Ngày hôm sau, tự nhiên có người của cục Thượng Cung đưa tới vài thứ đồ đạc của phi tử được ân sủng. Lần này Khổng Văn Trân không dám có nửa điểm sơ xuất, đồ dùng không bị bớt xén, cũng không có thứ nào là hàng nhái.
Ngày lại qua ngày, chớp mắt, đã qua hai tháng. Từ một lần đó, Hạ Hầu Thần cũng không gọi ta tới thị tẩm nữa. Ta âm thầm vui mừng, bằng một lần được ân sủng, ta đã có thể tự do tự tại, không cần lo lắng về sự an nguy của tánh mạng trong vòng ba bốn tháng, về phần sau khi thời gian này trôi qua, ta nghĩ, cuối cùng ta sẽ tìm ra biện pháp.
Tuy Tố Hoàn không một lòng một dạ với ta ,nhưng vẫn nghe ngóng không ít tin tức từ các nơi hẻo lánh trong cung báo cáo cho ta. Hoàng thượng vừa đại hôn, người hắn lấy là Thời Phượng Cần nữ nhi của đương triều nhất phẩm Đại tướng quân Thời Văn Long. Ta rốt cuộc đã rõ vì sao thái hậu lại thất bại. Gia tộc Thượng quan trên triều đình vốn mạnh hơn Thời gia rất nhiều, nhưng Thời gia lại nắm giữ binh quyền, khiến gia tộc Thượng Quan không thể coi thường. Thời gia vốn là phái trung lập, đã không giúp thái tử, cũng không giúp Nhị hoàng tử, hiện tại xem ra, cục diện này đã bị Hạ Hầu Thần đánh vỡ. Hắn lấy vị trí hoàng hậu ra dụ, nhận được sự trợ giúp của Thời gia, cho nên Thượng Quan thái hậu đành phải lui ra sau màn.
Ta không oán bản thân không nhìn rõ thời thế, chỉ trách vận khí mình không tốt. Nhưng điều ta thủy chung vẫn không rõ là, vì sao hoàng thượng lại bỏ qua ta? Giá trị lợi dụng của ta rốt cuộc là cái gì?
Nghe nói hơn phân nửa cung nữ bên cạnh thái hậu không biết kết cuộc ra sao, mà công công tổng quản nội giám và Từ phu nhân đã bị đánh chết, tro cốt rải xuống giếng cạn. Thượng Quan thái hậu vô hình chung bị giam lỏng, mỗi ngày chỉ ở trong cung ăn chay niệm Phật.
Hắn sẽ không làm việc vô nghĩa, buông tha ta tất có nguyên nhân khác : hoặc là người nhà ta còn có giá trị lợi dụng hoặc là ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
Chỉ cần ta tìm ra giá trị của mình, như vậy, nếu thuận theo hắn, liền có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng này. Từ lúc bắt đầu, ta tham gi hành động của thái hậu, không chỉ đơn thuần vì muốn báo thù cho người nhà—— thắng làm vua thua làm giặc, đây là quy luật tất yếu, phụ thân chết là do chính lựa chọn của ông, ông lựa chọn Nhị hoàng tử, cũng là đã lựa chọn cái chết cho chính mình—— mà ta hiểu rằng, nếu như thái tử đi lên đế vị, sau khi tra xét biết ta là con cháu Ninh gia, vị trí thượng cung sẽ không có phần ta. Ta khổ cực nhiều năm như vậy, làm sao có thể nhường chỗ này lại, cam chịu thất bại một lần nữa?
Mà thời điểm đó, Thượng Quan gia ở trong triều lại hưng thịnh như mặt trời ban trưa, không ai có thể ngăn cản. Ta cho rằng, đây là cục diện thắng lợi, không nghĩ đến, thắng lợi kia lại biến thành thất bại thảm hại.
Thái tử hơi gầy yếu trong mắt ta, lại có sự mưu lược và gan dạ sáng suốt như thế, khiến ta không dám tin kể cả phương diện kia, hắn cũng dũng mãnh đến như vậy.
Nghĩ tới đêm đó, trái tim ta liền rối bời. Ta biết, trong cung nữ nhân đông đảo, một đêm ân ái đổi lấy một chút yên ổn ngắn ngủi, mà kỳ hạn này, bất quá chỉ là mấy tháng mà thôi.
