Thông Thiên Đại Thánh Chương 732: Đội hình cường đại. (2)


Từ sau khi luyện thành Kim hi ly diệm kính, hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện này, thân là thuần dương pháp khí, hơn nữa còn là thuần dương pháp khí uy lực cực đại, chính diện đối kháng với những thuần dương pháp khí thành danh đã lâu như Bát cực linh lung tháp, Độn long trang cũng không chịu thua kém, tại sao bây giờ đụng phải hồ lô đỏ lại có ý muốn rút lui.

- Phải cướp nó, nhất định phải cướp nó!

Lúc này, giọng nói thanh linh lại vang lên trong não hải hắn, có chút cuồng loạn hơn bình thường,

- Thứ này tại sao lại xuất hiện trong tay đối phương, ngươi nhất định phải cướp được nó, nếu không, đợi người khác tham ngộ được bí mật bên trong, ngươi chết chắc. Ai cũng không dám cứu ngươi, ngươi chết chắc, cho dù ngươi đã tu thành tán tiên, chân tiên, thậm chí nhân tiên, ngươi cũng chết chắc!


Khoa trương vậy sao?

Chu Báo có chút không tin, cũng thập phần không hiểu,

- Cướp lại, cướp thế nào, đáng chết, bây giờ ta đã lọt vào trận pháp của chúng rồi!

- Bất luận ngươi dùng cách gì, nhất định phải cướp được nó!

Thanh linh nói, giọng nói có vẻ bình tĩnh hơn lúc nãy, dường như tâm trạng đã dần dần ổn định.

Mà Chu Báo lúc này cũng ở chỗ then chốt, áp lực bàng đại tán phát từ hồ lô đỏ, mất đi Kim hi ly diệm kính ngăn cách, trực tiếp ập về phía hắn.

Không có Kim hi ly diệm kính, Chu Báo không thể sử dụng Tam giới tiểu na di, hiệu quả của Kim hi ly diệm kính cũng không tốt, nhất thời, Chu Báo có cảm giác như mình đang bị đẩy vào bước đường cùng.

Thấy hồ lô đỏ mang theo vạn quân chi lực ầm ầm xô đến, thân hình Chu Báo thuận theo áp lực bàng đại, hỏa quang trong tay lóe động, không biết từ lúc nào tổ thành một chiếc roi dài hoàn toàn được kết bởi hỏa diễm.

Chỉ thấy chiếc roi ấy quấn quanh cơ thể hắn như một con linh xà, đánh tan toàn bộ kiếm khí vi công quanh người Chu Báo, đồng thời, chín con hỏa long bắt đầu lượn vòng bên cạnh hắn, cửu long thần hỏa cương mở đến cực điểm, chín con rồng bay lượn vòng, nhe nanh múa vuốt, mặc dù Chu Báo vẫn lùi, nhưng kiếm khí trong kiếm trận nhất thời cũng không thể làm gì được hắn.

Cục diện bắt đầu căng thẳng.

Trong trận bây giờ, thứ duy nhất uy hiếp được Chu Báo có lẽ chính là hồ lô đỏ.

Chỉ là Chu Báo di chuyển liên tục, mặc dù không thể chui ra khỏi kiếm trận, nhưng khoảng cách giữa Chu Báo và hồ lô đỏ mỗi lúc một xa, bất luận thế nào, hồ lô đỏ cũng không theo được bước chân Chu Báo.

Chẳng biết làm thế nào.

Loại pháp bảo đập người này chính là tập kích bất ngờ, đột nhiên từ đâu nhảy ra đánh ngã người ta! Nếu như để cho người đó chạy thoát, có phòng bị, muốn tấn công không còn dễ như trước, người trên thế giới này cũng không phải kẻ ngốc, không lẽ cứ đứng yên một chỗ để bị đánh?

Món pháp khí này uy lực lớn như vậy, thậm chí đủ khiến Kim hi ly diệm kính không muốn thể hiện tài năng, tuyệt đối là một món thuần dương pháp khí, muốn điều khiển được thuần dương pháp khí này có lẽ cần nhiều tinh lực lắm, giống như Kim hi ly diệm kính, Chu Báo đích thân chế tạo vậy mà muốn điều khiển được nó cũng thập phần phân thần, đừng nói dị bảo thượng cổ như hồ lô đỏ. Người sử dụng căn bản chưa hiểu được hết tác dụng của nó, chỉ là cảm thấy nó có thể đánh người, miễn cưỡng dùng được, bây giờ càng dùng lâu, càng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Kẻ điều khiển lực bất tòng tâm, hồ lô đỏ dần dần chậm lại, cuối cùng, dừng giữa liên trận mênh mông.

