Nghiêm túc nhìn qua đối phương, tay phải của Ma Huyễn Tôn Chủ gập lại dần, trong lúc chuyển động thì ma khí kinh nhân tức thì ngưng tụ thành một cơn lốc đen tuyền, cấp tốc hấp nạp khí lưu đang vận chuyển với tốc độ cao khắp tứ phía xung quanh.
- Dĩ nhiên dựa vào tính khí của Thiên Tàn Lão Tổ ngươi, nếu như ta cứ thế mà kích động, tự nhiên là ngươi sẽ nhịn mà không xuất thủ, chỉ là ngươi không biết rằng ta kích động ngươi như thế,
trong đó có ẩn tàng âm mưu gì sao?
Thản nhiên nói ra lời này, khiến cho người người nghe tại trường đều tức thì kinh ngạc, ai cũng không thể đoán ra trong lòng Ma Huyễn Tôn Chủ rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.
Khí thế tức thì thu lại, Thiên Tàn Lão Tổ kinh nghi nhìn qua ông ta, ánh mắt dao động, hiển nhiên là đang xem xét lời nói của ông ta.
Ở bên kia, Quy Vô đạo trưởng sắc mặt kinh hãi nói:
- Nghe nói Ma Huyễn Tôn Chủ nổi tiếng giảo hoạt khắp cả Ma Vực, giờ đây gặp mặt mới biết là danh bất hư truyền, tuyệt không phải là nhân vật đơn giản.
Văn Bất Danh hừ một tiếng nói:
- Nếu đơn giản thì không phải là Ma tôn rồi, ông không phải đã nói lời thừa sao?
Quy Vô đạo trưởng ngẩn người, tiếp đó là cười khổ không đáp, Trần Ngọc Loan cùng Tư Đồ Thần Phong thấy thế liền cúi đầu cười trộm, bị bộ dạng của hai người bọn họ chọc cho không thể nhịn được.
Thấy Thiên Tàn Lão Tổ im lặng không nói, Ma Huyễn Tôn Chủ bất quá cũng không bức ông ta, mục quang di chuyển sang Vô Gian Quỷ Sát, dò hỏi:
- Lần này là do Sát Huyết Diêm La phái ngươi đến à?
Vô Gian Quỷ Sát âm lãnh nói:
- Ngươi nghĩ là ta cần phải hồi đáp lại vấn đề này sao?
Ma Huyễn Tôn Chủ tâm niệm chuyển động, một cổ tinh thần dị lực tức thì lặng lẽ phát đi, chấn tan quỷ khí khắp chu thân của Vô Gian Quỷ Sát, làm lộ xuất ra dung mạo đang kinh hãi của hắn ta.
Sau khi xuống ngựa lập uy xong, Ma Huyễn Tôn Chủ lãnh khốc nói:
- Có hay không thì ngươi hãy nghe xong lời nói của ta sẽ biết ngay thôi. Như quả Sát Huyết Diêm La phái ngươi đến đây để đối phó với ta, ta tự nhiên sẽ đưa hắn vào diện nhân vật hang đầu cần phải đối phó, ngươi mới là nhân vật tiếp theo. Còn như là bản thân ngươi chạy đến muốn chiếm tiện nghi thì đến lúc đó ta tự nhiên sẽ tìm ngươi mà tính toán, căn bổn không cần làm phiền đến Sát Huyết Diêm La.
Hừ nhẹ một tiếng, Vô Gian Quỷ Sát nói:
- Đó có gì khác biệt sao? Bất quản là ta được phái đến hay tự thân đến đây đi chăng nữa, giữa ngươi và Sát Huyết Diêm La chẳng lẽ sẽ có thể trở thành bằng hữu sao?
Ma Huyễn Tôn Chủ cười gian xảo nói:
- Bằng hữu hay là địch nhân, cái này ai cũng không thể rõ được. Bất quá sự khác biệt là có, đó là hôm nay ngươi có thể li khai khỏi nơi này được không thôi.
Vô Gian Quỷ Sát cười trào phúng nói:
- Thật nực cười, trái lại, điều mà ta không ngờ đến là ngươi lại tự xem mình là chủ nhân, đem nơi này thành điạ giới ở Ma Vực của ngươi, muốn như thế nào là sẽ được như thế đó, đúng là quá vọng tưởng a.
Ma Huyễn Tôn Chủ ngữ khí tức thì trở nên lạnh lẽo, quát lớn:
- Nơi này tuy không phải là Ma Vực, nhưng dựa theo tình huống rước mắt mà nói thì bổn tôn chí ít cũng mạnh hơn ngươi nhiều.
