Chương 120 – Cao thủ dễ đến, chiến tướng khó cầu
Người dịch: fishscreen
Nguồn: tangthuvien.com
Võ công Lợi Tiểu Cát thi triển là “Tử Bình Phi Liêm”, tấm vải bảy màu của hắn giống như mãng xà đằng vân, thần long trở mình, đánh vào lưng Bạch Sầu Phi.
“Thiết Bản Thần Sách” của Chu Như Thị cũng nhanh chóng công kích vào mười ba yếu huyệt sau lưng đối phương.
Bạch Sầu Phi hét lên một tiếng, ngay khi Chu Như Thị và Lợi Tiểu Cát phát động công kích, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên trắng bệch như bị trúng đòn, cả người như một chiếc lá rơi bay trên trời không nơi nương tựa, tay trái kẹp dưới nách phải, năm ngón tay phải không ngừng run rẩy, thân hình lại vọt lên.
Lợi Tiểu Cát có ngoại hiệu là “Nhất Liêm U Mộng”. Cho dù là người có công lực cao thâm, nếu trúng phải nhất liêm của hắn, e rằng cũng phải nằm trên giường dưỡng bệnh bảy tám năm, huống hồ lúc này thất liêm của hắn đều xuất hiện.
Nhưng thất liêm này đánh vào trên người Bạch Sầu Phi, lại giống như đánh trúng gỗ mục, không hề có lực.
Chẳng những như thế, ngay cả “Thiết Bản Thần Sách” của “Nhất Sách Nhi Đắc” Chu Như Thị, cũng chỉ có thể phá tan áo bào trên lưng Bạch Sầu Phi, lại không thể tổn thương đến hắn.
Bạch Sầu Phi đang ở giữa không trung, giống như tuyết bay, năm ngón tay trái chợt rút ra khỏi nách giống như rút kiếm, nhanh chóng búng ra.
Nhất thời, giữa trời cao vang đầy những tiếng rít.
Võ công của Lợi Tiểu Cát và Chu Như Thị chắc chắn đã tiếp cận hàng ngũ cao thủ hạng nhất, huống hồ hai người còn ra tay trước, có thể nói là hoàn toàn nắm chắc thắng lợi.
Nhưng kết quả lại không có vẻ như vậy.
Thân thể Bạch Sầu Phi giống như gỗ mục, thân hình lay động như tờ giấy, phát ra chỉ phong sáng trắng giống như Quan Âm giơ cành vẩy nước. Điểm khác biệt là chỉ phong dày đặc như mưa này là dùng để giết người, chứ không phải dùng để cứu người.
Ngay lúc này, Tô Mộng Chẩm đang ngồi trong kiệu, ánh mắt bỗng tỏa ra một màu xanh lạnh lẽo khó miêu tả, kỳ dị đến mức kinh khủng.
Y đột nhiên quát lên:
- Túc tam lý! Thượng cự hư!
Bạch Sầu Phi ở giữa không trung giống như bị điện giật, có thể nhìn thấy hắn đột nhiên run lên, thân hình khựng lại, lộn người một cái giữa không trung, chỉ phong nơi ngón út và ngón giữa tay trái đột nhiên tắt đi, nhưng chỉ kình trên ba ngón khác vẫn không giảm.
Tô Mộng Chẩm lại vội vàng quát lên:
- Cưu vĩ! Liêm tuyền!
Thân thể Bạch Sầu Phi giữa không trung bỗng bắn ra, giống như một con cá tươi đột nhiên rơi vào trong chảo nóng, giãy dụa một chút. Dường như bốn chữ kia là hai mũi tên thép, đồng loạt cắt vào ngón tay của hắn, chỉ phong nơi ngón áp út và ngón trỏ cũng đột nhiên biến mất.
Chỉ còn lại một luồng chỉ phong nơi ngón cái, một chia thành hai, như hai mũi tên phân biệt bắn vào giữa trán Lợi Tiểu Cát và Chu Như Thị , phần đuôi còn phát ra ánh lửa.
Ngay lúc này bỗng vang lên hai tiếng “xoẹt xoẹt”, đôi tay Vương Tiểu Thạch vung lên, mỗi tay bắn ra một hòn đá, phân biệt ngăn chặn chỉ kình.
Sau hai tiếng “bụp bụp”, hòn đá lập tức bị chỉ kình đánh nát.
Lúc này Bạch Sầu Phi mới từ không trung rơi xuống.