Mấy tháng vừa qua, những người bị ta bắt được nhược điểm, sẽ rục rịch hành động.
Trong cung, một hai phi tử vì không được sủng mà tự tử là chuyện thường như cơm bữa, nhưng nếu như được ân sủng, nếu muốn ra tay sẽ phải chịu sự nguy hiểm vì bị hoàng đế nghiêm túc truy xét.
Nguy hiểm này, là cái bọn họ muốn tránh.
Kế tiếp, là đại hôn của đế hậu. Thời Phượng Cần đứng đầu lục cung, tương truyền nàng thông minh hiền lành, học thức có một không hai trong lục cung, không ai sánh bằng, cùng tân đế vợ chồng hòa hợp, tôn trọng nhau như khách. Tân hôn yên vui, tân đế ngủ trong cung hoàng hậu hơn nửa tháng.
Trong cung, những người khác có oán than hay không thì ta không biết, ta chỉ biết, cung nữ mang đồ dùng hằng ngày của cục Thượng Cung nói, cục Thượng Cung vì gấp gáp chế tạo trâm phượng của hoàng hậu nương nương mà bận không thở nổi ; hay là, vì gấp gáp chế tạo đồ dùng cho hoàng hậu nương nương mà phải gọi toàn bộ nhân lực phòng khác đến giúp sức.
Cung nữ cục Thượng Cung hoặc nhiều hoặc ít đều tiết lộ ra một chút tình hình trước mắt cho ta, có lẽ vì Khổng thượng cung tuy đã yên ổn ngồi trên vị trí thượng cung , nhưng lại kinh hồn táng đảm, vì vậy, để bày tỏ ý tốt, liền kêu các cung nữ lộ ra một ít tin tức.
Tố Hoàn vốn hai lòng, thấy tình hình như vậy, liền khăng khăng một mực cho rằng một ngày kia ta sẽ bay lên ngọn cây.
Chỉ có ta tự biết, hết thảy những chuyện này đều là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
(Hoa trong gương trăng trong nước: dùng để mô tả những điều ảo tưởng không thật.)
Rốt cuộc, hoàng hậu mở tiệc chiêu đãi, ta là tuyển thị bậc thấp cũng nhận được thiệp mời. Người của cục Thượng Cung lần này rất biết cách cư xử, phái người đưa tới hài mây ngũ sắc thêu phượng, váy kép bằng sa tử bích cùng với thoa hổ phách, để ta không đến mức quá đơn giản.
Từng ấy năm sinh hoạt ở trong cung, ta học được một điều, đó chính là: dù có chịu bao nhiêu oan khuất, cũng phải nuốt hết thảy vào trong bụng, tin tưởng qua một đoạn thời gian, tất cả sẽ tốt hơn. Điều đó đã trở thành lực lượng giúp ta sống sót trong cung.
Cho nên, ta mặc váy kép tử bích sa xong, mang hài thêu phượng ngũ sắc, để Tố Hoàn và Tố Khiết chải cho ta một búi tóc Hàm yên*(1), dán lên mấy hạt châu màu bạc hình giọt nước. Người trong gương thanh lịch mà nhẹ nhàng, đôi mắt trong trẻo lấp lánh, hoàn toàn không tìm ra bộ dáng đau buồn. Trong cung không thể giống những nơi khác, nơi này không có đồng tình cùng thương hại, ta ở vào hoàn cảnh như vậy, chỉ cần lộ ra một chút yếu thế, sẽ có người tới cửa gây phiền toái, cho nên, bất luận trong lòng khổ sở thế nào, ta cũng phải giả bộ đắc ý, tương lai rạng rỡ.
Kiệu được phái tới Lan Nhược hiên, ta không mang theo Tố Khiết đơn thuần trung tâm cùng đồng hành, mà mang theo Tố Hoàn lanh lợi khéo đưa đẩy. Vào lúc này, trung thành đối với ta mà nói không có tác dụng gì,cái ta cần, là người có thể giúp đỡ ta. Tố Hoàn không thật sự trung thành thì thế nào? Có lẽ khi nàng biết rõ tình cảnh của ta sẽ chọn cành tốt mà đậu, nhưng sự thông minh khéo đưa đẩy của nàng so với Tố Khiết không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Hiện tại, ta có thể dùng, chính là người như vậy. Con người đối với ta mà nói, chẳng qua chia làm hai loại—— có giá trị sử dụng và không có giá trị sử dụng mà thôi.