Nhìn về phía Ma Huyễn Tôn Chủ với vẻ không tán thành, Vô Gian Quỷ Sát hỏi ngược lại:
- Thế sao? Ngươi đừng quên nơi này còn có Trừ Ma liên minh, thực lực của bọn họ tính ra cũng không yếu hơn bọn ngươi, thêm vào đó là Thiên Tàn Lão Tổ, Ma Đồng Dao Quang cùng với ta, ngươi nghĩ là ngươi có thể xoay chuyển được bầu trời sao?
Nghe thế thì ha hả cười lớn môt tràng, Ma Huyễn tôn Chủ nói:
- Ngươi thật vẫn còn mơ tưởng, đến cái hy vọng như thế mà cũng có thể nghĩ ra, bổn tôn chủ thực là rất hy vọng Sát Huyết Diêm La cũng sẽ ngu xuẩn như ngươi. Trong tất cả những người ở nơi đây, lập trường của Trừ Ma liên minh dĩ nhiên là đối địch với ta, nhưng giữa hai bên bọn ta lại vô ân vô oán, dù cho có tính là chính tà bất lưỡng lập đi chăng nữa, thì sự tồn tại của ta cũng không uy hiếp đến bọn họ, ngươi nghĩ là bọn họ sẽ ngu xuẩn đến mức liều mạng với ta sao? Còn về Ma Đồng Dao Quang cùng với Thiên Tàn Lão Tổ thì ngươi hãy xem tình huống hiện tại của bọn họ, ngươi nghĩ là bọn họ sẽ chủ động gánh lấy phiền phức hay là sẽ đứng sang một bên xem náo nhiệt chiếm tiện nghi?
Vô Gia Quỷ Sát tranh biện:
- Từ cổ chí kim thì chính tà đã đối lập, ngươi không nên quá tự tin như vậy. Bất quản nói như thế nào đi chăng nữa, ngươi là ma bọn họ là người, để kết thúc một cuộc chiến, đó là một điều không thể tránh khỏi, tại sao lại không phải là hôm nay? Hai người còn lại cũng không ngu ngốc như ngươi nói, một khi có cơ hội trừ diệt ngươi, ta nghĩ bọn họ cũng không khoanh tay đứng yên đâu.
Ma Huyễn Tôn Chủ khinh miệt cười đáp:
- Vì cái gì? Chỉ đơn giản như vậy sao? Nhân gian bây giờ hỗn loạn bất kham, Trừ Ma liên minh muốn trảm yêu trừ ma thì địch nhân cũng không dưới mười nhóm, dựa vào thực lực của bọn họ nếu như miễn cưỡng chống đối thì hiển nhiên đó là không sáng suốt. Hơn nữa, nhân gian trước mắt tuy có hơi loạn một chút nhưng Vực Chi Tam Giới còn chưa chân chính uy hiếp đến an nguy của nhân gian, cũng chưa dồn hết mục tiêu về phía chính đạo. Vì thế từ góc độ của Trừ Ma liên minh mà phân tích, thì bọn họ nếu như gặp được ai có thể tiêu diệt thì tự nhiên sẽ thuận tay mà tiêu diệt, còn như gặp phải đối tượng không dễ đối phó thì cần phải nghĩ đến việc tính kế lâu dài. Nếu như không phải bất đắc dĩ, thì bọn họ cũng không cần phải liều mạng, trừ phi là cái tên ngu xuẩn Kiếm Vô Trần kia tác chủ.
Vô Gian Quỷ Sát không phục hừ lên vài tiếng, định cất lời phản bác nhưng không biết vì sao chỉ hằn học nhìn vào Ma Huyễn Tôn Chủ. Ở bên kia, Thiên Tàn Lão Tổ sau khi nghe hết những lời này, mục quang lướt qua khắp tứ phía xung quanh một lượt rồi chớp nhoáng biến mất trong không trung. Ông ta vừa mới bỏ đi thì Dao Quang liền phi thân muốn đuổi theo, nhưng lại bị Văn Bất Danh gọi lại, hai bên tụ tập lại một chỗ.
Bên cạnh Ma tôn, Ma thần Khiếu Phong cất tiếng hỏi:
- Tôn chủ, hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, phải chăng chúng ta cũng nên li khai khỏi nơi này?
Ma Huyễn Tôn Chủ nhìn sang Vô Gian Quỷ Sát một cái, rồi âm hiểm cười nói:
- Nơi này còn có người đang đợi để thu thập ta, nếu cứ để vậy mà đi, lỡ chuyện này mà truyền ra ngoài thì không phải là bị người cười nhạo sao?