Hắn liên tục búng ra năm ngón tay, trong đó bốn ngón vừa phát ra, đã bị Tô Mộng Chẩm vạch trần sơ hở. Nếu như hắn vẫn kiên quyết tấn công, chỉ cần kẻ địch công kích theo huyệt vị mà Tô Mộng Chẩm nói, nhất định hắn sẽ chịu thiệt thòi. Cho nên hắn đành phải nhanh chóng thu hồi bốn luồng chỉ kình, nhưng một chỉ còn lại vẫn có uy lực rất lớn, cuối cùng bị hai hòn đá của Vương Tiểu Thạch phá tan.
Bạch Sầu Phi đáp xuống bên ngoài một trượng, hung dữ nhìn chằm chằm vào Tô Mộng Chẩm và Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch vui vẻ nói:
- Đại ca, ta lại được hợp sức với huynh rồi.
Tô Mộng Chẩm thở dài nói:
- Đúng vậy. Người sống trên đời, có thể cùng huynh đệ bằng hữu hợp sức chống địch, đó đã là một loại hạnh phúc.
Vương Tiểu Thạch vui mừng nói:
- Chỉ cần đại ca muốn, Tiểu Thạch Đầu vĩnh viễn sẽ cùng huynh hợp sức chống địch.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Tiểu Thạch, những chiến dịch trọng đại nhất trong đời, phần lớn đều phải một mình chiến đấu.
Vương Tiểu Thạch ngẩn ra. Lại nghe Lôi Thuần nói:
- Vừa rồi ngươi vội vàng thi triển, đã gần như không còn là “Kinh Thần chỉ pháp”, mà rõ ràng là phương pháp vận công của “Vạn Cổ Trường Không chỉ”.
Bạch Sầu Phi hừ một tiếng:
- Ta lấy được “Vạn Cổ chỉ quyết”, nhưng ta không giết Mai bang chủ.
Lôi Thuần lại nói:
- Trên lưng ngươi vẫn còn vết cào, đó là vết thương do ta gây nên. Ngươi làm chuyện xấu hổ gì, trong lòng dĩ nhiên hiểu rõ. Vừa rồi còn nói là mình không làm, đúng là trừng mắt nói nhảm.
Bạch Sầu Phi hung hăng nói:
- Ta làm thì sao? Ngươi đã sớm là người của ta rồi, nói gì thì ta cũng là khách trong màn của ngươi, ngươi dám mưu sát thân phu sao?
Sắc mặt Lôi Thuần lạnh đi:
- Ngươi đúng là đồ không biết liêm sỉ. Chuyện ngươi làm trong ngõ hẻm dơ bẩn kia, ta đã thề sẽ điều tra rõ ràng. Lần đó, Địch đại đường chủ vâng lệnh cha, điểm huyệt ta và Ôn cô nương, sau đó tạm thời giao cho Phá Bản môn. Cha hi vọng ta không phải trực tiếp gánh chịu hậu quả do hai bang giao tranh. Ta đã điều tra ngọn nguồn chuyện này, ngoại trừ Địch Phi Kinh và phụ thân, người biết ta bị đưa đến Phá Bản môn chỉ có một đường chủ và hai hương chủ, đó là Lâm Ca Ca, Lâm Kỳ Kỷ và Lâm Kỷ Tâm. Lúc đó Lâm đường chủ đã theo cha xuất kích, hai Lâm hương chủ không lâu sau cũng rời khỏi Lục Phân Bán đường, đến nay vẫn chẳng biết đi đâu. Sau đó cha bị đánh lén, lúc sắp chết người đã nói với ta, nếu như muốn báo mối thù lớn này, chỉ cần chú ý đến ngươi…
Bạch Sầu Phi ngẩn người:
- Ta?
- Đúng, là ngươi.
