Phi Thăng Chi Hậu
Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Quyển 2: Thần Ma Chi Chiến
Chương 26: Tứ Tượng đại trận
Người dịch: fishscreen
Biên tập: Kyon
Nguồn: Tangthuvien
Trông thấy khí tức do bốn cặp mắt trên không tỏa ra càng lúc càng mạnh, dưới sự thúc đẩy của bản năng, Đông Phương Thanh Long cố gắng giãy giụa, muốn lùi về trong không gian Thái Cổ. Nhưng giữa hai tay Chủ Thần thứ mười bốn, quả cầu sấm sét màu đen đã lớn đến mấy trăm trượng lại giữ chặt lấy chiếc đầu của Thanh Long. Hơn nữa trong quả cầu còn sinh ra một lực cắn nuốt không ngừng lớn mạnh, cố sức kéo toàn bộ thân thể Thanh Long từ không gian Thái Cổ vào trong quả cầu sấm sét màu đen này.
- Gào!
Sau mấy phen giãy giụa, cả người máu thịt đầm đìa, Đông Phương Thanh Long trong quả cầu sấm sét màu đen bỗng nổi giận gầm lên một tiếng. Chiếc đuôi rồng to lớn dài mấy ngàn trượng hơn phân nửa vẫn ở lại Thái Cổ, đột nhiên dứt khoát rút ra khỏi Đông Hải trầm bổng nhấp nhô, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai rời khỏi không gian Thái Cổ, một chiêu thần long vẫy đuôi đánh mạnh vào ngực Chủ Thần thứ mười bốn.
“Rầm!”
Sát Lục chiến giáp cứng rắn trên người Chủ Thần thứ mười bốn rên rỉ một tiếng, cũng không chịu nổi thánh lực hùng hậu ẩn chứa trong một chiêu này, cùng với lực công kích vật lý kinh người của thánh thú Thanh Long. Sau những tiếng răng rắc giòn giã, phần ngực của Sát Lục chiến giáp toàn bộ sụp xuống. Đứng trước thánh thú Thanh Long, Sát Lục chiến giáp dữ tợn đã tồn tại từ xa xưa cũng trở nên tan tành. Lực lượng còn sót lại đánh vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn.
“Ầm!”
Một chiêu này của Thanh Long hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Chủ Thần thứ mười bốn. Hắn dường như không ngờ tới, ngay trước mặt nhiều Chủ Thần như vậy, Đông Phương Thanh Long chẳng những không cố gắng lùi về Thái Cổ, ngược lại từ trong không gian Thái Cổ thoát ra, một đuôi đập về phía mình. Sau một tiếng vang to lớn, Chủ Thần thứ mười bốn kêu lên một tiếng, dưới áo giáp máu chảy ra như suối, máu màu vàng phun ra như sương mù, thân thể như diều đứt dây bắn về phía xa, hai tay cũng không giữ vững được lỏng ra.
- Gào!
Khí tức toàn thân Thánh thú Thanh Long bộc phát, long khí cuộn trào như thủy triều từ trong cơ thể phát ra. Quả cầu sấm sét màu đen mất đi điều khiển trong nháy mắt vỡ tan. Đông Phương Thanh Long cuối cùng đã thoát ra ngoài.
“Ầm ầm!”
Ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn bất ngờ bị Thanh Long dùng một đuôi đánh bay, bốn cặp mắt hoàng kim lạnh giá vô tình trong hư không cuối cùng đã hoàn toàn mở ra. Trong hư không đen kịt phía trên, không gian trở nên hơi mờ ảo, sau đó bốn cột sét thần phạt màu vàng tối đủ khiến vũ trụ biến sắc từ trên trời giáng xuống. Sét vàng cuồn cuộn còn chưa đánh xuống, áp lực khổng lồ đã khiến cho da thịt bên ngoài thân Đông Phương Thanh Long nứt ra, máu vàng như nước suối không ngừng từ trong cơ thể chảy xuống.