Ma thần Khiếu Phong lạnh lùng nhìn sang Quỷ Sát, hạ giọng nói:
- Thuộc hạ hiểu mình cần phải làm gì rồi, xin người cứ yên tâm.
Dứt lời thì hắc ảnh liền hoá ra vô số, giữa không trung tạo thành một dãi chiếu thẳng về phía Vô Gian Quỷ Sát, khiến cho người ta có cảm giác chấn động.
Sắc mặt tức thì kinh hãi, ánh mắt Vô Gian Quỷ Sát có phần do dự, cho đến khi thế công của Ma thần Khiếu Phong bức tới gần thì thân thể mới từ rõ ràng chuyển sang mờ dần rồi lặng lẽ biến mất. Hắn ta vừa đi, Ma Huyễn Tôn Chủ chiêu hồi Ma thần lại, mục quang kì dị nhìn sang Dao Quang, sau đó chuyển thân hướng về phía đông bắc mà đi.
Trần Ngọc Loan kéo tay Dao Quang, cao hứng nói:
- Ta nghe mọi người nói cháu rất lợi hại, trước đây đã từng cứu qua Lục Vân đại ca, lúc đó ta còn không tin tưởng cho lắm, hôm nay gặp mặt thì mới biết cháu tuy tuổi còn nhỏ nhưng bản lĩnh đúng là không kém.
Dao Quang vừa nghe tới tên của Lục Vân, thì sắc mặt liền lộ ra nụ cười, có chút hoài niệm nói:
- Rất lâu rồi không gặp lại Lục thúc thúc, cũng không biết là giờ đây thúc ấy có khoẻ không?
Trần Ngọc Loan cười nói:
- Y rất tốt, trước khi đến đây thì ta cũng vừa gặp y. Hiện tại cháu định như thế nào, vẫn truy tìm Huyết Giới Tôn Chủ báo thù?
Sắc mặt Dao Quang tức thì trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Đúng vậy, cừu này không báo không được. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, cháu còn phải đến Lục Bàn Thuỷ, sau này có cơ hội thì sẽ gặp lại, cáo từ.
Phi thân bay lên trên lưng của Bát Bảo, Dao Quang vẫy tay tạm biệt, sau đó dọc theo dòng sông mà đi lên thượng nguồn, rồi biến mất ở phía chân trời xa xăm. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Mắt tiễn Dao Quang rời đi, Trần Ngọc Loan cảm xúc nói:
- Nó vừa mới có mười tuổi, nhưng lại khiến cho người ta nhìn không thấu.
Văn Bất Danh cảm thán:
- Cừu hận có lúc chẳng khác gì ái tình, có thể cải biến rất nhiều thứ.
Phát giác thấy không khí không ổn, Quy Vô đạo trưởng chuyển giọng nói:
- Giờ đây mọi người đã đi hết rồi, chúng ta cũng nên đi thôi, chỉ là ta muốn hỏi chúng ta có cần phái người truy tra nơi hạ lạc của Thiên Tàn Lão Tổ không? Dù gì thì Lục Vân cũng từng có chuyện với ông ta, hy vọng chúng ta lưu ý nhiều.
Trần Ngọc Loan suy nghĩ một lát rồi khó xử nói:
- Thiên Tàn Lão Tổ tu vi cao cường lại tà ác vô cùng, truy tung theo ông ta e rằng là một chuyện rất nguy hiểm.
Hiểu ý của nàng ta, Văn Bất Danh cũng Quy Vô đạo trưởng đều hiện ra vẻ mặt nghiêm túc, Tư Đồ Thần Phong thấy ba người có chút cố kị, liền xung phong cất tiếng:
- Chuyện này giao cho huynh là được rồi, ba ngày sau như quả không có tin tức gì thì huynh sẽ quay trở về liên minh hội họp với mọi người.
Nghe thế, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng đều im lặng không nói gì, có thể tính là đồng tình, nhưng Trần Ngọc Loan lại có phần không đành lòng nói:
- Chuyện này khá nguy hiểm, huynh cần phải cẩn thận một chút, muội không hy vọng có chuyện gì xảy ra với huynh đâu.
Tư Đồ Thần Phong nhìn vào Trần Ngọc Loan, không nói một lời nào mà chỉ im lặng gật đầu, một nụ cười khẽ giao chuyển giữa hai.
