Cảnh giác với chiêu tấn công đó, Sát Huyết Diêm La tuy thực lực rất mạnh mẽ, cũng cảm thấy chiêu tấn công đang đến rất khủng khiếp, nên càng đặc biệt thận trọng. Hắn hoành ngang chiến phủ trước ngực, hét lên một tiếng, huyết diễm toàn thân rực lên, chiến phủ trong tay phải rung động, lập tức một luồng sóng khí phá mây diệt trời cuồn cuộn khắp không gian.
Bốn phía, không gian vặn vẹo rung chuyển, quang mang sắc máu tràn ngập cả phương viên chục dặm làm cho không gian trong khu vực như ngưng đọng lại, tất cả những người ở đó phảng phất như bị đông cứng, thân thể không cách nào nhúc nhích.
Trong không gian bị đông cứng đó, một luồng huyết mang rạch ngang bầu trời chém xuống tầng tầng lớp lớp mây máu cuồn cuộn, cả hai giằng co lẫn nhau một lúc rồi huyết mang phá nát tầng mây chém thẳng xuống mặt đất. Tiếng sấm rung trời truyền đến ngay sau ánh chớp chói mắt, không gian đông cứng cũng được giải phá cùng lúc, song phương giao chiến đang bất động bên trong đều không khỏi sửng sốt nhìn vào lồng sáng màu máu giữa không trung đó.
Cảm thấy sự đáng sợ của Sát Huyết Diêm La, Dao Quang đánh lui Vô Hồn Âm La, quát nhỏ:
- Bát Bảo, nơi đây rất nguy hiểm, chúng ta chạy nhanh!
Lời vừa dứt toàn thân Bát Bảo lóe lên ánh sáng kỳ lạ, một người một thú liền biến mất giữa hư không, một chút tung tích cũng không còn.
Cao thủ quỷ vực thấy vậy đều sững sờ, muốn ngăn trở cũng không còn kịp, ai nấy đều nhìn về Sát Huyết Diêm La, lại phát hiện hắn đột nhiên đã bị một luồng quang mang trong suốt mờ nhạt ngăn trở.
Giữa không trung, huyết mang toàn thân Sát Huyết Diêm La phập phồng bất định, một luồng quang mang quanh thân chính đang cản trở, trói chặt lấy hắn. Thấy vậy, bốn đại cao thủ quỷ vực đều bị chấn động, với thực lực của Sát Huyết Diêm La mà còn bị vây khổn như vậy, quang mang trong suốt đó thật ra là vật thần kỳ nào đây?
Mọi người còn đang suy nghĩ, một đạo sấm sét bất ngờ đánh ra giữa không trung, chỉ thấy Sát Huyết Diêm La đã đánh vỡ lưới sáng trong suốt đó, nhưng trong đôi mắt đỏ ngầu lấp lánh lửa phẫn nộ, phảng phất như đã không đạt được kết quả tốt nhất.
Liếc quanh một vòng, Sát Huyết Diêm La hừ giận một tiếng, cất tiếng mắng:
- Một lũ vô dụng, chỉ có Hắc Sát Hổ Vương và Dao Quang đã bị trọng thương mà cũng không cầm giữ được, bọn ngươi còn làm được gì đây. Bây giờ truyền ngay khẩu lệnh của ta, lập tức triệu hồi Vô Phách để hắn thống lĩnh đại quân hội họp với chúng ta ở Đan Hoa sơn, đồng thời đem tin tức Lục Vân đánh thẳng vào Đan Hoa sơn báo cho Trừ Ma liên minh.
Nghe vậy, Vô Gian quỷ sát dạ lên một tiếng rồi chuyển mình đi ngay, chỉ còn Âm Thi quỷ vương, Bất Tử Huyết Lệ, Vô Hồn Âm La vẫn thản nhiên im lặng theo sau Sát Huyết Diêm La rời khỏi Lục Bàn Thủy đến thẳng Đan Hoa sơn.
**********************
Rời khỏi ngọn núi Vân Lĩnh, Kiếm Vô Trần lòng đầy tự tin, bay về Hoa sơn, tìm người để chia sẻ niềm vui trong lòng.
