Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 192: Sự trả thù của Chu Dật Trần.
Dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: Mê truyện
Lưu Thành đang ngây người ra, sắc mặt những người bên cạnh hắn đều trở nên rất khó coi.
Đặc biệt Vương Dĩnh, mấy ngày nay Lưu thành luôn luôn theo đuổi cô, không nghĩ ngờ mới nhìn thấy gái đẹp thì mắt đã sáng trưng như đèn ô tô. Điều này làm cho cô cảm thấy rất không vui.
- Bác sĩ Trương, ngồi đi! Bạn gái anh xinh quá!
Vương Dĩnh vội vàng chào Trương Dương một tiếng. Hắn thì đang nhìn ba người đàn ông đang nói chuyện với Lưu Thành. Ba người này cũng đang ngây người, thầm quan sát Mễ Tuyết.
- A, bác sĩ Trương, xin mời ngồi!
Gã Lưu thành này cuối cùng cũng có phản ứng, vội vàng mời Trương Dương ngồi.
Hôm nay bọn họ có thể mời được Trương Dương ăn cơm. Trương Dương là khách, điệu bộ vừa rồi của gã sao lại có biểu hiện thất lễ như vậy được. Điều này làm cho gã rất áy náy.
- Mẹ ơi, thật ngại quá! Đồng nghiệp của tôi đến rồi, hôm khác sẽ trò chuyện với các anh nhé!
Lưu Thành nói với ba người kia. Cả ba người đều gật đầu, thấy Lưu Thành không giữ bọn họ lại nên họ đi mà vẫn cảm thấy có chút lưu luyến.
Khi đi họ còn quay đầu lại nhìn mấy lần.
Trương Dương thầm lắc đầu, thời gian này bản thân mình còn thấy tinh thần căng thẳng quá. Người ta là bạn bè gặp mặt tán chuyện mà hắn còn tưởng có xung đột sắp đánh nhau.
Ngẫm lại cũng thật là, đây là một khu náo nhiệt, tình hình trị an luôn luôn rất nghiêm, sao có thể mỗi ngày đều có gây rối đánh nhau được.
- Anh Lưu, anh và Mễ Tuyết quen nhau à?
Ba người kia đi rồi, Trương Dương mỉm cười hỏi một câu. Vừa rồi Lưu Thành thất thố khiến Trương Dương ban đầu cũng cảm thấy có chút không thoải mái, tuy nhiên rất nhanh liền bình thường trở lại.
Các bộ dạng của Lưu Thành đủ để chứng minh sự ưu tú của Mễ Tuyết. Bạn gái của mình xinh đẹp, quyến rũ như vậy nên vui mừng mới phải. Vả lại cũng không phải Mễ Tuyết làm chuyện gì sai.
- Quen, à không, chúng tôi không quen.
Lưu thành gật đầu. Nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của Mễ Tuyết, gã lập tức lại lắc đầu. Nói dứt câu thì mặt gã đỏ rần, chỉ mong tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.
Thực ra mà nói gã nhận ra Mễ Tuyết, nhưng Mễ Tuyết căn bản không biết gã.
Nhìn thái độ của gã, Trương Dương liền hiểu ngay ra là chuyện gì, chỉ khẽ lắc lắc đầu.
Trương Dương không để bụng chuyện này. Nhưng Vương Dĩnh bên cạnh thì đã bực mình rồi. Cô không thèm để ý đến lời của Lưu Thành nói với mình. Ngoài ra, hai cô gái kia cũng thể hiện rất không hài lòng đối với gã.
Đồ ăn được dọn lên rất nhanh. Đồ ăn của chợ đêm này rất ngon, tiếc là Lưu Thành không còn lòng dạ nào để ăn uống. Tối nay gã là người không được tự nhiên nhất.
Trương Dương thì không sao cả, còn mở mấy chai bia mời mọi người uống. Bản thân hắn cũng uống một chai. Một chai bia đối với Trương Dương mà nói thì chỉ gần như uống nước lạnh mà thôi, không hề ảnh hưởng đến việc lái xe.
Con gái rất dễ quen. Trong khi cả ba cô gái cố ý tỏ ra thân mật, các cô và Mễ Tuyết nhanh chóng quen với nhau. Các cô đều là sinh viên, còn chưa chính thức tốt nghiệp. Khi sinh viên tập trung một chỗ thì rất dễ có tiếng nói chung.
Bốn cô gái đang nói chuyện, Trương Dương thì nhìn sang Lưu thành nói chuyện nhát gừng.
Lưu Thành là thuộc khóa đàn anh, hai người có không ít chủ đề. Nói về một số người và một số giáo sư, hai người đều rất quen thuộc. Khi nói chuyện, Lưu Thành còn cảm kích nhìn Trương Dương một cái. Nếu Trương Dương không để ý tới gã thì hôm nay gã thật sự lúng túng.