Tố Hoàn vui sướng ngây ngất, Tố Khiết tinh thần chán nản.
Vào lúc phụ thân bị xử trảm, cả nhà chúng ta cùng nhau chạy trốn, ở trong khách điếm, đại nương mang theo nữ nhi của nàng và toàn bộ tài sản Ninh gia biến mất không thấy bóng dáng, mà ngoài phòng vây quanh toàn là quan binh. Từ thời điểm đó ta đã hiểu, con người có thể bán đứng tất cả, bao gồm cả thân nhân của mình.
Là đại nương phái người mật báo, để ta cùng mẫu thân làm bia đỡ đạn.
Ta hối hận, chẳng qua là người ta nhanh hơn chúng ta một bước.
Ta vẫn nhớ rõ đêm bị tróc nã đó, mẫu thân không ngừng thì thào tự hỏi: vì sao, vì sao, bà ấy là chị ruột ta mà.
Đại nương và mẫu thân cùng gả cho một trượng phu, vào thời đó đã lưu lại một giai thoại Nga Hoàng Nữ Anh(2), nhưng không ai biết, Nga Hoàng và Nữ Anh vì tranh giành sự sủng ái của trượng phu, mà giai thoại sớm đã thối rữa thành rỉ sắt, huống chi sau đó còn có đám tiểu thiếp nhiều không đếm xuể vào cửa?
Thời điểm đó ta còn hiểu ra được một đạo lý, làm cái gì cũng phải nhanh hơn người ta một bước, bao gồm cả phản bội.
Kiệu chậm rãi đi giữa hai dãy tường đỏ. Chiêu Thuần cung của Hoàng hậu gần sát Hoa Thanh cung của hoàng thượng, hai cung bài trí tương tự, chẳng qua Chiêu Thuần cung thấp hơn Hoa Thanh cung mấy chục phân, biểu lộ địa vị độc tôn của hoàng thượng. Đi tới ngoài cửa Chiêu Thuần cung, ta xuống kiệu, đã nhìn thấy có mấy cỗ kiệu ngừng bên ngoài Chiêu Thuần cung, từ cách trang trí, toàn là các phi tần cấp thấp nhưng địa vị vẫn hơn ta. Những phi tần cấp cao tự nhiên không đến sớm như vậy. Tân đế mới lên ngôi không lâu, số phi tần tuyển được cũng không quá nhiều, tổng cộng lại bất quá cũng chỉ hơn mười vị, xuất thân cũng không cao, cao nhất là Sư Viện Viện nữ nhi của quan ngũ phẩm thủ bị Sư Hàn Quang, mấy vị khác, đều xuất thân từ gia tộc dưới lục phẩm.
Cho nên, Sư Viện Viện được phong làm chiêu nghi, xem như địa vị tương đối cao.
Nghe nói Sư Viện Viện dung nhan diễm lệ, thân hình quyến rũ, mấy vị trước Chiêu Thuần cung nhìn cũng không giống, nàng hẳn là còn chưa tới. Ta suy nghĩ một lát, không nhịn được khẽ cười, người biểu hiện yêu hận rõ ràng như vậy, trong cung không hiếm thấy.
Sớm có phi tần đi tới hơi hơi gật đầu chào hỏi, biểu hiện với ta không thân thiện, cũng không lãnh đạm. Ta nghĩ, thế này mới thích hợp với thân phận của ta. Chuyện cũ của ta, chắc hẳn mỗi người trong cung đều biết rõ?
Chúng ta một đường lần lượt đi vào Chiêu Thuần cung, trong cung còn có ba phi tần đến sớm hơn cả chúng ta, sớm đã nói chuyện hài hoà náo nhiệt cùng hoàng hậu ngồi trên ghế chủ vị . Ta không khỏi lắp bắp kinh hãi, nhìn lên ghế chủ tọa, chỉ thấy vị nữ tử vận triều phục màu đỏ thêu Loan Phượng màu vàng nhìn chúng ta khẽ gật đầu mỉm cười. Nàng lại tới sớm như thế, biểu hiện lại thân thiết, chan hòa như thế.