Lôi Thuần nói:
- Khi đó ta mới biết, hóa ra cha đã sớm mua chuộc ngươi, cho rằng khi người tấn công Kim Phong Tế Vũ lâu, ngươi sẽ ra tay giúp đỡ. Do đó người mới dám bày mưu tính kế, xông vào hang hổ, giết vào Hoàng Long. Nhưng vào giây phút quan trọng, ngươi không hề ra tay, ngược lại còn đứng về phía Tô Mộng Chẩm. Có lẽ ngươi cảm thấy thời cơ lật đổ Tô công tử chưa chín. Có lẽ ngươi cho rằng trước tiên phải áp chế thực lực của Lục Phân Bán đường, sau đó mới phản bội Tô Mộng Chẩm, đoạt lấy quyền hành. Hoặc là ngươi cần thời gian để bồi dưỡng thực lực của mình. Có điều, cha cũng đã nhìn ra, ngươi nhất định đối với Tô lâu chủ có hai lòng, đoán rằng cuối cùng ngươi sẽ đoạt quyền của Tô Mộng Chẩm. Khi đó ngươi không ra tay, không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không phản bội, chỉ là thời cơ của ngươi chưa chín mà thôi. Người bảo ta lưu ý ngươi, bởi vì cơ nghiệp của Tô lâu chủ sớm muộn gì cũng sẽ mất trong tay một kẻ dã tâm như ngươi. Khi đó ta cũng biết, thừa dịp cha muốn lung lạc, ngươi đã lén lút lẻn vào Phá Bản môn, mua chuộc “Cấm Kỵ Nhị Sứ” Lâm Kỷ Tâm và Lâm Kỳ Kỷ. Nếu như cha thành công tiêu diệt Kim Phong Tế Vũ lâu, ngươi sẽ lập một kế hoạch phản bội trong ứng ngoài hợp khác.
Bạch Sầu Phi nghe vậy chỉ cười lạnh.
- Đáng tiếc ngươi không chờ được. Vì muốn trèo lên phía trên, ngươi đã gây ra không ít sát nghiệt. Vì muốn lấy được “Vạn Cổ chỉ quyết”, ngươi không tiếc đuổi tận giết tuyệt. Ngươi cũng từng ở lại nơi trăng hoa trong một thời gian dài. Sau khi gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu, bởi vì lo xây dựng vây cánh, cho nên ngươi không còn lưu luyến nơi gió trăng, giữ mình trong sạch, nhưng tâm tính cầm thú khó mà ức chế lâu.
Lôi Thuần nói đến đây, đôi mắt to trong veo như nước, đoạt hồn phách người khác cũng tràn đầy oán độc thù hận:
- Lúc ngươi liên hệ cấu kết với hai Lâm hương chủ, đã phát hiện ta và Ôn Nhu bị nhốt ở đó, vì vậy sinh lòng hèn hạ, cố ý làm cho mình dơ dáy bẩn thỉu, hi vọng người khác không nhận ra mình, mới bạo gan đi làm chuyện không bằng cầm thú kia…
Bạch Sầu Phi nghe đến đây, chợt cười ha hả:
- Là ta làm thì sao? Đều là do ta làm, vậy thì thế nào? Ta đã thành công hại chết Lôi Tổn, lật đổ Tô Mộng Chẩm, còn cưỡng gian ngươi… Ta đã làm vấy bẩn thân thể của ngươi, ta sung sướng, còn ngươi thất trinh, ngươi có thể làm gì được ta?
Vương Tiểu Thạch hét lên một tiếng, còn chưa kịp thốt lời (bởi vì quá kích động giận dữ), Lôi Thuần đã bình tĩnh lạnh nhạt nói tiếp:
- Bây giờ là lúc nào? Ta là người thế nào? Ngươi xem thường ta quá. Như vậy thì có là gì? Ngươi cho rằng ta sẽ tìm chết? Từ đây sẽ một lòng với ngươi? Nói cho ngươi biết, ta chỉ xem như bị chó cắn một cái mà thôi. Ta là nhi nữ giang hồ, không quan tâm đến những chuyện này. Ta chỉ chờ thời cơ báo thù, hôm nay ta đã xác nhận thật sự là do ngươi làm, bây giờ sẽ đến phiên ta báo thù.
Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:
- Ngươi bớt ngông cuồng đi, hôm nay hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu. Nói không chừng ta còn phải cảm tạ ngươi, đã đưa Tô lão đại và Lục Phân Bán đường kính dâng cho ta.
Lôi Thuần dịu dàng cười một tiếng:
- Tô Mộng Chẩm, Địch Phi Kinh, Vương Tiểu Thạch đều ở đây, cơ hội thắng của ngươi rất nhỏ.
Bạch Sầu Phi ngạo nghễ cười nói:
- Ta còn có Bát Đại Đao Vương, Nhậm Lao Nhậm Oán, tứ đại hộ pháp, tứ phái chưởng môn, Thất Tuyệt Thần Kiếm, lục đại sát thủ, Thần Du Gia Gia, Thiên Hạ Đệ Thất, Quách Đông Thần… các ngươi há có thể đối phó được? Ta có cao thủ trong tay.
