- Khó khăn?
Lông mày Huyết Vô Nhai nhíu lại, cảm thấy ngoài ý muốn nhìn vẻ mặt cung kính của Tiểu Báo Tử, nói:
- Ngươi làm không được sao?
- Không dám lừa gạt sư phụ!
Tiểu Báo Tử nói:
- Chuyện sư phụ giao cho, cho dù đệ tử chết cũng phải hoàn thành, nhưng nơi này là Mãng Thương Sơn a, mấy ngày nay, ta đã đi dạo ở xung quanh, hôm qua ở trong rừng sâu chịu thiệt, thiếu chút nữa bị một đầu Bạch lân đại mãng ăn thịt, thực lực của đệ tử có hạn, cho nên không dám chạy xa, hơn nữa, đây cũng là một mảnh tử địa, phía sau cốc là một vực thẳm vạn trượng, đệ tử không có năng lực vượt qua, trong rừng sâu cách đây năm dặm, có một đầu quái thú hung hãn đến cực điểm, đệ tử cũng không có năng lực thông qua, bên ngoài dòng suối kia, ta đã vượt qua núi để xem xét, đi về phía trước hơn mười dặm, ta nhìn thấy lúc ban ngày ở đó có sương mù, nhưng chưa từng thấy côn trùng dã thú nào tiến vào, vừa nhìn đã biết là khói độc, đệ tử cũng không có năng lực đi qua, đệ tử tìm huyết thực trong hai ngày nay, cũng chỉ dám tìm ở ba mẫu đất quen thuộc xung quanh đây, nhưng những dược thảo sư phụ vẽ ra, một cây đệ tử cũng chưa từng nhìn thấy, nếu chúng nằm ngoài phạm vi mười dặm, dù đệ tử có bỏ mạng cũng không sao, nhưng chỉ sợ làm lỡ đại sự của sư phụ.
- Ngươi, rất có ý tứ!
Huyết Vô Nhai nghe Tiểu Báo Tử nói, sững sờ cả buổi, sau đó nghẹn họng nói một câu.
Biểu lộ trên mặt của Tiểu Báo Tử không thay đổi, nhưng trong nội tâm lại cười như nở hoa.
Đây chính là thủ pháp kiếp trước hắn quen dùng, lãnh đạo giao nhiệm vụ, có thể, không có vấn đề, chỉ cần nhiệm vụ lãnh đạo giao, đều phải hoàn thành, dù lãnh đạo có nói cái gì, yêu cầu cái gì, lãnh đạo muốn, đều phải làm được.
Hơn nữa, trước khi đi làm, còn phải mưu đồ một phen, đem tiền căn hậu quả của việc này nói rõ, nếu chuyện này có vấn đề gì, khó khăn gì, đều phải phân tích ra, sau đó nói rõ ràng, không như vậy, không thể biểu hiện sự coi trọng của mình với nhiệm vụ lãnh đạo giao, không như thế, không cách nào thể hiện năng lực của mình trước mặt lãnh đạo.
Khó khăn bày ra, khó xử cũng quăng lên mặt bàn, có điều kiện cũng phải đưa lên, không có điều kiện thì phải sáng tạo điều kiện, nếu là lãnh đạo khéo hiểu lòng người, lãnh đạo đều là đại trí giả ngu a, lãnh đạo cũng sẽ thông cảm cho khó xử của thuộc cấp, cho nên, lãnh đạo nhất định sẽ đáp ứng những tiện nghi nhất cho việc hoàn thành nhiệm vụ, dù là tài chính, hay là nhân lực, cũng đều có.
Về phần những lãnh đạo không hiểu lòng người, không thể thông cảm cho cấp dưới, cũng không có vấn đề gì, nếu nhiệm vụ bị trì hoãn, ta sẽ gánh một phần trách nhiệm, lãnh đạo cũng phải gánh một phần trách nhiệm, dù sao, trước khi đi làm việc, những khó xử của ta ngươi cũng biết, thời điểm cuối năm xác định đánh giá một cách dân chủ, trách nhiệm của ta và ngươi sẽ không
"Chênh lệch" nhau, dù sao ta chỉ là thuộc cấp, ai gặp họa thì rõ!
Tuy hắn đã qua đời, nhưng những thủ đoạn như vậy, đã sớm ăn sâu vào trong đầu của hắn, một khi cần dùng, tự nhiên hắn sẽ dùng, cũng không cần làm ra vẻ làm gì.
Về phần Huyết Vô Nhai, trên mặt của hắn biểu lộ ra vẻ buồn bực, có cảm giác như hắn đang bị táo bón.
