- Sau đó thế nào?
- Sự tình sau đó càng kỳ quái. Chúng ta trông giữ mấy đêm, đừng nói là kẻ trộm, ngay cả con chuột cũng có. Thế nhưng vào một đêm chúng ta không canh giữ nữa, gia súc lại không thấy đâu?
- Các ngươi khẳng định lại cho rằng có nội tặc?
Tiểu Báo Tử tiếp lời cười nói.
- Đúng rồi, chúng ta lại cho rằng có nội tặc, còn điều tra rất lâu vẫn không có kết quả.
- Vậy lúc đó sợ rằng sống không dễ chịu đi!
- Cái kia đương nhiên, mẹ nó, mấy ngày đó, lão tử xem ai cũng đều như kẻ trộm!
Vương Thiên Lôi tức giận nói:
- Thế nhưng tra đi tra lại, để khắp làng gà bay chó sủa, vẫn không được gì. Vô duyên vô cớ đắc tội rất nhiều người, còn đánh vài trận!
- Cuối cùng thế nào phát hiện?
- Súc sinh dù sao cũng là súc sinh, có thông minh đi nữa cũng chỉ là súc sinh mà thôi. Lúc nó làm kẻ trộm không khéo còn được. Nhưng không cách nào che giấu tốc độ sinh trưởng của mình, ngắn ngủi ba tháng. Vóc người nó tròn gấp ba lần, toàn thân lộ ra một cổ mùi máu tanh, rốt cục khiến cho chúng ta chú ý!
- Sau đó các ngươi liền chuẩn bị đối phó với nó?
- Thất bại!
Vương Thiên Lôi nói:
- Bất quá, may mà gia hoả kia còn chưa hoàn toàn trưởng thành, bằng không, chúng ta không chỉ là thụ thương, hắc hắc, lần đó, thật đủ mạo hiểm!
- Sao trước đây ta ở Thanh Dương Tập lại không nghe nói qua nhỉ?
- Từ lúc ngươi đi Thanh Dương Tập, cũng rất hiếm trở lại. Nếu như ta nhớ không sai, ngươi chỉ trở về có một lần đi, mà lần đó, ngươi trở lại tương đối quỷ dị!
Tiểu Báo Tử không nói gì, nhắc tới một lần từ Thanh Dương Tập trở lại kia, hơi run nói:
- Tỷ phu, lần đó trở về nhà, mọi thứ đều rất bình thường a! Có sự tình quỷ dị gì sao?
- Đúng đó, bình thường khẩn trương, nhưng sau khi trở về bị nhiễm phòng hàn, ở nhà nằm thời gian dài không có ra khỏi cửa, thực có chút quỷ dị!
Tiểu Báo Tử lúc này mới thoả mãn nói:
- Tỷ phu, ngươi phải biết rằng có một số việc là không thể nói! Sẽ muốn mạng người!
- Ta biết.
Nhìn khuôn mặt yên tĩnh của Tiểu Báo Tử, Vương Thiên Lôi tự nhiên trong lòng phát lạnh, gật đầu nói.
Tiểu Báo Tử cũng không muốn tiếp tục đề tài này. Lại hỏi:
- Sau đó, con chó kia bỏ chạy?
- Chạy, chạy đến khu rừng trên núi.
- Có người từng thấy nó sao?
- Có, ở trong rừng già thấy vài thứ, bất quá chúng ta không dám thâm nhập quá mức, bất quá xem ra, súc sinh kia sống rất tự tại.
Vương Thiên Lôi nói đến đây, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.
Hắn là một người thập phần tự phụ, bởi vì có chút hỗn trướng Vương bát đản, phải rời khỏi quân đội, trở lại địa phương chim không thèm ỉa này cưới vợ sinh con. Nhưng hắn không cam lòng. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng cam lòng, bất quá, cho dù ở địa phương chim không thèm ỉa này, hắn vẫn muốn làm ra một phen sự nghiệp. Mà sự thực chứng minh, hắn làm không sai, ngắn ngủi vài năm liền để một thôn nhỏ ăn không đủ no biến thành một thôn giàu có tiếng. Cái này tại kiếp trước của Báo Tử chính một người có tài lãnh đạo a!