Lúc này trên chiếc đầu ngẩng lên của Đông Phương Thanh Long, hai tròng mắt phản chiếu rõ ràng sấm sét thần phạt như rễ cây từ trên trời giáng xuống. Tuy thánh thú không có ý thức, Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ còn một chút mảnh vụn ý thức lưu lại trong cơ thể, nhưng đối mặt với sấm sét thần phạt do Quang Ám chư thần phát ra, Đông Phương Thanh Long vẫn theo bản năng cảm giác được nguy hiểm cực độ.
- Gào!
Sau một tiếng ngâm, thân thể thánh thú Thanh Long gập lại, muốn chạy về không gian Thái Cổ để tránh khỏi công kích của bốn Chủ Thần. Ngay lúc này biến hóa chợt xảy ra.
“Phập!”
Hai cánh tay máu tươi đầm đìa giống như từ trong âm phủ vươn ra. Mười ngón tay như dao, một trên một dưới cắm sâu vào chiếc đuôi rồng của Đông Phương Thanh Long. Mười ngón tay khép lại, đôi bàn tay như kìm sắt này liền móc lấy xương cột sống bên dưới máu thịt của Thanh Long. Đông Phương Thanh Long vừa mới chạm đến không gian Thái Cổ lập tức khựng lại, thân thể to lớn kéo dài hơn vạn cây số tạo thành hình chữ nhất vắt ngang giữa Thái Cổ và hư không vô tận. Tại phần đuôi của Thanh Long, thân thể Chủ Thần thứ mười bốn đã lớn lên đến mấy ngàn trượng, như một ma thần đúc từ sắt đen, vẻ mặt dữ tợn lơ lửng trong hư vô, hai cánh tay chụp lấy phần đuôi của Đông Phương Thanh Long.
- Gào!
Phần đuôi đau nhức, Đông Phương Thanh Long không khỏi ngửa đầu phát ra một tiếng rồng ngâm bi thương. Trên mắt rồng to lớn, bốn cột sét màu vàng tối bán kính đạt đến mấy ngàn cây số càng lúc càng gần.
Rồng khi sắp chết sẽ phát ra tiếng kêu bi thương. Tại khoảnh khắc này Thanh Long đã cảm nhận được khí tức tử vong. Tiếng rồng ngâm bi thương như một mũi tên nhọn bay qua tầng tầng bóng tối, xuyên qua không gian vang lên khắp cả mảnh đất Thái Cổ. Vào giờ phút này, nhân tộc Thái Cổ đang hăng hái chiến đấu trên khắp mảnh đất Thái Cổ bỗng nhiên ngừng lại, một cảm giác đau xót dâng lên trong lòng, bi thương không cách nào kiềm chế như nước chảy tràn qua khắp người. Trong xa xăm, tất cả tộc nhân trên mảnh đất Thái Cổ đều cảm giác được một sự bi thương, giống như thân nhân bảo vệ rất lâu lại sắp rời đi.
- Thanh Long!
Trong tiếng lẩm bẩm, vô số ánh mắt từ các nơi trên mảnh đất Thái Cổ nhìn về hướng Đông Hải. Những ánh mắt này giống như đã vượt qua sự ngăn cách của thời không, nhìn vào thánh thú Thanh Long vắt ngang giữa hư vô bên ngoài không gian Thái Cổ, sắp bị chư thần hủy diệt.
- Không!
Một tiếng hét bi thương to lớn như núi lở đất tan, từ mặt đông, mặt nam, mặt tây, mặt bắc của mảnh đất Thái Cổ bộc phát ra. Nhân tộc Thái Cổ đang trong kịch chiến, từng người từ dưới đất vọt lên, không hề quan tâm đến đám ma tộc phía sau, mặc cho công kích của bọn chúng đánh vào người, điên cuồng chạy về hướng Thanh Long. Giờ phút này, nhân tộc Thái Cổ từ bốn mặt đông nam tây bắc giống như bầy châu chấu che trời phủ đất, hóa thành từng vệt cầu vồng bay về hướng Thanh Long.