Các phi tần sớm biết điều cúi thấp xuống, miệng liên tục xin lỗi, ta cũng cúi thấp xuống theo, lại nghe nàng mỉm cười nói: “Các vị muội muội không cần đa lễ, ta vốn là muốn gặp các vị muội muội sớm hơn, nên tới sớm một chút.”
Lời này nói ra, khiến mọi người đang ngồi như tắm gió xuân, hơn nữa khuôn mặt nàng thân thiết tươi tắn ấm áp, dễ dàng giành được hảo cảm của mọi người. Đến lúc này, chúng phi tần đều đã tới chỗ ngồi, chỉ ngoại trừ một vị, Sư Viện Viện.
Có người trong lòng đã rõ nhưng vẫn không nói gì nhìn cái ghế trống, xì xào bàn tán. Có phi tần đứng ra nói: “Hoàng hậu nương nương, Sư chiêu nghi này chẳng qua chỉ là một chiêu nghi ngũ phẩm, mới vào cung không bao lâu, ngay cả tiệc rượu của hoàng hậu cũng dám đến muộn, quả thật là không để hoàng hậu nương nương vào mắt!”
Đang nói, liền nghe thấy ngoài điện có người tuyên đọc: “Hoàng thượng giá lâm, Sư chiêu nghi nương nương giá lâm.”
Ta co rụt thân thể lẩn vào trong góc, thầm nghĩ: thế này thật tốt, hai người cùng đến. Ngày hôm nay ta ra cửa, chưa ăn được gì, thừa cơ nhanh chóng đút miếng điểm tâm vào miệng, miễn cho chút nữa khói lửa bốc lên, thì đến miếng điểm tâm cũng không có mà ăn!
Tuyên Hòa đế Hạ Hầu Thần đi trước, Sư chiêu nghi gắt gao theo sau hắn, bộ dáng như chim nhỏ nép vào người. Vừa vào cửa, Hạ Hầu Thần liền ngồi bên cạnh hoàng hậu, mà Sư Viện Viện tự nhiên được ngồi ở ghế ngay phía dưới, nhưng nàng lại dựa vào bên cạnh hoàng thượng, nói vài câu bên tai hoàng thượng mới đi xuống dưới. Mọi người đều không biết nàng có ý gì.
Ta cười lạnh dưới đáy lòng, Sư Viện Viện dùng phương pháp vụng về như thế để tranh thủ tình cảm sao, ngu xuẩn như vậy, cũng là chuyện hiếm thấy.
Chỗ ta ngồi xa chỗ ngồi của đế hậu nhất, lại không sợ bọn họ chú ý đến ta. Hiện tại, ta đang tự hỏi một vấn đề: hoàng hậu có đáng giá ta để đầu quân vào hay không? Nàng có thể ảnh hưởng đến quyết định của Tuyên Hòa đế không? Nàng và hắn vợ chồng hòa hợp là giả vờ, hay là thực?
Ta biết ở trong cung này, quan trọng nhất, chính là tìm một chỗ dựa vững chắc. Cục Thượng Cung đã không còn là chỗ dựa vững chắc của ta, như vậy, ta phải tìm chỗ khác.
Tất cả chỉ vì muốn sinh tồn mà thôi.
Sư Viện Viện gần đây là tần phi nổi bật nhất, dưới tình huống tất cả phi tần đều tề tựu, sao nàng lại không mượn cơ hội đánh bóng danh tiếng cho được. Rượu quá ba tuần, Sư Viện Viện liền tiến ra, hành lễ với hoàng thượng hoàng hậu, nói: “Hoàng thượng, gần đây thần thiếp học một điệu múa, ngày hôm nay thật cao hứng, không bằng biểu diễn cho hoàng thượng nhìn xem?”
Chúng phi tần đều nói một tiếng được. Ta đang đối phó với miếng điểm tâm trong miệng, liền không tham dự vào. Chỉ nghe hoàng hậu nói: “Sư muội muội múa, khẳng định là cực tốt. Chúng muội muội đã đồng ý, muội liền thay áo múa, trợ hứng cho hoàng thượng đi!”
Sư Viện Viện đang muốn lui ra, lại nghe hoàng hậu tựa hồ như vô ý mà nói: “Nghe nói áo múa này là Sư chiêu nghi đặt riêng thượng chế phòng gấp gáp chế tạo, cũng không biết hiệu quả như thế nào?”