Trên đường đi, Kiếm Vô Trần hồi tưởng lại những gì đã trải qua, đối với Lục Vân, Bắc Phong, Bạch Vân Thiên hay Tam Nhãn Long Lang đã từng khiến hắn, lòng hắn đầy những căm hận, hạ quyết tâm nếu một ngày nào đó đại công cáo thành, việc đầu tiên hắn làm là giết tất cả bọn họ. Vừa nghĩ về mình lúc đó, Kiếm Vô Trần khẽ cười đắc ý, tựa như thiên hạ đã nằm gọn trong tay, chỉ cần bản thân hắn nỗ lực, không bao lâu nữa hắn sẽ trở thành bá chủ thiên địa.
Cho tay vào trong ngực lấy ra một cái cung nhỏ rất tinh xảo, Kiếm Vô Trần vừa nhìn vừa cười lớn, đột ngột dừng bước tự nói: "Giờ này quay lại Hoa Sơn sợ là không được thỏa đáng. Chi bằng trước tiên tìm một nơi tìm hiểu vật này. Một khi ta đã nắm vững thần lực mạnh mẽ rồi, lúc đó có trưng ra cũng không muộn". Kiếm Vô Trần cười hắc hắc mang vẻ tà mị lại có phần âm độc.
Quay đầu nhìn lại ánh trắng bàng bạc khắp bốn phía, Kiếm Vô Trần khẽ nhếch mép, quay mình đi về phía Bắc. Sở dĩ hắn chọn hướng Bắc bởi vì khi quan sát khắp bốn phía, hắn thấy hướng Bắc có linh khí rất thịnh. Hắn muốn chọn hướng này để chuẩn bị tham ngộ những bí ẩn của thần cung, nhanh chóng nắm được thực lực mạnh mẽ của nó.
Đang bay trên tầng mây, Kiếm Vô Trần vẫn lưu ý quan sát tình hình phía bên dưới, linh thức tìm kiếm linh mạch trời đất chưa được khám phá. Từ lúc đi về hướng Bắc đến giờ hắn vẫn chưa phát hiện được gì, nhưng đúng lúc Kiếm Vô Trần không nhẫn nại được nữa thì một loại khí tức lúc có lúc không truyền vào trong não.
Hắn dừng lại quan sát một cách cẩn thận thì khí tức kì lạ lại biến mất không để lại một chút dấu tích, bốn phía mây mù nhiễu loạn, không ngờ lại đang ở trên cao nguyên hoàng thổ (cao nguyên đất vàng).
Kiếm Vô Trần cau mày, vẻ mặt đầy hoài nghi tự nhủ: "Thật kì lạ, rõ ràng vừa mới cảm giác được luồng khí tức đó, vậy mà tại sao chi chớp mắt đã không nhìn thấy nữa. Lẽ nào trên vùng cao nguyên đất vàng hoang vắng này vẫn còn ẩn chứa một bí mật nào đó mà ta chưa biết?" Đang suy nghĩ, Kiếm Vô Trần hạ mình xuống dưới, khi còn cách mặt đất khoảng trăm trượng thì dừng lại, xoay mình xung quanh cố gắng tìm kiếm luồng khí tức đã biến mất đó.
Bay vòng vòng trong phạm vi đường kính năm dặm, Kiếm Vô Trần không tìm được gì, trong lòng không khỏi nghĩ thầm cảm giác của mình có lẽ bị sai, nếu không sao mãi cũng không tìm được gì?
Đang trầm mặc, Kiếm Vô Trần đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh quang mang kì dị, toàn thân di chuyển nhanh chóng, miệng kinh ngạc nói:
- Ra vậy, luồng khí tức này thật quái lạ, không ngờ tùy lúc lại biến chuyển phương vị, thật là quá quỷ bí rồi.
Bay giữa không trung, Kiếm Vô Trần kiểm tra khắp vùng cao nguyên đất vàng. Sau một hồi quan sát, ngoài ba bụi cây thưa thớt ra, hắn không tìm kiếm thêm được gì nữa. Điều này khiến hắn không khỏi khẽ cười. Kiếm Vô Trần lắc mình một cái đã nhẹ nhàng vượt qua khoảng cách cả dặm đến bên bụi cây đầu tiên.