Một lực lượng khó hiểu trong xa xăm đã liên kết Thanh Long và tất cả tộc nhân Thái Cổ lại với nhau, đó là một sự liên hệ huyền diệu. Giờ phút này tất cả tộc nhân Thái Cổ đều cảm nhận được Thanh Long. Mỗi người dường như đã hóa thân thành một hạt nhỏ trong cơ thể thánh thú Thanh Long, vô số hạt nhỏ tổ hợp với nhau, tạo thành thân thể rồng lớn dài mấy vạn cây số, vắt ngang giữa trời đất này. Tiếng kêu của Thanh Long vô cùng đau đớn, sự đau đớn này cũng không phải do tổn thương mà mình chịu đựng, mà là một sự đau đớn vì không bảo vệ được mảnh đất này và mọi người trên đó. Thánh thú vốn không có ý thức, nhưng giờ phút này đám nhân tộc Thái Cổ lại cảm nhận được ý thức của Thanh Long. Đúng vậy, là ý thức của Thanh Long chứ không phải ý thức của Phong Vân Vô Kỵ. Tại khoảnh khắc sắp diệt vong, một ý thức thuộc về thánh thú đã thức tỉnh, đó là một linh hồn đã định sẵn chỉ thức tỉnh khi sự diệt vong đến gần.
Tại trung ương mảnh đất Thái Cổ, bầu trời đột nhiên trở nên hơi mờ ảo, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Từ trong khoảng hư không mờ ảo kia, hai nam và một nữ đột nhiên vọt lên không.
- Ha!
Sau một tiếng thét, ba bóng người khí tức hùng hậu lập tức bay nhanh về hướng Đông Hải. Thấp thoáng có thể phân biệt được bóng dáng của Bạch Hổ Chí Tôn mặc áo bào trắng kiểu nho sĩ.
“Vô Kỵ, hãy cố chịu đựng!” – Giọng nói lo lắng của Bạch Hổ Chí Tôn vượt qua hư không trùng trùng, xuyên qua không gian Thái Cổ, vang lên giữa Thái Cổ và hư vô đen kịt: “Đành trông cậy vào ngươi!”
Khí tức của ba Chí Tôn không ngừng mạnh lên. Trên gương mặt đã trải qua tang thương, lúc này lại hiện lên một sự đau xót và nóng nảy như bị lửa đốt.
- Gào!
- Kéc!
- Gừ!
Bạch Hổ Chí Tôn mặc áo trắng, Chu Tước Chí Tôn mặc phượng bào, Huyền Vũ Chí Tôn mặc áo dài màu vàng. Sau khi lướt ra mấy trăm trượng, khoảng cách giữa nhau khá xa, đột nhiên thân thể nhoáng lên, phân biệt hóa thành thân thể to lớn của Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Ba thánh thú kêu lên bi thương, bay vút về hướng hư không bên ngoài Đông Hải, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách ngàn vạn dặm.
- Dùng danh nghĩa Tịch Nhĩ Lạc ta.
Phía trên không gian Thái Cổ, cặp mắt hoàng kim thứ năm nhanh chóng từ trong hư vô mở ra, giọng nói lạnh như băng vang khắp trời đất. Sau đó cặp mắt kia nhìn vào hư không giữa Đông Phương Thanh Long và không gian Thái Cổ. Hư không đột nhiên trở nên vặn vẹo. Chỉ trong một ý niệm, khoảng cách giữa không gian Thái Cổ và Đông Phương Thanh Long đã bị kéo dài ra vô hạn. Một khoảng hư vô như như rãnh trời bỗng vắt ngang giữa Đông Phương Thanh Long và không gian Thái Cổ.
“Ầm ầm!”