Sáu thanh niên, bốn cô gái, nhất là còn có một cô gái xinh đẹp như Mễ Tuyết rất dễ thu hút ánh mắt chú ý của người khác.
Đây là chợ đêm hàng bán vỉa hè, rất nhiều người qua lại. Những người ăn ở bàn khác thỉnh thoảng đều liếc mắt nhìn sang. Nhưng bọn họ cũng chỉ nhìn mà thôi, ngưỡng mộ Trương Dương và Lưu Thành, thầm mắng vài câu kiểu như hoa thơm bị heo hớt mất rồi…
Tại một quán ăn cách xa chỗ bọn họ có hai người đang ngồi trong một góc tối.
Một trong hai người đó vẫn luôn dõi mắt nhìn Trương Dương. Họ ngồi ở chiếc bàn đó, thực sự mà nói là vẫn đang theo dõi Trương Dương.
Trương Dương dường như có chút cảm ứng, nhìn về hướng của gã thì gã lập tức quay đầu đi.
Bên kia quá tối nên Trương Dương cho dù có thị lực tốt cũng không thể nhìn rõ nơi đó.
Nếu như Trương Dương có thể nhìn thấy được thì chỉ cần liếc qua một cái là có thể nhận ra cái gã vẫn đang chằm chằm nhìn hắn chính là Chu Dật Trần. Còn ngồi đối diện với Chu Dật Trần là người nam thanh niên đầu trọc, người một đầy người hình xăm, chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
- Cậu em Chu này, con bồ của thằng nhãi rất ngon, có cần giúp cậu ăn nó không?
Gã thanh niên cũng nhìn lướt qua Trương Dương một cái, đột nhiên cười ha hả nói.
- Anh Long, không cần đâu! Các anh chỉ cần dạy dỗ cho thằng nhãi kia là được rồi, tốt nhất là đánh gẫy cánh tay và cẳng chân của nó, khiến nó phải nằm viện hơn nửa năm.
Chu Dật Trần vội vàng lắc đầu nói. Gã vẫn chưa hết hi vọng đối với Mễ Tuyết. Còn chuyện tội lỗi tày đình kia thì gã vẫn không dám làm. Suy cho cùng thì gã cũng chỉ là một sinh viên bình thường, không phải là xã hội đen.
Không giống thằng cha này trước mặt gã là xã hội đen chính cống.
- Ha ha, cậu em Chu đã quá nhân từ rồi. Cậu yên tâm, tôi sẽ không phụ khoản tiền hai mươi nghìn tệ kia của cậu đâu. Dựa theo quy định của thị trường, tôi sẽ trực tiếp giúp cậu tháo xuống một cánh tay và một cẳng chân của thằng oắt này, thế nào hả?
Gã trọc đầu cười to một tiếng, khi nói chuyện thì tỏ vẻ bất cần. Chu Dật Trần thầm rùng mình một cái.
Tháo cánh tay, tháo chân, đây là ngôn ngữ trong nghề. Y là trực tiếp phế bỏ cánh tay và chân, không nhất định là chặt đi, nhưng tất nhiên là tàn tật. Một cánh tay và cái chân tàn phế, vậy thì người này cơ bản cũng thì xong đời rồi.
- Không cần nghiêm trọng như vậy, đánh gãy là được, đánh gãy là được rồi!
Chu Dật Trần vội vàng uống hết một cốc bia trước mặt. Nếu không phải không còn cách nào, gã thực sự không muốn đi cùng với tên Long này.
Thực ra gã đã sớm giao tiền đặt cọc cho tên này rồi. Đây là hắn thông qua quan hệ tìm loại người hung ác này. Song gã vừa giao tiền thì Dương liền lặn mất tăm, khiến gã chán nản một hồi.
Gần đây gã nghe nói Trương Dương rốt cuộc đã trở về, lập tức hỏi thăm tin tức của Trương Dương.
Hôm nay khi Trương Dương lái xe đi ra, đúng lúc bị gã nhìn thấy. Nhìn Trương Dương đổi chiếc Mercedes-Benz thành BMW, gã đã tức đỏ mắt vì ghen tị một hồi. Sau đó gã lập tức liên hệ với anh Long. Bản thân mình thì đi xe taxi, cẩn thận đi theo Trương Dương.
Khi Trương Dương đến thì gã cũng đến, liền tìm một góc khuất ngồi. Chẳng bao lâu sau, tên anh Long cũng đến đây.
Anh Long ăn một miếng, cầm chai bia lên uống một hơi cạn sạch, sau khi lau miệng liền hỏi:
- Bây giờ rat ay hay chờ bọn nó đi rồi mới ra tay?
- Hãy chờ bọn nó đi đã, ở đây nhiều người lắm.
Chu Dật Trần đắn đo một lát, lúc này mới khẽ nói một câu.
