- Không nên cử động, không nên gấp gáp, bằng không thì ngươi chỉ chịu khổ, ta bất quá chỉ muốn Bát cực lung linh tháp của ngươi mà thôi! Tiểu Báo Tử lạnh lùng nói, những đoàn kim liên hỏa diễm theo thông đạo kim quang thẳng tắp đánh nhập vào trán Yên Phi, thân thể Yên Phi run rẩy không ngừng, đại khái qua thời gian khoảng một tuần trà, một đạo ánh sáng màu xanh nhàn nhạt theo Kim hi cách diễm kính bắn ra từ trán Yên Phi, ánh sáng màu đỏ bị thu nhiếp theo sau, trương lên theo gió, hòa thành một tòa Thanh đồng bảo tháp cao đến ba thước.
Thân tháp mang phong cách cổ xưa, trân có khắc kỳ vân, xung quanh có tám mặt, tạo thành bát cực!
Chính là Thuần dương pháp khí, Bát cực lung linh tháp!
Vừa rồi, lợi dụng thời gian một tuần trà kia, Chu Báo đã vận dụng lực lượng của Kim hi cách diễm kính để thu nhiếp tinh thần lạc ấn tháp của Yên Phi, sau khi Yên Phi mất đi tinh thần lạc ấn, bảo tháp đã hóa thành trạng thái chưa bị luyện hóa, Tiểu Báo Tử dễ dàng dùng Kim hi cách diễm kính thu nhiếp ra.
Sau khi Bảo tháp bị hấp nhiếp ra ngoài, bốn đạo lưu quang kim hi cách diễm kính quấn quanh cũng bắt đầu không ổn, phảng phất như cái gì triệu hoán nó, bắt đầu run run chuyển động.
- Đi thôi! Chu Báo nhẹ nhàng nói, bốn đạo lưu quang của Kim hi cách diễm kính thoát khỏi trói buộc, chui vào bên trong Bát cực lung linh tháp, biến mất không thấy gì nữa.
Chu Báo giương một trảo ra, liền thu Thanh đồng bảo tháp cao ba thước vào trong tay, sau đó khẽ đảo tay, bảo tháp liền biến mất vô tung.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Tốt rồi, vật đã tới tay, ta cũng không làm khó ngươi, ngươi có thể rời đi!
- Ngươi...! Mau trả bảo tháp lại cho ta!
Mặt Yên Phi xám như tro, khuôn mặt vốn thập phần anh tuấn nay đã trở nên cực kỳ dữ tợn, cảm nhận được diệu dụng của Thuần dương pháp khí, nhưng về sau lại mất đi, cảm giác này thật sự quá khó tiếp thu.
- Ngươi cho rằng điều này có thể sao?
Chu Báo nghe xong, chỉ cười lạnh.
- Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, tiếc là ngươi đã không nghe, động thủ với ta, ngươi cho rằng ta sẽ trả lại Thuần Dương pháp khí này cho ngươi sao?
- Bát cực lung linh tháp chính là Hoàng đế ban tặng cho ta, ngươi dám chiếm đoạt?
Yên Phi lạnh lùng nói.
- Cút đi, bằng không ta sẽ giết ngươi!
Chu Báo không trả lời, thanh âm đột nhiên trở nên âm lãnh cực độ, toàn thân tỏa ra sát ý.
Dưới sự uy hiếp của cỗ sát ý vô cùng khốc liệt này, Yên Phi sợ run cả người, oán độc liếc nhìn Chu Báo và Lý Tú, rồi rời đi với vẻ oán giận nồng đậm, không cam lòng.
Nhìn thân ảnh hắn rời đi, trên mặt Tiểu Báo Tử hiện lên một tia cười lạnh khinh thường, sau đó xoay đầu lại nhìn Lý Tú, cười lên ha hả.
- Ha ha ha ha, Lý Tú, lễ gặp mặt của ngươi lần này đủ trọng a, lần sau cũng mang lễ tiêu chuẩn như vậy, như thế nào?
- Lần sau? Còn có lần sau sao, thiếu chút nữa ta đã bị tên điên đó đánh chết!
Nghe được lời nói giỡn của Chu Báo, Lý Tú vuốt ngực, lòng còn sợ hãi mà nói.
- Không thể tưởng được ngươi ẩn tàng sâu như vậy, thậm chí còn bên cạnh một kiện Thuần Dương pháp khí, trách không được đại hội anh hùng thiên hạ ngày đó náo nhiệt như vậy!
- Coi như là không có Thuần Dương pháp khí, ta cũng sẽ không tham gia cái đại hội anh hùng thiên hạ ấy!