Chỉ trong nháy mắt, bốn cột sét to lớn màu vàng đủ khiến vũ trụ biến sắc, bán kính đạt đến mấy ngàn cây số đã đánh xuống.
“Hết rồi!” - Trên vùng trời Đông Hải, ba Chí Tôn Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ chỉ còn cách Đông Phương Thanh Long một bước, lúc này không khỏi khựng lại. Ba khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cặp mắt xuyên qua vách chắn không gian, nhìn vào Đông Phương Thanh Long trong hư không mênh mông, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Hoang Ngôn Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc ra tay quá đột ngột. Với năng lực của Chủ Thần thì có thể làm rất nhiều chuyện, chẳng hạn như phát ra sấm sét thần phạt cường đại. Nhưng không ngờ hắn lại làm một chuyện đơn giản như vậy, dùng thần lực khống chế khoảng cách giữa Đông Phương Thanh Long và không gian Thái Cổ. Chỉ một động tác không nổi bật như vậy, đã hoàn toàn bóp chết hi vọng hội họp với Đông Phương Thanh Long, thi triển Tứ Tượng đại trận của ba Chí Tôn.
“Xong rồi...” - Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Chu Tước hiện lên vẻ tuyệt vọng. Theo bốn cột sét thần phạt hủy diệt từ bầu trời đánh xuống, trái tim cũng chìm xuống dưới vực sâu.
Đối mặt với bốn tên Chủ Thần liên thủ, tự biết chắc chắn phải chết, Đông Phương Thanh Long đột nhiên phát ra một tiếng rống giận, giống như muốn giãy giụa lần cuối, cũng giống như sự phản kháng đối với Chủ Thần. Trong ánh mắt của vô số nhân tộc Thái Cổ, Thanh Long bỗng hóa thành một vệt cầu vồng to lớn, lao thẳng vào bốn cột sét thần phạt trên bầu trời.
- Gào!
Lực lượng thánh thú hùng hậu từ trong cơ thể tràn ra, tại bên ngoài cơ thể Thanh Long hóa thành một cái bóng rồng mờ ảo lớn gấp mấy lần, kêu lên một tiếng bay về hướng bầu trời.
“Ầm!”
Bốn cột sét thần phạt chỉ khựng lại một chút, sau đó liền phá tan bóng rồng từ trong cơ thể Thanh Long bay ra, một đường như bẻ gãy cành khô đánh về phía thân rồng to lớn vắt ngang giữa trời đất, kéo dài mấy vạn cây số.
- Chết đi!
Hai tay Chủ Thần thứ mười bốn giữ lấy đuôi của Đông Phương Thanh Long, trong cặp mắt màu vàng tối hiện lên cừu hận đối với đủ loại bất công mà bình hành pháp tắc ảnh hưởng lên mình, phát ra một luồng sấm sét màu tím đen. Luồng sấm sét này vừa rời khỏi tay liền kết thành dạng lưới, như dao sắc dọc theo chiếc đuôi của Thanh Long lan về phía đầu rồng. Nơi sấm sét màu tím đen đi qua, lớp vảy và máu thịt của Đông Phương Thanh Long ào ào tróc xuống, rơi vào trời cao.
“Ầm ầm!”
Ngay lúc này, bốn cột sét thần phạt to lớn cũng đánh vào đỉnh đầu Thanh Long.
- Gào!
- Không!
Trên bầu trời, tộc nhân Thái Cổ đang bay về hướng Đông Hải trông thấy cảnh này, khí lực toàn thân đều giống như bị rút sạch, từng người vô lực dừng bước trên không trung.
Vùng đất Thái Cổ hoàn toàn yên tĩnh. Sự tuyệt vọng giống như rễ cây mục nát tại bùn lầy, từ trong bóng tối bò ra, lan tràn khắp khuôn mặt của vô số nhân tộc Thái Cổ, từ cặp mắt của bọn họ đi vào đến trong cơ thể, dung nhập vào đáy lòng, bóp chặt những trái tim nhiệt huyết.
