lại rất khó đối phó!
- Ý sư huynh là...
- Ý của ta là, chúng ta dứt khoát phục kích một tiểu đội rồi giết đội trưởng của chúng, lại giết thêm một ít đạo phỉ, đến lúc đó cứ nói Vương sư đệ chiến đấu với đạo phỉ mà chết!
- Đây cũng là một biện pháp!
Tiểu Báo Tử gật đầu.
Trong quá trình bọn họ tra xét đạo phỉ, phát hiện manh mối, có thể có quan hệ với đám đạo phỉ Mã Đại Hồ Tử, sau khi điều tra một thời gian, thì xảy ra xung đột với đám Mã Đại Hồ Từ, kết quả giết chết đội trưởng tiểu đội là một ít thuộc mạ, nhưng Vương Cát vì khinh thường cho nên bị đạo phỉ đánh bị thương, trọng thương thể chữa trị mà chết.
Về phần những hàng hóa kia có phải là do đám Mã Đại Hồ Tử cướp đi hay không, cũng không trọng yếu, bởi vì bọn họ chỉ phụ trách tra xét mà thôi, không đưa ra kết luận.
Bởi vì vậy, đây là lời nói dối hoàn hảo!
Hiểu rõ ràng điểm này Tiểu Báo Tử gật đầu tán thành, tuy võ công của Kim Nam Thanh không được cao lắm, nhưng đầu óc rất được.
- Vậy thì mời sư huynh chỉ huy nhiệm vụ!
Tiểu Báo Tử gặm hết cái đùi dê, hai tay của hắn dính đầy dầu mỡ.
- Chỉ huy nhiệm vụ thì không dám, nhưng đám thủ hạ của Mã Đại Hồ Tử đúng là khó giải quyết, đến lúc đó còn phải phiền toái song chùy của sư đệ phá trận của chúng rồi!
- Đây là sở trường của ta!
Tiểu Báo Tử nói:
- Không phải chỉ là vài tên đạo phỉ bất nhập lưu thôi sao, giao cho ta!
- Được!
Hắc Sa Khẩu gió thổi từng hồi nhanh chóng, giống như không bao giờ gió sẽ ngừng lại.
Một hồi âm thanh xe ngựa truyền đến, chỉ thấy trên quan đạo, có vài bóng đen, từ từ, bóng đen càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần, đúng là một tiểu thương đội.
Nhân mã của thương đội này không nhiều lắm, năm sáu chiếc xe ngựa mà thôi, trong đó còn có hai chiếc xe chở người, không phải chở hàng hóa.
Chung quanh xe ngựa có hơn mười mã kỵ bảo hộ, lại có vài chục danh thủ cầm đao kiếm, vừa nhìn là biết hộ vệ bảo tiêu.