Thân thể Tiểu Báo Tử gắt gao nép vào một tảng đá cao lớn bên cạnh cửa động. Thiên Xà Liễm Tức Pháp pháp môn điên cuồng vận chùyển, thân thể phảng phất như biến thành một bộ phận của tảng đá. Tiểu Minh Vương và hai tên tùy tùng lại lao đi cực nhanh. Thân hình chợt lóe đã ở ngoài mấy trượng, căn bản không hề chú ý ở sau tảng đá có người đang ẩn nấp.
Bọn họ không có chú ý tới, Tiểu Báo Tử cũng không dám có chút sơ suất, trốn ở phía sau tảng đá nửa thời thần còn chưa dám thò đầu ra. Trong lòng còn đang giằng co, liền nghe được bên tai truyền đến một thanh âm:
- Tiểu tử, còn muốn trốn cái gì, người đã đi xa, mau ra đây đi!
- Vương, Vương tọa!
Nghe được thanh âm quen thuộc này, trong lòng Tiểu Báo Tử đại hỉ. Len lén ló đầu ra, chỉ thấy trên mặt đất, thân thể Vương Xà đang chậm rãi di dộng trong nham lưu, bộ dáng chật vật bất kham. Xung quanh thân thể hắn được một tầng thanh sắc quang tráo bao phủ. Ngoại trừ có chút chật vật, thì không còn tổn thương nào khác.
Xác định Vương Xà thật sự không chết, Tiểu Báo Tử tự nhiên sẽ không trốn nữa. Từ phía sau tảng đá đi ra, nói:
- Đệ tử Chu Báo, gặp qua vương tọa!
- Tiểu tử ngươi vừa rồi thấy chết mà không cứu. Bây giờ còn dám ra đây?
Vương Xà nhìn Tiểu Báo Tử, nét mặt châm biếm dày đặc.
- Chỉ là một Tiểu Minh Vương nho nhỏ mà thôi, bộ dáng ẻo lả, sao có thể làm gì được vương tọa đây?
Tiểu Báo Tử cười bồi nói:
- Hơn nữa dưới tình huống đó, coi như là ta thò đầu ra, cũng chỉ có đường chết. Chi bằng lưu lại rừng xanh, chẳng sợ không có củi đốt. Nếu như Vương tọa gặp bất trắc, ít nhất cũng có người thay ngươi báo thù phải không?
- Ngươi tiểu tử này...!
Vương Xà một cước đá ra, tuy rằng cách hơn mười trượng, cũng khiến Tiểu Báo Tử ngã bay ra.
- A, không đúng a, tiểu tử ngươi có được chỗ tốt, luyện bì giới Đại viên mãn a?
- Vương tọa mắt thần như điện. Đệ tử bội phục!
Tiểu Báo Tử bị hắn đã một cước u mông, ngồi dưới đất, cười hắc hắc.
- Cười cái rắm, ta còn không đi, Minh Phi, tử nha đầu kia còn không đem ta làm thịt!
- Minh Phi?
- Chính là Tiểu Minh Vương, chính là tên ẻo lả hiện tại đứng ở phía sau ngươi!
Vẻ mặt Vương Xà nhìn có chút hả hê cười nói.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comLời còn chưa dứt Tiểu Báo Tử chỉ cảm thấy kiệt sức từ đan điền truyền thẳng tới sau gáy. Thân thể mạnh mẽ lùi về phía trước, hai thanh ngân chùy sau thắt lưng đã cầm trong tay.
- Muốn chạy? Chạy được sao?
Thân hình Tiểu Báo Tử vừa mới nhảy lên, đã cảm thấy đỉnh đầu một trận cực nóng, vô luận hắn tránh né ra sao, cũng không thoát khỏi bàn tay đang đè xuống đầu mình.
- Hắn chính là tiểu tử ngươi nói!
Tiểu Báo Tử vừa lùi đã thoát về phía trước mấy trượng, thế nhưng phía sau Tiểu Minh Vương chỉ là nhẹ nhàng phất tay đã tựa như xuyên phá không gian, trực tiếp vỗ lên đầu hắn. Sau đó thu lại, áp xuống, đem thân thể Tiểu Báo Tử hung hăng ném trên mặt đất. Cái mông u lên, chỉ là lúc này so với vừa rồi bị một cước của Vương Xà mạnh mẽ hơn nhiều.
- Đúng, chính là hắn. Không sai chứ!
Vương Xà híp mắt cười không ngừng, mà Tiểu Báo Tử thì giãy dụa từ trên mặt đất bò lên, lúc này mới nhìn rõ Tiểu Minh Vương ở phía sau.