Đó là tuyệt vọng, tuyệt vọng vô cùng.
Ngay lúc này, một luồng thần lực hùng hậu đột nhiên sinh ra từ trong hư vô ở hướng bên cạnh, quét qua khoảng hư không này.
Biến hóa chợt xảy ra. Ngay khi sấm sét thần phạt còn cách Thanh Long mấy trượng, áp lực to lớn khiến thái dương của Thanh Long nứt ra, máu chảy như trút, thời gian đột nhiên dừng lại. Bên cạnh mắt trái của Thanh Long, một bóng trắng mờ ảo như khí như sương bỗng xuất hiện. Y xuất hiện không hề báo trước, cũng không thấy rõ khuôn mặt, dường như đang ở trong một trạng thái kỳ lạ. Một bàn tay lóng lánh trắng nõn trong suốt như hổ phách vươn ra, nhìn như chậm nhưng thực sự lại rất nhanh, năm ngón tay mở rộng như hoa sen.
“Bùng!”
Không gian bên ngoài cơ thể Thanh Long trăm trượng bỗng hóa thành một mảng hỗn độn, cả Chủ Thần thứ mười bốn cũng bị bao trùm bởi khí tức hỗn độn đột nhiên xuất hiện này. Thời gian bắt đầu chảy ngược. Bốn cột sét thần phạt to lớn đột nhiên từ đỉnh đầu thánh thú Thanh Long quay ngược về, sấm sét màu tím đen rút về trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn, khoảng cách giữa Thanh Long và không gian Thái Cổ cũng nhanh chóng thu nhỏ lại. Một đoàn sấm sét tím đen xuất hiện ở trong tay Chủ Thần thứ mười bốn, còn một nửa thân thể Đông Phương Thanh Long vẫn còn ở lại trong Thái Cổ. Thời gian tiếp tục chảy ngược. Thần lực hùng hậu hiện lên từ trong hư vô cuối cùng tiêu hao hết, thời gian cũng khôi phục bình thường.
- A!
- Đây là…
Khi thân thể Đông Phương Thanh Long một nửa ẩn trong Đông Hải, một nửa lộ ra giữa không trung đột nhiên xuất hiện trong mắt, mọi người đều ngẩn ra, không biết đã xảy ra chuyện gì. Đông Phương Thanh Long rõ ràng đang vắt ngang trong hư không, gánh chịu sấm sét thần phạt công kích, nhưng chỉ một khắc sau lại đột nhiên xuất hiện trong không gian Thái Cổ.
“Ầm!”
Khi thân thể Đông Phương Thanh Long khôi phục lại mấy ngàn cây số, chìm vào trong Đông Hải sóng gió ngập trời, mọi người cuối cùng phục hồi tinh thần lại.
- Không!
Bên ngoài không gian Thái Cổ, hai tay Chủ Thần thứ mười bốn nâng quả cầu sấm sét màu đen, nhìn vào hư không trống rỗng, không khỏi phát ra một tiếng rống giận khàn khàn. Khi tiếng gầm giận dữ của Chủ Thần thứ mười bốn truyền vào Thái Cổ, ý thức của đám cao thủ Thái Cổ cuối cùng trở về bản thể, cũng hiểu được chuyện xảy ra trước mắt, Thanh Long đã được cứu rồi.
- Ha!
Ven rìa Đông Hải, đông đảo tộc nhân Thái Cổ phát ra một tiếng thét phấn chấn. Trái tim vốn đã chìm đến đáy vực sâu, vào giờ phút này lại sống dậy. Mặc dù không ai hiểu được, vì sao Thanh Long rõ ràng sẽ chết lại xuất hiện trong Đông Hải, nhưng kết cục này hiển nhiên đã khiến cho tất cả nhân tộc Thái Cổ vui mừng.
“Ầm ầm!”