Bất quá, thành tựu như vậy cũng không thể thỏa mãn dã tâm của hắn. Nơi này, bố cục thật sự là quá nhỏ, đối với Vương Thiên Lôi quen nhìn đại thế mà nói, hắn vẫn mộng tưởng có một ngày, có cơ hội để hắn rời khỏi đây. Làm ra sự tình to lớn hơn. Thế nhưng cũng vì quen nhìn đại thế, trong lòng hắn cũng hiểu, thế giới bên ngoài không chỉ có mấy trăm người như vậy. Muốn ở đó làm ra một phen sự nghiệp, cần nỗ lực gấp nhiều lần trong thôn nhỏ này. Tuy rằng hắn đối với bản thân cũng có chút tự tin, lại cũng không có tự đại cho rằng mình thực là một cây thông như vậy.
Do đó, hắn cho tới nay đều thập phần tự mình biết mình, đứng ở trong thôn nhỏ này, thẳng đến đại cữu tử của hắn Tiểu Báo Tử ở bên ngoài sáng tạo một lần khiến hắn sợ hãi than.
Ô gia nội môn hạch tâm đệ tử, mười ba tuổi tu vi tam phẩm, thân vệ của Đề Đốc Trung Hòa Quận, trong cái thôn nhỏ này, e là không còn ai so được với hắn hiểu điều này đại biểu ý nghĩa gì.
Trong một loạt miêu tả này, hắn cũng thấy một ngôi sao mới đang mọc lên, đương nhiên, cũng từ đó thấy cơ hội của bản thân. Lần này hắn vô luận thế nào cũng sẽ không bỏ qua.
Cũng vì vậy, hắn mới bức thiết yêu cầu Tiểu Báo Tử cùng đi Trung Hòa Quận Thành, thậm chí không tiếc tự hạ thân phận tỷ phu yêu cầu Tiểu Báo Tử giúp đỡ để ý một ít việc vặt vãnh.
Nghĩ không ra, trò chùyện đã đạt thành mục đích trong lòng mình mới thoải mái. Báo Tử lại để trọng tâm câu chùyện kéo đến mấy năm gần đây khiến hắn phiền muộn nhất, đồng thời cũng tự nhận là một việc mất mặt nhất.
- Các ngươi ở đâu gặp được gia hỏa kia?
Tiểu Báo Tử cũng không có chú ý tới nét mặt mất tự nhiên của hắn, trên thực tế, tâm tử của hắn đều đặt trên con cẩu kia.
Hắn trở lại thôn cũng có vài ngày, loại áo gấm về làng này biểu hiện ra rất phong quang, kỳ thực phi thường mệt mỏi, đến nỗi hắn thường mượn cớ bế quan luyện công để thanh tĩnh. Trốn đi trốn lại, hắn cũng không phải ở một mình.
Lão độc nhãn đã không ở chỗ này. Đây là hắn thông qua một vị trưởng lão của Hắc Long hội tận mắt nhìn thấy. Thế nhưng lúc này cố sự của lão độc nhãn liên tiếp tập hợp khiến hắn hứng thú.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenyy.comChính như vừa rồi theo lời của Vương Thiên Lôi, lần đó lão độc nhãn hạ Tây Sơn Khẩu, mục đích cuối cùng là vì giao phối lưu chủng. Tai họa cho một đám mẫu cẩu trong thôn, nghe cảm thấy rất bất đắc dĩ và buồn cười, những cũng không phải không có hiệu quả. Hậu đại của lão độc nhãn xuất hiện.
Cùng hắn tàn nhẫn như nhau, lại còn so với hắn càng thêm giảo hoạt, vừa nghĩ thế Tiểu Báo Tử liền không khỏi nhớ tới thủ đoạn năm đó Vương Xà sử dụng để thu phục lão độc nhãn. Quan trọng nhất là, cuối cùng hắn tại trên trán lão độc nhãn lưu lại ký hiệu cổ quái kia.
Mặc dù hắn biết thực lực của mình cùng Vương Xà khi đó thua kém rất nhiều. Bất quá hiện tại đây cũng không phải lão độc nhãn, từ tuổi mà xem, tiểu Câu kia còn chưa lớn bằng mình. nếu như mình còn không đối phó nó, qua vài năm thực sống trên thân chó đi.
Về phần ký hiệu cổ quái kia, tuy rằng Tiểu Báo Tử không biết. Bất quá nghĩ đến hẳn là cùng thần niệm có liên quan. Tu vi của hắn tuy rằng chỉ có tam phẩm, cũng đã tu thành quyền ý, Vương Xà cũng từng nói qua với hắn. Thần niệm của hắn hiện tại đã không thua Thất phẩm cường giả bình thường, hẳn là có cơ hội thành công đi?
Vân Châu, Tần Lăng Quận Thành, Ô phủ.
Trong trạch môn thật sâu, đệ tử, hạ nhân, qua lại không ngớt