Vẫn là một thân trang phục kia, nhưng khác biệt duy nhất là tóc nàng so với trước xõa ra một ít, che lấp nửa khuôn mặt xinh đẹp. Cái này Tiểu Báo Tử liếc mắt liền có thể nhìn ra được, đây thật sự là một cô nương xinh đẹp. Bất quá nói thật thì Tiểu Minh Vương này tuy cũng được xưng là tuấn tú. Thế nhưng giữa trán lại lộ ra một cổ tử anh khí. Anh khí này đặt trên người nam tử có chút yếu. Bởi khi khi giả nam trang nhìn qua hơi mảnh mai. Thế nhưng hiện tại biến thành nữ tử, vẻ ảnh khí liền mạnh mẽ hơn, tạo thành một cổ tuyệt mỹ.
Tuyệt mỹ!
Hắc hắc...
Trong lòng Tiểu Báo Tử cười hai tiếng, vẻ mặt có chút hèn mọn. Loại vẻ mặt này chính là điển hình sắc lang.
Tiểu tử, ngươi đây là có ý gì?
Dù là Tiểu Minh Vương mới tấn cửu phẩm cường giả, thấy biểu tình hèn mọn này trên mặt Tiểu Báo Tử cũng nhịn không được phát bực.
- Ta cho ngươi cười, cười một lần ăn một cước.
Kế đó liền một phát đá bay Tiểu Báo Tử.
- Ngươi từ nơi nào tìm được tiểu tử như vậy, vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt!
Tiểu Minh Vương đá bay Tiểu Báo Tử, vẻ mặt oán trách nói với Vương Xà.
- Ngươi cũng chớ nên xem thường hắn. Nếu như không có hắn, ta muốn tìm tới nơi này, chí ít còn cần thời gian ba ngày. Hắn dùng cặp tiểu chùy tử kia đập vỡ đại môn quận thành đó!
Vương Xà cười ha hả nói.
- Phải không?
Tiểu Minh Vương nhìn ánh mắt bất thiện của Tiểu Báo Tử, nói.
- Ngươi nên hiểu, ta nắm chắc trong thời gian ba ngày này đem ý ngưng luyện ra. Hiện tại ngươi quấy rối như vậy, liền mất đi cơ hội. Ngưới nói đi, làm thế nào bối thường cho ta?
Tiểu Báo Tử không nói gì, tuy rằng hắn cực kỳ khinh bỉ gia hỏa đến cửu phẩm mới bắt đầu ngưng ý này. Nhưng cũng chỉ có thể khinh bỉ ở trong lòng mà thôi, cũng không dám nói ra.
- Hắn đang khinh thường ngươi đó. Ngươi đừng nhìn tiểu tử này tu vi mới tam phẩm, nhưng đã ngưng luyện ra quyền ý. So với hắn, ngươi rõ ràng kém một bậc.
Vương Xà ở bên tựa như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tiểu Báo Tử, liền thêm mắm thêm muối nói rằng.
- Phải không? Ta đúng là không nhìn ra, đây còn là một tiểu thiên tài a!
Tiểu Minh Vương tựa hồ bị Vương Xà nói làm tức giận. Liền đi tới bên cạnh Tiểu Báo Tử, ghé sát vào nói:
- Tiểu bằng hữu, ngươi nói xem, ta nên xử trí ngươi thế nào?
- Gian tình a!
Nhìn hai người này, khi nói chùyện tựa như đang đối chọi gay gắt, thế nhưng nghe kỹ thì bên trong lại lộ ra một cổ đường mật ám muội. Ngữ khí, giọng điệu hoàn toàn giống với giọng điệu năm đó hắn ở thị phủ làm bí thư cùng cô nàng phục vụ viên xinh đẹp trần truồng nằm trên giường nói chùyện.
...
Do đó, hắn nháy nháy mắt, khóe miệng lộ ra một cổ tiếu ý cổ quái, nói:
- Ta van ngươi, các ngươi hai người liếc mắt đưa tình đừng để ta thấy được không?
- ách!
Biểu tình Tiểu Minh Vương trong nháy mắt cứng đơ, Vương Xà cũng giật mình, vẻ tươi cười động lại trên mặt.
- Tiểu tử, ngươi nói bậy bạ gì vậy, chán sống rồi sao!
Qua chốc lát, trên mặt Tiểu Minh Vương rốt cục không nhịn được trở nên nóng bửng, ửng đỏ. Cũng là ở trong Địa Tâm Hỏa Mạch này, cho nên mới không lộ vẻ dị thường quá mức. Chỉ thấy nàng chìa tay ra, xách Tiểu Báo Tử lên, lông mày dựng thẳng, trong mắt bắn ra vẻ hung ác.