Chuyển thân xuất kiếm, ngự khí lăng không, Tư Đồ Thần Phong xoay chuyển một vòng trên không trung, sau đó xông thẳng lên mây rồi biến mất.
Ở giữa không trung, Trần Ngọc Loan ngơ ngẩn ngưng thần nhìn theo hướng đi của Tư Đồ Thần Phong, cho đến khi bên cạnh truyền lại tiếng cười thì sắc mặt mới hồng lên, hạ giọng mắng một câu rồi chớp thân hướng về phía liên minh mà bay đi.
Nhìn theo thân ảnh của nàng ta, Văn Bất Danh cười nói:
- Xem tình hình thì tên Tư Đồ tiểu tử chiếm đại tiện nghi rồi, đúng là có phần không đành lòng a.
Quy Vô đạo trưởng cười mắng:
- Không đành lòng thì chẳng lẽ phải lưu lại sao, đúng là một kẻ không có hảo tâm, mau đi thôi.
Hắc hắc cười lên, Văn Bất Danh vừa truy theo vừa nói:
- Ta làm sao mà không có hảo tâm được chứ, ta chỉ là...
Âm thanh khe khẽ theo gió phiêu tán, một lát sau thì tất cả đều trở lại vẻ yên bình.
Hoàng hôn, vầng thái dương chói loá dần mất đi vài tầng kim sắc, lộ xuất bộ mặt hồng hồng treo lơ lửng bên trên đỉnh núi. Cơn gió đêm khe khẽ cuốn qua, cỏ cây trong rừng nhẹ nhàng lay động, từng đoá từng đoá hoa dại theo đó mà khoe hương trong màn đêm, tranh đoạt những ánh sáng yếu ớt cuối cùng của một ngày.
Bên ngoài cánh rừng, Trương Ngạo Tuyết lẳng lặng quan sát đám hoa dại, trong lòng phán đoán cảm thụ của chúng. Thời gian một ngày đối với thường nhân mà nói thì bất quá chỉ là một chốc chậm rãi trên con đường dài, đối với người tu chân mà nói thì lại càng chẳng đáng để đề cập đến. Nhưng đối với nhưng đoá hoa này mà nói thì bọn chúng sẽ nở rộ trong thời gian mấy ngày đây?
Trong lúc suy nghĩ, một trận cuồng phong đột nhiên ập tới, một đoá hoa khô héo tuỳ theo cơn gió mà rụng xuống. Những cánh hoa đó phiêu vũ lay động tựa hồ như đang vùng vẫy không muốn rời khỏi cuống hoa, làm sao nỡ đành lòng rời xa cố thổ? Mục quang nhìn theo sự tung bay của nó, Trương Ngạo Tuyết lẵng lặng từ xa nhìn lại, đột nhiên, cả bông hoa tựa hồ như sống lại, trên cánh hoa lúc ẩn lúc hiện một khuôn mặt người, trong ánh mắt hiện lên nỗi ưu sầu khôn tả.
Mục quang lúc này liền trở nên mơ hồ, Trương Ngạo Tuyết không hiểu là tại sao, nàng ta chỉ biết bản thân lúc này không còn là đang nhìn những cánh hoa nữa, mà là một cảnh sắc kì diệu không thể tả nổi.
Những cánh hoa mong manh thỉnh thoảng loé lên quang mang lúc sáng lúc tối, khiến cho trong không gian mông lung này ẩn ước có tồn tại huyền cơ nào đó mà người ta không thể nắm bắt. Toàn tâm toàn ý thả hồn vào đó, Trương Ngạo Tuyết tập trung ý niệm khiến cho tần suất tư duy của mình không ngừng biến hoá, ý thức của nàng ta dần dần tiến nhập vào bên trong cánh hoa, quan sát một thế giới mà trong đó các phần tử vận động một cách diệu kì.
Mới đầu thì cảm giác rất mơ hồ, nhưng tuỳ theo thời gian trôi qua, tuỳ theo sự tập trung cao độ của tinh thần, một loại màu sắc trắng đen đơn điệu dần xuất hiện ở nơi sâu thẳm trong đầu nàng ta. Thời khắc đó, toàn bộ hoa cỏ trong rừng đều được nàng ta nhìn thấy rất rõ ràng, bao quát sự hấp thu nước lẫn chất dinh dưỡng trong đất của chúng, rồi chúng làm thế nào để chuyển hoá thành năng lượng của bản thân, rồi làm thế nào để đem những tạp chất bài xuất ra ngoài thân thể, tất cả những quá trình này nàng đều thấy rất rõ ràng.