Ngay lập tức liền có Nguyệt dung hoa đi theo vuốt đuôi, “Hoàng hậu nương nương, không phải trong chúng ta có một vị thượng cung tiền nhiệm sao? Lời nàng nói khẳng định có uy tín, đợi lát nữa bảo nàng nhìn xem không phải là được rồi sao.”
Ánh mắt mọi người chuyển hướng về phía cái góc không bắt mắt ta đang ngồi, ngay cả tầm mắt Hạ Hầu Thần cũng vòng tới đây, ánh mắt mọi người đều lạnh như tia chớp.
Ta cúi đầu, nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, thấp giọng đáp: “Tuy rằng trước kia thần thiếp là thượng cung, nhưng phàm là tài nghệ, một ngày không luyện liền lui bước ngàn dặm, hơn nữa đồ đạc tại cục Thượng Cung cũng nhiều không đếm xuể, có những thứ thần thiếp chưa gặp qua, đến lúc đó bêu xấu, nói sai, lại khiến hoàng hậu nương nương chê cười!”
Hoàng hậu khẽ mỉm cười, chưa trả lời, Sư Viện Viện đã nói: “Ninh tuyển thị đã làm thượng cung lâu năm như vậy, lúc nói chuyện chặt chẽ đến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, tài nghệ nhiều năm nói không còn quen tay liền không quen tay, chưa làm việc đã lo đường lui, rốt cuộc vẫn là cụ già trong cung.”
Nàng kéo dài chữ “cụ già” khiến phi tần trên chỗ ngồi che miệng mà cười.
Ta đứng lên, hướng về phía hoàng thượng hoàng hậu cúi người thi lễ, không lên tiếng ngồi xuống. Tiếng cười của chúng phi tần đột nhiên ngưng bặt, mỗi người đều đoán được ý tứ của ta: ta đã là cụ già trong cung, vậy không phải hoàng thượng càng già hơn sao?
Trong điện lặng ngắt như tờ. Sư Viện Viện cũng ý thức mình lỡ lời rồi, chân tay luống cuống đứng ngốc tại chỗ, thẳng đến khi hoàng hậu lên tiếng, “Sư chiêu nghi, còn không nhanh đi xuống thay quần áo?”
Lúc này Sư chiêu nghi mới đi xuống.
Hoàng hậu đúng là rất thủ đoạn. Nàng không ra tay, tự nhiên có người phía dưới ra tay thay nàng. Tiệc rượu lần này, chắc hẳn là nàng đang âm thầm phát tín hiệu với mọi người, cũng là để thử xem, ai đứng về phiá nàng, ai chân chính nguyện ý giúp nàng.
Giống như tiệc rượu nhậm chức thượng cung của ta, tuy rằng không phô trương như vậy, chỉ là vài vị tư thiết tư chế họp mặt, nhưng sau khi rượu quá ba tuần, thần thái mọi người đều bộc lộ rõ ràng.
Chỉ là vì sao Nguyệt dung hoa lại gắp lửa bỏ vào tay ta? Nàng ta cố ý hay là vô tâm, cũng rất đáng để suy nghĩ.
Trong tiếng nhạc, Sư Viện Viện đi ra khỏi màn lụa. Nàng chải một cái búi tóc Linh xà(3), hai lọn tóc mai xoăn thả xuống dưới, trên người mặc váy thêu bách điểu màu hồng lục do cục Thượng Cung chế tạo cho nàng, váy tơ mỏng manh, yếm lộ nửa ngực, cần cổ tròn trịa đeo vòng cổ dạ minh châu, giá trị xa xỉ.
Tuy rằng ta làm thượng cung không bao lâu, nhưng ở cục Thượng Cung nhiều năm, nhìn thân trang phục này của nàng, cũng cảm giác nàng ăn mặc quá lộ liễu. Trang phục này, để hoàng thượng thưởng thức một mình còn được, trong gia yến mà mặc đi ra, chỉ tổ đâm vào mắt người ta đến phát đau.
Ta bình tĩnh nhìn phía hoàng hậu, liền thấy khuôn mặt nàng vốn không có lúc nào không tươi cười, hiện giờ một nụ cười mỉm cũng không có.
Mời các bạn theo dõi tiếp!