Gọi là bụi cây chứ thực chất chỉ là một hố đất hõm xuống, phạm vi chỉ được chưa tới một dặm, bên trong có một vài cây cổ thụ và cây tạp, cùng với một vài động vật nhỏ bé khác.
Đứng giữa không trung, Kiếm Vô Trần cẩn thận tìm kiếm lại một lần nữa, phát hiện bên trong bình thường không có gì lạ, trong lòng bắt đầu cảm thấy mê hoặc, mình đã tìm sai chỗ rồi sao? Quay đầu liếc nhìn hai nơi còn lại, Kiếm Vô Trần lắc mình tiến đến, chỉ trong chốc lát đã kiểm tra hết hai nơi còn lại, kết quả cũng vẫn như vậy, không thấy một chút khác thường.
Kiếm Vô Trần nghi hoặc nhìn xuống mặt đất, tình cờ phát hiện một điểm đặc biệt kì lạ, chính là ba bụi cây tự nhiên phân bố theo hình tam giác, khoảng cách giữa từng cụm cây không thể khẳng định là bằng nhau hoàn toàn, nhưng nhìn gần thì tựa hồ không sai lệch nhiều lắm.
Phát hiện ra điều đó, Kiếm Vô Trần bay đến trung tâm của tam giác tạo bởi ba cụm cây, xoay mình quan sát khắp bốn phía. Lần thứ nhất không thu được gì, Kiếm Vô Trần bắt đầu hạ thấp xuống, đáng tiếc lần thứ hai cũng không chút động tĩnh, Kiếm Vô Trần lại bắt đầu bay lên. Cứ bay lên xuống như vậy liên tục mười hai lần, mãi đến khi độ cao tương ứng với khoảng cách giữa hai bụi cây, Kiếm Vô Trần mới phát hiện ra bí mật ẩn chứa trong đó.
Giữ thăng bằng cơ thể, Kiếm Vô Trần lúc này mới cảm giác rõ ràng được luồng khí tức kỳ quái trước đó, phát hiện chúng có chứa rất nhiều linh khí. Phương pháp vận hành trận pháp, cũng như phát hiện vị trí trung tâm trận pháp bất ngờ lại là vị trí của hắn hiện giờ.
Thông qua khí tức đó, Kiếm Vô Trần nhận ra đó là một linh mạch đồ sộ vô cùng, lại rất ly kỳ cổ quái, nó bao quát cả không gian rộng lớn, gần như có thể bao phủ được toàn bộ vùng cao nguyên đất vàng. Điều đặc biệt nhất là khí tức này có âm dương hoà hợp, tương sinh tương khắc lẫn nhau nhưng hài hoà một cách kì diệu khiến người ta không thể nào giải thích được.
Trong ý thức của Kiếm Vô Trần, hai khí âm dương của trời đất phân chia, nuôi dưỡng vạn vật. Tuy trong truyền thuyết có nhắc đến thuyết vô cực hỗn độn phân ra thành lưỡng nghi, có thể đối với người đời mà nói thì đó chỉ là truyền thuyết, ai cũng chưa từng nhìn thấy qua hỗn độn chân chánh, có thể nắm bắt được lực vô cực. Tuy có Âm Dương pháp quyết mà chính Lâm Vân Phong của Dịch viên đã từng học thành, nhưng trước giờ chưa bao giờ thấy được cảnh giới cao nhất, ai có thể khẳng định được việc tu luyện thành công đây?