Hắn càng nói càng có lòng tin. Cùng lúc đó, Tường Ca Nhi đã dẫn một người trung niên tóc dài rũ xuống mặt, chân mang giày trắng, đôi môi có hình chữ “Ao (凹)” vội vã chạy đến. Người trẻ tuổi đứng trước kiệu luôn dùng khăn ướt lau mặt thấy vậy, đôi mắt lập tức phát sáng. Hai người vừa thấy nhau, giống như trong ánh mắt đã giao thủ mấy chiêu, đánh nhau ầm ầm.
Lôi Thuần uyển chuyển cười nói:
- Tứ đại hộ pháp của ngươi đã phản bội một nửa. Hai đại tâm phúc đã dẫn tinh binh của ngươi là “Nhất Linh Bát Công Án” hóa bạn thành thù. Tứ phái chưởng môn, há phải là đối thủ của nhị đường chủ Lôi Động Thiên Lôi, Lỗ Tam Tiễn, Lâm Ca Ca, Mạc Bắc Thần, Dương Vô Tà, Đặng Thương Sinh, Nhâm Quỷ Thần của Lục Phân Bán Đường? Tô lâu chủ đã xuất hiện, Vương Tiểu Thạch trở về, thuộc hạ trong Kim Phong Tế Vũ lâu chịu bán mạng cho ngươi e rằng không đến ba phần. Thần Du Gia Gia mặc dù đến kịp, nhưng đã có Kinh Đào Tiên Sinh chăm sóc. Đám người lục đại sát thủ kia, có thể chống lại tinh anh của Tượng Tị tháp hay không? Còn về Nhậm Lao Nhậm Oán, Thiên Hạ Đệ Thất, Bát Đại Đao Vương, Thất Tuyệt Thần Kiếm… ngươi cho rằng bọn họ nhất định sẽ ra tay giúp ngươi sao?
Bạch Sầu Phi cười gằn nói:
- Nếu không thì sao? Chẳng lẽ lại giúp ngươi?
Lôi Thuần dửng dưng cười hỏi:
- Bọn họ vốn là người của ngươi sao? Chỉ bằng danh nghĩa của ngươi, còn không lớn đến như vậy.
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Bọn họ đều là đại tướng tâm phúc của tướng gia, mà ta là con nuôi của ngài.
Lôi Thuần cười nhạt nói:
- Tướng gia ông ta có rất nhiều con nuôi. Ngoài ra, dã tâm của ngươi quá lớn, chưa chắc ngài đã yên tâm để ngươi ở Kim Phong Tế Vũ lâu chiêu binh mãi mã, không ngừng lớn mạnh…
Bạch Sầu Phi giận dữ cười nói:
- Ngươi đừng ly gián ta và cha nuôi…
Đôi mi thanh thú của Lôi Thuần nhướng lên:
- Ly gián?
Nàng bỗng từ trong người lấy ra một tấm thiếp và một vật:
- Đây là chỉ thị viết tay và thủ lệnh của tướng gia, tối nay ta lãnh đạo mọi người, lật đổ Bạch Sầu Phi lộng quyền tại Kim Phong Tế Vũ lâu. Ta hành sự theo lệnh của tướng gia, phàm là bằng hữu đồng đạo dưới trướng tướng gia, hãy giúp ta làm việc.
Bạch Sầu Phi vừa nghe, lập tức biến sắc.
Lúc này hắn mới hiểu rõ. Thảo nào hắn chẳng hay biết gì, hơn nữa đâu đâu cũng bị Lôi Thuần áp chế, hóa ra là chuyện mình âm thầm lớn mạnh đã bị Thái Kinh tra xét. Chuyện tối nay vốn là do cha nuôi một tay sắp đặt, bởi vì y đã không còn tin tưởng mình.
Lại nghe Lôi Thuần uyển chuyển nói:
- Thế nào? Ngươi có muốn hỏi thử Thất Tuyệt Thần Kiếm, Nhậm Thị Song Hình, Bát Đại Đao Vương, Thiên Hạ Đệ Thất, xem thái độ của bọn họ thế nào không?
Sau đó nàng lại dịu dàng cười nói:
- Cao thủ dễ đến, một tướng khó cầu. Hiện giờ bên cạnh ngươi chẳng còn một chiến tướng nào, chỉ dựa vào ngươi, còn hung hăng được bao lâu?
Sau đó nàng nói:
- Nhận thua đi, Bạch Sầu Phi! Ta đã chờ đến hôm nay, muốn kẻ làm chuyện xấu xa trong con hẻm đó phải thua bởi tay ta. Ta là một người có thù tất báo.