- Không ngờ Chu Báo lợi hại như vậy, trong trận pháp mà vẫn có thể tung hoành, coi thường kiếm khí!

Trong trận pháp mênh mông, xuất hiện một lão giả áo tang khô gầy, tay hơi chiêu, chiếc hồ lô cao hơn mười trượng từ từ biến nhỏ, cuối cùng, chỉ còn lại bằng một bàn tay, treo trên hông hắn.

Lão giả áo tang sắc mặt hơi tái, lúc nãy điều khiển hô lô mất quá nhiều sức,

- Hết cách rồi, mở kiếm trận thôi!

Mở kiếm trận! Cũng chính là nói, dùng đến sát chiêu cuối cùng. Đọc Truyện Online Tại http://truyenyy.com

- Sớm bảo ngươi mở kiếm trận ngươi không nghe, bây giờ mới mở, lãng phí bao nhiêu thời gian!

Một giọng nói có chút bất mãn nói, nhưng, ba chữ "mở kiếm trận" vừa xuất khẩu, khoảng không mờ mịt xung quanh đột nhiên biến mất, thay vào đó là một mảng hư không.

- Ý, kiếm trận mở rồi!

Chu Báo ngẩng đầu, nhìn màn sương mờ mịt trước mắt đang dần tan đi, thần sắc thoáng động.

Nhưng chỉ một giây sau, một mảng lớn hư không xuất hiện xung quanh Chu Báo.

- Cửu ngọ quân bát phẩm?

Sau khi sương trắng biến mất, Chu Báo giật nảy mình, đoán xem là vì sao?

Thì ra hắn phát hiện, chu quanh đứng chín bát phẩm cường giả, ai cũng cầm một thanh phi kiếm giả tưởng, trong đó, có một lão giả áo tang, hông đeo hồ lô đỏ, chỉ là chiếc hồ lô không lớn như trước, chỉ còn bằng một bàn tay.

- Ha ha, cuối cùng cũng dịu lộ diện rồi à?

Chu Báo cười lạnh một tiếng, kim quang sau lưng nhấp nháy, Kim hi ly diệm kính một lần nữa được hắn tung ra,

- Các ngươi là ai, sao lại cố ý hãm hại ta?

- Chúng ta là ai ngươi không cần biết, tóm lại hôm nay ngươi chết chắc!

Người nói là lão giả áo tang.

Chu Báo cười lạnh, nhưng trong lòng thì thập phần cảnh giác, bởi vì hắn không nhìn thấy nhân vật áo đen, kẻ đã đánh lén hắn lúc nãy, nhân vật áo đen sở hữu sức mạnh đi xuyên hư không mới là kẻ phiền phức nhất.

- Đừng tìm nữa, ngươi đã rơi vào chính phản cung tu di đại trận rồi, linh giác có lợi hại thế nào cũng không phát hiện được hắn đâu!

Hình như biết Chu Báo đang tìm kiếm thứ gì, lão giả áo tang cười lạnh nói.

- Chính phản cửu cung tu di đại trận, nghe cũng oai đấy chứ, nhưng ta được lĩnh giáo rồi, uy lực cũng chẳng ra sao!

- Hừ! Vậy cho ngươi xem uy lực thực sự của đại trận!

Nói xong, chỉ thấy lão giả áo tang gõ vào phi kiếm trước mặt.

- Keng!

Phi kiếm kêu lên một tiếng trong trẻo, Chu Báo mặt lại biến sắc, bật mạnh thân hình, một đường kiếm khí sắc bén vô thanh vô tức xẹt qua má đùi hắn, sau đó, người bên cạnh cũng gõ vào phi kiếm trước mặt, lại một tiếng keng nữa.

Thân thể Chu Báo lộn một vòng trong không trung, miệng thổ máu tươi.

Lần lượt chín người gõ vào phi kiếm trước mắt, Chu Báp trúng liền chín kiếm, đến việc mình trúng kiếm thế nào cũng không biết.

Nếu như không phải linh giác Chu Báo quá linh mẫn, mỗi lần đều tránh được vị trí yếu hại vào thời khắc then chốt nhất, nói không chừng bây giờ đã trúng kiếm mà chết, cho dù là vậy, hắn vẫn có khả năng chảy máu không ngừng, không thể đỡ nổi kiếm khí vừa vô hình vừa vô thanh vô tức.

- Ha ha ha ha, Chu Báo, đừng giãy giụa vô ích nữa, ngươi mặc dù lợi hại, nhưng rơi vào trận pháp, căn bản chạy không thoát!

Giọng cười lạnh lẽo của lão giả áo tang lại vang lên bên tai Chu Báo. Đồng thời, trong hư không hắc ám, một đường kiếm khí diệt vong đột nhiên xuất hiện.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thong-thien-dai-thanh/chuong-732/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận