- Ta muốn đi cùng ngươi.
Vương Thiên Lôi nói, ngữ khí có vẻ kích động:
- Ta không muốn chết già ở đây. Tại nơi chim không thèm ỉa này, từ đầu ta sớm đã nói với ngươi rồi!
- Ta nghĩ tại nơi chim không thèm ỉa này trường sinh bất lão.
Tiểu Báo Tử bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, quay đầu nói:
- Tỷ phu, ta cũng đã nói với ngươi, hiện tại ta chỉ là một thân vệ mà thôi, vân chưa tính là tiểu binh chính thức. Ngươi theo ta hỗn có thể hỗn ra cái gì a?
- Cũng không phải ai cũng giống như ngươi, tại bên cạnh Đề Đốc làm tiểu binh. Tuổi ngươi còn trẻ như vậy, tiền đồ tương lai tự nhiên là không thể hạn lượng, ta là tỷ phu ngươi, ngươi là đại cữu gia của ta. Ta đương nhiên muốn theo ngươi chiếm chút vinh quang!
Vương Thiên Lôi vẻ mặt vô sỉ nói:
- Về phần hiện tại, ha hả, không quan hệ. Ta có thể chờ mà. Tuy rằng ta lớn tuổi hơn ngươi, nhưng cũng coi là thanh niên nhân a!
- Ngươi nghĩ muốn đi Trung Hòa Quận như vậy?
Tiểu Báo Tử nhìn hắn:
- Ngươi phải biết rằng, ta vốn là muốn tại Thanh Dương Tập tạo chút sản nghiệp. Đa nương niên kỷ cũng đã lớn, có ngươi ở bên cạnh họ, ta cũng yên tâm a!
- Lấy địa vị hiện tại của ngươi. Tại nơi khác có thể cầm không ra tay, thế nhưng tại Thanh Dương Tập, cho dù là không có ta ở đây, cũng sẽ không có ai dám làm gì đa nương!
Vương Thiên Lôi nói:
- Hơn nữa, đại ca ngươi bọn họ cũng ở đây. Hẳn là không có vấn đề gì. Mặt khác, Nhị Cẩu Tử Tam Cẩu Tử tuổi còn trẻ, bọn họ cũng có suy nghĩ của mình. Hiện tại ta với bọn họ giống nhau, thấy được cơ hội, chỉ là bọn họ không giống ta nói ra mà thôi.
- Ta sắp tham gia quân ngũ, thế nhưng trong xương cốt, ta vẫn muốn đi giang hồ. Hơn nữa còn là vừa bước vào giang hồ. Ngươi có thấy ai vừa bước vào giang hồ đã dẫn theo người nhà, như vậy cùng muốn chết có gì khác biệt? Do đó, tỷ phủ, ngươi cùng hai vị ca ca của ta an tĩnh ở lại đây đi! Nếu như ngươi thật muốn đi Trung Hòa Quận, cũng tùy ngươi, bất quá ngươi cũng biết tình huống của ta, do đó...
- Ta hiểu ý của ngươi! Ta cũng biết nên làm như thế nào!
Vương Thiên Lôi cười nói.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.comTiểu Báo Tử bất đắc dĩ cười nói:
- Người trong thôn sẽ thả ngươi đi sao? Đừng quên, chính vì ngươi tồn tại, bọn họ mới không lo ăn mặc a, vả lại, hiện tại ngươi đã là thôn trưởng đi sao?
- Chùyện trong thôn đã đi vào quỹ đạo, hiện tại hơn một nửa số người đã biết chữ, không giống với trước đây. Cho dù không có ta. Bọn họ vẫn sẽ sống tốt.
- Vậy thì tùy ngươi đi! Vả lại ngươi là tỷ phu của ta, muốn làm gì ta cũng ngăn cản không nổi. Đúng rồi, cẩu tử kia là chùyện gì xảy ra?
- Con cẩu kia!
Vương Thiên Lôi lặng một chút, rồi cười khổ:
- Nguyên lai là ngươi cũng biết?
- Tại đây chim không thèm ỉa. Ngươi cho rằng có chùyện gì có thể giấu diếm được? Tuy rằng đây đã là sự tình nhiều năm trước?
Vương Thiên Lôi cũng cười:
- Cũng đúng. Tại địa phương nhỏ này không có khả năng có cái gì thật sự bí mật!
Nói đến đây, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, có vẻ bất đắc dĩ:
- Còn nhớ ngày ta thành thân không?
- Đương nhiên nhớ kỹ, năm ấy lão độc nhãn hạ sơn đúng không? Sự tình như vậy ta sao có thể quên, nếu như không phải chùyện đó, ta còn không biết tỷ phu ngươi dĩ nhiên là một võ lâm cao thủ đấy?
Tiểu Báo Tử đùa giỡn tự nói:
- Không sai biệt lắm, nhanh qua mười năm rồi?
Hắn đương nhiên sẽ không quên, chính tại năm đó, hắn gặp Vương Thiên Lôi cùng lão độc nhãn quyết đấu, thi triển ra lực lượng mạnh mẽ hơn người thường. Chính tại khi đó, hắn bắt đầu xác định, thì ra thế giới này, thật sự có võ công tồn tại. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, cũng chính vì sự tình ngày đó, để cuộc sống của hắn chùyển thế sống lại hoàn toàn thay đổi.
- Đúng vậy, mười năm, ngay cả nhà của tiểu Cẩu tử cũng đã có thể làm thịt!
Vương Thiên Lôi cảm thán nói:
- Ngươi cũng biết, lão độc nhãn kia ở lại Tây Sơn Khẩu một trăm năm, rất ít hạ sơn, cho dù là hạ sơn cũng rất có mục đích, thế nhưng năm đó, hắn hạ sợn tựa như chẳng có việc gì làm, chỉ là cùng ta đánh một trận. Ta càng nghĩ càng kỳ quái!
- Sau này thế nào?
- Sự tình sau đó ngươi cũng biết, năm đó, trong thôn chết rất nhiều chó mẹ.
Tiểu Báo Tử phảng phất hiểu ra cái gì, nói:
- Hắn hạ sơn là vì lưu chủng? (lưu giữ nòi giống).
- Hẳn là như vậy. Đáng tiếc, coi như chó mẹ trong thôn có cường tráng, cũng ăn không tiêu lão độc nhãn kia!
- Sau đó con chó kia làm sao sinh ra?
- Là con chó của lão mù kia. Ngươi nói chùyện này có lạ không? Lão mù khi đó chẳng giống lão mù, do đó chó mẹ kia cùng lão mù giống nhau, gầy như que củi, ngay năm ấy, cả ngày ôm thằng nhóc, sau đó sinh hạ!
- Khi đó, không có hiện tượng dị thường gì chứ?
Tiểu Báo Tử không khỏi hỏi.
- Khi đó ngươi còn đang trong thôn. Có dị thường hay không, ngươi không biết sao?
Vương Thiên Lôi hỏi.
Tiểu Báo Tử không nói gì, từ lúc lão độc nhãn hạ sơn, hắn liền một lòng một dạ ra sức trên võ công, nghĩ cách từ Vương Thiên Lôi học trộm võ công. Về phần con chó mẹ của lão mù kia làm thế nào đẻ con, cùng hắn có quan hệ gì, đây cũng không phải giúp hắn!
Thấy thần sắc Tiểu Báo Tử có chút bất thường, Vương Thiên Lôi vội hỏi:
- Kỳ thực lúc bắt đầu, cũng không có gì khác nhau, con chó con kia cũng như những con chó con khác, hơn nữa còn là một con chó con bình thường. Lớn lên có chút chậm, sau đó lão mù cùng con chó mẹ vẫn nương tựa nhau mà sống, cũng không có bạc đãi con chó con, thế nhưng con chó con kia phát triển rất chậm, cũng phải đợi sau khi ngươi tới Thanh Dương một thời gian, con chó con mới có chút bộ dáng.
- Chùyện này cùng ta đi Thanh Dương Tập có quan hệ gì?
Tiểu Báo Tử có vẻ có chút phiền muộn thầm nghĩ, tiếp tục nghe.
Chỉ nghe Vương Thiên Lôi chậm rãi nói:
-Tại năm thứ hai ngươi đi Thanh Dương Tập, lúc đó thường xuyên phát sinh những chùyện lạ. Từ năm ấy, gia súc trong thôn thường biến mất. Mới bắt đầu còn tưởng rằng gặp kẻ trộm. Ta dẫn theo một đám tiểu tử trông giữ mấy buổi tối, lại chẳng phát hiện manh mối gì. Do đó, chúng ta chỉ nghĩ là kẻ trộm qua đường.
- Kẻ trộm qua đường.
Nghe hắn nói thế, Tiểu Báo Tử rốt cục nhịn không được cười, điều này làm hắn nhớ tới vở kịch Tây Du Ký ở kiếp trước, khi ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, Tôn hầu tử đã nói:
- Có lẽ là yêu quái qua đường.
Hai cái giống nhau.
- Ngươi còn đứng đó cười, lúc đó nghĩ như vậy không chỉ có mình ta!
Vương Thiên Lôi thấy Tiểu Báo Tử cười, trên mặt có chút trách cứ!