Không gian Thái Cổ rung chuyển kịch liệt. Sấm sét thần phạt do Chủ Thần phát ra lại từ trên trời đánh xuống, sau khi mất đi mục tiêu liền đánh thẳng vào Chủ Thần thứ mười bốn và không gian Thái Cổ. Chủ Thần thứ mười bốn ngẩng đầu lên, giận dữ liếc nhìn chư thần trên không, thân hình đột nhiên lóe lên, hóa thành một kim tự tháp to lớn màu vàng tối đứng sừng sững trong hư không, từ xa nhìn lại vô cùng kỳ dị.
- Kết trận!
Không kịp vui mừng vì Thanh Long trốn thoát, sắc mặt Bạch Hổ Chí Tôn nghiêm túc, trầm giọng quát lên. Huyền Vũ Chí Tôn và Chu Tước Chí Tôn cũng đồng thời gật đầu một cái.
- Tứ Tượng đại trận!
Chợt nghe một tiếng gầm rung trời, thánh thú Bạch Hổ do Bạch Hổ Chí Tôn hóa thành đột nhiên lớn lên gấp mấy ngàn lần, hóa thành một ảo ảnh Bạch Hổ chứa đựng khí tức hung thần cực độ, dung nhập vào trong không gian Thái Cổ. Từ trong hư không mênh mông nhìn xuống, một phần tư không gian Thái Cổ đột nhiên bị bao phủ bởi một mảng sương mù chết chóc mờ mịt. Bên dưới sương mù loáng thoáng có một con Bạch Hổ to lớn đang nhúc nhích.
- Kéc!
Thánh thú Chu Tước mở hai cánh ra, trong nháy mắt bay lên trời, mang theo ngọn lửa đỏ rực nóng nhất giữa trời đất dung nhập vào trong không gian Thái Cổ. Một phần tư không gian Thái Cổ nhất thời bị lực lượng của Chu Tước bao phủ, ngọn lửa cuồn cuộn xông thẳng đến chân trời.
- Gừ!
Gần như ngay khi Chu Tước dung nhập vào trong hư không, thánh thú Huyền Vũ to lớn cũng cử động tứ chi bên dưới mai rùa, mang theo một đám bụi mù cuồn cuộn màu vàng đất bay về bầu trời phía nam. Ba thánh thú dùng tốc độ mắt người không theo kịp dung nhập vào trong không gian Thái Cổ, chỉ còn lại hướng đông của không gian Thái Cổ là vẫn trống rỗng.
Gần như đồng thời, Bạch Hổ Chí Tôn, Chu Tước Chí Tôn và Huyền Vũ Chí Tôn đều bấm quyết. Ba thánh thú ngửa mặt lên trời thét dài. Tại hướng đông của không gian Thái Cổ chợt sinh ra một lực hút cực lớn, kéo thánh thú Thanh Long lên bầu trời.
Vào thời đại của Hiên Viên, Tứ Tượng đại trận vốn dùng thánh thú Thanh Long làm đầu, để thánh thú Thanh Long dung nhập vào không gian Thái Cổ trước, sau đó mới theo thứ tự là Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Nhưng hiện giờ thần trí của Phong Vân Vô Kỵ chưa khôi phục, hơn nữa cũng chưa từng thi triển thuật kết trận Tứ Tượng, cho nên ba Chí Tôn đành phải dùng liên hệ giữa thánh thú, chủ động dẫn dắt Đông Phương Thanh Long gia nhập vào trong Tứ Tượng đại trận.
Dùng Bạch Hổ làm đầu như vậy, uy lực của Tứ Tượng đại trận đã yếu đi một chút. Khi Đông Phương Thanh Long hóa thành sóng lớn màu xanh xuất hiện ở phía đông không gian Thái Cổ, biến hóa chợt xảy ra. Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đều biến thành khí mờ mịt, chuyển động chung quanh.
“Ầm!”