Loại bỏ tạp niệm, Kiếm Vô Trần lúc này không thể quan tâm đến nhiều chuyện nữa, hai tay thúc động pháp quyết trong cơ thể, chỉ thấy hào quang màu tím chói mắt như hai cánh ánh sáng xuất hiện đột ngột, bay lượn theo sự điều khiển của hai cánh tay, hình thành cuồng phong sắc tím to lớn giữa không trung, thổi tung bụi đất. Đồng thời, toàn thân Kiếm Vô Trần lấp lánh ánh điện sắc tím, mây tím bao phủ khắp bốn phía, tựa như một vầng thái dương thần kì, chốc chốc lại phát ra tia sét điện. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Ngạo nghễ giữa không trung, khí thế toàn thân Kiếm Vô Trần phát ra bên ngoài, mây tím xoay tròn bay lượn, ban đầu chỉ ở xung quanh người hắn, nhưng không lâu sau đó, ánh tím mạnh mẽ không ngừng lan rộng, cuối cùng hình thành nên ba cột sáng liên tiếp nối với ba bụi cây. Trên vùng cao nguyên đất vàng bao la hình thành vùng sáng hình thoi phát ra ánh sáng màu tím. Cùng với sự xuất hiện của hình sáng đó, mây gió trên toàn cao nguyên đất vàng hội tụ, trên bầu trời vạn dặm quang đãng đầy đặc mây âm, ánh chớp kinh người phá mây xuất hiện, trong cuồng phong lôi thần gầm thét vang vọng nơi nơi, mọi thứ lúc này thật là khủng khiếp.
Giữa không trung, toàn thân Kiếm Vô Trần phát ra hào quang mạnh mẽ, một vầng thái dương sắc tím sau lưng hắn phát ra quang mang vạn trượng, dưới sấm chớp lập lòe u ám trông thật ngoạn mục. Đối diện mọi chuyện xảy ra, Kiếm Vô Trần càng trấn định, chân nguyên toàn thân không ngớt gia tăng, tựa như đế vương của hắc ám đang đối chọi lại mọi thứ bên ngoài.
Đột nhiên đôi mắt của Kiếm Vô Trần rực sáng, trên khuôn mặt anh tuấn sắc tím xuất hiện một tia sáng đỏ cùng với hào quang tím đó giao nhau xuất hiện, rõ ràng trông thật quỷ dị. Đồng thời, trong mắt Kiếm Vô Trần lấp lánh quang mang một tím một đỏ, thoạt đầu đan xen lẫn nhau, nhưng không lâu sau đó thì hai màu tím đỏ ngày càng phân ra rõ rệt, hình thành hai mắt bốn tròng, như hiện lên hai ảnh khác nhau.
Phía bên ngoài, khí từ linh mạch cổ quái bắt đầu hội tụ lại, còn quang mang màu xanh đỏ dần dần áp chế quang mang màu tím do Kiếm Vô Trần phát ra, từ bốn phía bắt đầu hội tụ lại bên ngoài thân thể của Kiếm Vô Trần, vừa xâm nhập vào trong cơ thể hắn, vừa đồng hóa với chân nguyên trong cơ thể hắn, cải tạo lại toàn bộ cơ thể.
Khi quang mang xanh đỏ xâm nhập vào cơ thể Kiếm Vô Trần khá nhiều, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lộ rõ vẻ đau khổ, giống như chân nguyên trong cơ thể và linh khí đang đối chọi lẫn nhau, tạo nên thương thế nghiêm trọng trong cơ thể của hắn.
Nhưng lúc này, Kiếm Vô Trần phát hiện rất rõ một điều khiến cho hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đó là khi cơ thể hắn hoàn toàn chống lại linh khí, hắn cố ý chế ngự thì bắt đầu có tác dụng nhất định, nhưng lại một chuyện vượt ngoài ý nghĩ của hắn. Trong thân thể hắn có một thứ gì đó không chịu sự khống chế của ý thức hắn đang điên cuồng hấp thu lấy khí chí dương chí cường trong hai luồng khí âm dương đó.
Vì vậy, quang mang sắc đỏ trong mắt hắn càng ngày càng mạnh mẽ, trong hai tròng mắt đỏ máu đó bóng ảnh hiện ra cũng càng ngày càng rõ.
Cảm thấy không ổn, Kiếm Vô Trần căm phẫn thét vang như sấm, toàn thân chống lại khí tức đang xâm nhập vào cơ thể, nhưng đáng tiếc là không thu được kết quả gì. Lúc này, hắn bắt đầu cảm thấy kinh hoàng, lại có cảm giác bất lực không thoát khỏi vũng lầy này được.