Chu Báo khoát tay nói.
- Ta nói, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, thằng điên này vì sao lại muốn giết ngươi, rốt cục ngươi đã làm gì?
- Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi rồi ta sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi.
- Tốt, không thành vấn đề, nơi này là lãnh địa của ta, không thiếu chỗ nghỉ ngơi!
Chu Báo cười nói, dẫn Lý Tu bay đến trị trấn.
- Lúc này ngươi thua tâm phục khẩu phục?
Lão Kim Kê híp mắt, vẻ mặt vui vẻ nhìn nam tử bên cạnh.
- Ha ha, ta không cần những đồ vật trên người ngươi, trở về lấy thêm cho ta đi!
- Hừ, Lục ngọc chỉ này thì sao? Người nọ hừ lạnh một tiếng, không nói câu nào, chỉ là lấy ra một chiếc nhẫn lục ngọc trên người đưa cho Lão Kim Kê.
- Rốt cục thứ này đã tới tay ta a, ta đã trông mong nhiều năm, không thể tưởng được trước khi chết lại có thể cầm nó trong tay a! Lão Kim Kê cố tình trào phúng nam tử kia, đeo lục ngọc chỉ vào ngón tay, nhìn trái nhìn phải, phảng phất đồng dạng như trân bảo hiếm thấy, nam tử kia cũng không chịu được, lại hừ lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.
- Hắc hắc, lão già kia, rốt cuộc để ta lừa một hồi!
Nhìn thân ảnh hắn đi xa, Lão Kim Kê cao hứng cười hắc hắc không ngừng.
- Bất quá, nói đi phải nói lại, tiểu tử Chu Báo này sao lại có Thuần Dương pháp khí mà không phải là Định phong châu, con mẹ nó, tàng trữ rất kín đấy, trách không được tiểu tử này đã tính trước như vậy, nguyên lai át chủ bài là chỗ này a, ha ha!
Đang lúc nói chuyện, hắn cười lắc đầu, quay người rời đi.
- Ngồi đi ngồi đi, nhanh ngồi xuống, Nhân Chân Thố sẽ đưa một bình trà ngon tới!
Buổi trưa, âm thanh vang lên từ tiểu viện.
- Đây là lãnh địa của ngươi a, đủ đơn sơ đấy!
Đối với Chu Báo, Lý Tú ngược lại không khách khí gì, đánh giá cái sân nhỏ này, nhẹ nhíu mày.
- Ngươi cái tên này, trời sinh phú quý, xuất thân từ Bình châu Lý thị, đương nhiên xem thường nơi này của ta, khó coi lắm à?
Chu Báo cười mắng, gọi ba người Giang Hiểu đứng ngoài viện lại.
- Đến đây, ta giới thiệu thoáng một phát cho ngươi, đây đều là thủ hạ đắc lực của ta!
Lý Tú nghe xong, nhìn nhìn ba người Vương Thành, chắp tay cười nói.
- Bình Châu Lý Tú, bái kiến ba vị!
- Không dám, không dám!
Ba người liền nói không dám, nguyên một đám nhìn Tiểu Báo Tử với vẻ cổ quái, bọn hắn thực sự không nghĩ ra, Chu Báo lúc nào có quan hệ với cường giả thiếu niên Lý Tú Bình Châu Lý thị, hơn nữa nhìn xem quan hệ cũng không tệ.
- Các ngươi nghe cho kỹ, Lý Tú là minh hữu của ta, về sau đối đãi với hắn đồng dạng đối đãi với ta, hiểu chưa?
- Vâng đại nhân!
Ba người đồng thanh đáp.
- Thôi đi, ý tứ ngươi, có phải là muốn người Bình Châu Lý thị gặp ngươi như là người của ngươi gặp ta phải không?
- Đúng, chính là ý tứ như vậy, ngươi hiểu là tốt rồi!
Tiểu Báo Tử cười ha ha, nói.
- Ngươi có vẻ thông minh a, nói một điểm liền hiểu thấu!
- Ngươi đi luôn đi!
Lý Tú cười mắng, đúng lúc này, Nhân Chân Thố vừa bưng trà ngon đến.
- Được rồi, các ngươi đều lui ra đi, ta còn có việc cần bàn với Lý đại công tử, Nhân Chân Thố, ngươi cũng lui ra đi, để ấm nước chỗ này là được rồi!
Mọi người cùng lên tiếng, lui ra khỏi sân nhỏ, Chu Báo quay qua cười nói với Lý Tú.