Chợt nghe một tiếng nổ vang, sau đó một cái thái cực đồ đen trắng to lớn bỗng xuất hiện phía dưới sấm sét thần phạt. Ven rìa thái cực đồ đen trắng, bốn thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ hóa thân dài mấy chục vạn cây số, nhanh chóng lượn quanh thái cực đồ đen trắng.
- Ngâm!
- Gào!
- Kéc!
- Gừ!
Bốn thánh thú gầm lên rung trời. Bầu trời Thái Cổ đã hóa thành một mảng hỗn độn. Xuyên thấu qua hỗn độn, thấp thoáng có thể nhìn thấy được hai con mắt thái cực đen trắng giống như hằng tinh treo lơ lửng giữa trời. Trong trời đất tràn ngập một khí tức bất khuất.
“Ầm ầm ầm!”
Trên mặt đất nhấp nhô, từ bốn mặt đông tây nam bắc của Thái Cổ, đám yêu ma từ cánh cổng truyền tống tràn vào Thái Cổ bỗng cảm nhận được một lực lượng làm người ta sợ hãi, từ trong không khí thông qua lỗ chân lông toàn thân tràn vào trong người, như dã thú lao ngang lao dọc trong cơ thể, như muốn ép mình lại thành một cụm. Cuối cùng bọn chúng không nhịn được hét lớn một tiếng, như một quả khí cầu căng hơi nổ tung, tay chân cụt rơi xuống mặt đất trong phạm vi trăm trượng.
- Không hay, rút lui!
Một tên Thiên Ma Thần hoảng sợ la lên, vung tay muốn phá vỡ hư không trốn về Ma Giới, nhưng khi ma khí tràn ra, sắc mặt lại không khỏi biến đổi. Hệ thống quy tắc của toàn bộ Thái Cổ giống như đã hóa thành thể rắn, ngay cả không gian quy tắc đơn giản nhất cũng đông đặc lại, căn bản không thể nào điều khiển được. Càng đáng sợ hơn, tại hệ thống quy tắc này của Thái Cổ, ma khí trong cơ thể bọn chúng chuyển động càng ngày càng chậm, dần dần có dấu hiệu ngưng trệ bất động.
Sự sợ hãi dâng lên trong lòng không cách nào kiềm chế được, tên Thiên Ma Thần này liền quát to một tiếng, chạy về hướng cánh cổng truyền tống Ma Giới. Nhưng khi vừa vọt ra mấy bước, cánh cổng truyền tống màu đen to lớn cách đó không xa kia liền kêu lên một tiếng, đổ sụp xuống trước mặt hắn. Trong hai con mắt thái cực đen trắng giống như trời trăng treo cao trên bầu trời, những tia sét nhỏ bé như rễ cây từ không trung đánh xuống, trong đó có một tia đánh về phía hắn. Sự tuyệt vọng trong nháy mắt tràn ngập trên khuôn mặt.
Bốn thánh thú vốn là tứ tượng, là sản phẩm diễn sinh của bình hành pháp tắc, cũng là một phần của bình hành pháp tắc. Ban đầu khi loài người sinh ra, lúc yếu ớt nhất, bốn thánh thú đã bảo vệ bọn họ. Thuộc tính của mỗi thánh thú không giống nhau, tứ tượng hợp nhất quy nguyên. Tứ Tượng đại trận chính là quay về với bản chất của bình hành pháp tắc. Mà thái cực đồ chính là một loại hình thái vĩ mô bản nguyên mà bình hành pháp tắc thể hiện ra. Âm dương một thái cực, có sáng thì có tối. Quang Ám chư thần một âm một dương, một sáng một tối, khắc chế lẫn nhau, hình thành một thái cực to lớn. Đây chính là một sự thể hiện của bình hành pháp tắc trong vũ trụ.
Trong hư không mênh mông, dưới Tứ Tượng đại trận dẫn dắt, sấm sét thần phạt vốn đang đánh vào không gian Thái Cổ bỗng chuyển hướng vào trong con mắt thái cực đen trắng giữa Tứ Tượng đại trận.