Tuy hắn rất muốn một chưởng chụp chết tiểu tử giảo hoạt này, nhưng hắn không thể không thừa nhận Tiểu Báo Tử nói rất đúng, tuy khinh công thân pháp của tiểu tử này có chút tạo nghệ, nhưng đây là chỗ sâu của Mãng Thương Sơn a, còn chưa đủ nhìn.
- Ngươi nói rất có lý, nhưng mà, ta đã bảo ngươi đi làm việc, làm sao không nghĩ ra những chuyện này chứ.
Huyết Vô Nhai nói, về phần hắn suy nghĩ trong lòng thế nào, chỉ có trời mới biết.
- Trước kia ta đã truyền tâm pháp Nhạn Phù cho ngươi, đó là môn khinh công thượng thừa, phóng nhãn cả giang hồ, cũng là số một số hai, nhưng thời gian tu luyện của ngươi quá ngắn, nội lực cũng thường thường, cho nên không thể phát huy uy lực của thân pháp này đến mức tận cùng, nhưng mà, dùng để đối phó với dã thú trong nơi này, cũng đã đủ dùng.
- Đệ tử minh bạch!
Tiểu Báo Tử nói ra, đương nhiên hắn nhanh chóng hiểu rõ, đúng là tâm pháp Nhạn Phù vô cùng ảo diệu, nhưng mà, hắn không dám nói bằng vào khinh công, là đã đủ dùng khi hái dược thảo về cho Huyết Vô Nhai, có lẽ, hắn phải mất một hai năm nữa, hắn mới có thể làm được, nhưng hiện tại, hắc hắc, hắn bất lực.
- Bộ thân pháp này, là một trong bốn bí quyết khinh công, lấy Khinh(nhẹ nhàng) làm ảo diệu, vốn đã đủ, đáng tiếc ngươi nhỏ tuổi và thực lực hạn chế, cho nên không thể nào phát huy toàn bộ ảo diệu của nó, uy lực kiếm pháp ta truyền cho ngươi cũng rất lớn, trong thời gian này chắc ngươi cũng có lĩnh ngộ rồi.
Tiểu Báo Tử không nói lời nào, dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn, lông mày đang nhíu lại, xác thực, những bổn sự mà Huyết Vô Nhai truyền cho hắn rất mạnh, trừ tâm pháp Nhạn Phù ra, còn lại tính thực dụng không lớn, cũng không phải là những thứ hiện tại hắn có thể chơi.
- Hiện tại ta dạy ngươi một môn bí kỹ, môn bí kỹ này có thể phát huy toàn bộ nội lực của ngươi lên nắm đấm, đánh ra một quyền có sức phá hoại siêu mạnh, yêu cầu về nội khí của bí kỹ này cũng không cao, chỉ cần khống chế nội khí và cường độ thân thể ở một mức nhất định là được, mà tiêu chuẩn của ngươi bây giờ, miễn cưỡng có thể đạt tới, có thể tăng cương thực lực của ngươi lên rất cao, nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, có Ô Kim đoản kiếm của ta, lực công kích của ngươi không yếu, chiêu này phải là chiêu cuối cùng bảo vệ tính mạng của ngươi, hi vọng đến lúc đó, ngươi còn dư lực!
Huyết Vô Nhai nhẹ nhàng liếc nhìn Tiểu Báo Tử, thản nhiên nói ra.
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử rùng mình, hắn biết rõ tâm tình hiện giờ của Huyết Vô Nhai rất kém, không nên kích thích hắn nữa, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười cảm kích, nói ra:
- Đa tạ sư phụ!
Lập tức, Huyết Vô Nhai cũng không giấu diếm, hắn truyền một chiêu này cho Tiểu Báo Tử, một bên thật tâm chỉ giáo, một bên thật tâm học, chỉ trong một giờ, đã truyền dạy xong.
Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Môn bí kỹ này trọng yếu chính là thân pháp, về phần chiêu thức, ngươi cứ dùng nắm đấm là được, ta cho ngươi thời gian một ngày, cho ngươi tập quen tay, sáu ngày sau, ngươi phải mang dược thảo đến đây cho ta.
- Đệ tử hiểu!
Tiểu Báo Tử gật đầu nói ra:
- Còn về huyết thực mấy ngày kế tiếp, có muốn đệ tử chuẩn bị giúp sư phụ hay không?
- Không cần, thiếu huyết thực mấy ngày, sư phụ ta cũng không chết đói đâu!
Tiểu Báo Tử không dám nhiều lời, rời khỏi tuyệt cốc.