Tên anh Long đầu trọc khinh bỉ nhìn gã một cái, lập tức cũng không để ý đến gã nữa, một mình tự ăn tự uống.
Không ngờ tay họ Chu này có lá gan nhỏ như vậy, tiếc là ông chú của thằng ranh này có chút lai lịch, bằng không có thể đã chỉnh cho gã một trận rồi.
Tuy nhiên có hai mươi nghìn tệ này cũng rất hậu hĩnh, hắn ta vốn đã nhận năm nghìn tiền đặt cọc và đã xài hết. Hai ngày nay tay chân đang bấn bí, vừa đúng lúc thằng nhãi này tìm tới mình. Làm xong việc này, khoản tiền mười ngàn tệ lập tức có thể thanh toán đến tận tay ngay.
- Anh Long, chúng tôi đến rồi.
Chẳng bao lâu sao, đã có mười mấy người đến xung quanh, phần lớn là những tên côn đồ có hình săm trên người. Những tên đầu trâu mặt ngựa này chịu ảnh hưởng của Cổ Hoặc Tử, không xăm lên mình mấy hình săm thì hình như không phải là mình nữa.
Anh Long tên thật là Vương Ái Quốc. Thì ra vì ghét cái tên của mình mà hắn ta liền đổi tên thành Vương Long, người trong giang hồ gọi hắn là anh Long.
- Ngồi xuống hết đi, cậu em Chu mời khách, lát nữa sẽ làm việc.
Anh Long vung tay nói. Tất cả những người này đều ngồi xuống. Lát sau đã yên vị ở hai bàn, bọn chúng đều giơ nắm đấm với Chu Dật Trần, coi như lời chào hỏi.
Nhìn thấy nhiều người đến như vậy, Chu Dật Trần trong lòng lập tức cảm thấy yên tâm hơn. Có những người này ở đây, đủ để dần cho Trương Dương một trận.
Nghĩ tới việc trong hồ sơ của gã lưu lại vết nhơ lớn như vậy, lòng của gã liền đau âm ỉ. Chú của gã, còn có người cậu ruột của gã đều đã giúp gã lên kế hoạc cả rồi. Đợi khi gã tốt nghiệp là có thể đi làm ở một cơ quan đơn vị nào đó ngay. Vào được cơ quan coi như đã đặt được một chân lên con đường làm quan.
Gã là sinh viên, rất tốt, lại là người có năng lực. Sau này bươn trải làm ra chút thành tích nhất định sẽ không thành vấn đề. Gã còn đi xem bói, thầy bói nói gã có số làm Chủ tịch thành phố.
Chủ tịch thành phố cơ đấy. Bây giờ đừng nói là Chủ tịch thành phố, ngay cả Chủ tịch thị trấn cũng không có phần của gã rồi. Cái vết nhơ kia đủ để ảnh hưởng đến tất cả các chức vụ thăng tiến sau này của gã.
Cho nên gã mới oán hận Trương Dương như vậy, nhất định phải trả thù hắn một lần cho nhớ đời.
- Trương Dương, tôi mời anh một chén!
Bên này, Lưu thành giơ chén rượu lên, nói với Trương Dương xong, liền uống một hơi cạn sạch chén rượu. Ánh mắt của gã còn hơi đỏ lên, thậm chí còn phần lơ mơ.
Vừa rồi, Vương Dĩnh mấy người bọn hắn nữ sinh cuối cùng cũng đều để ý đến gã rồi, tiếc là chúc gã uống rượu. Đây là đang trả thù sự thất lễ vừa rồi của gã.
Đến Mễ Tuyết cũng mời gã hai chén. Lưu Thành đáng thương, tửu lượng vốn là không tốt, bị mấy nữ sinh chuốc liên tục cho ba bốn chai. Lúc này đầu óc gã đã loáng choáng rồi.
Cũng may gã còn nhớ rõ nhiệm vụ hôm nay, nhất định phải tiếp Trương Dương cho thật tốt.
Trương Dương lúc này sẽ cũng đã uống khá nhiều, vốn định uống một chai, nhưng bị mấy cô gái này cùng nhau dụ dỗ, cũng đã uống vào hơn hai chai. Tuy nhiên tửu lượng của hắn so với Lưu Thành cao hơn nhiều, hắn chẳng bị sao cả.
- Trương Dương, tôi mời anh một chén. Anh như vậy mới tốt chứ, anh không biết, những người thực tập ở Tam Viện đều nói, anh là niềm kiêu hãnh của chúng tôi.
Trương Dương vừa mới uống xong, Lưu Thành lại giơ chén rượu lên, lần này lại uống ực một cái cạn sạch. Uống xong, thân thể của gã cũng bắt đầu hơi lắc lư.
- Lưu Thành, anh uống nhiều quá, đừng uống nữa.
Vương Dĩnh cuối cùng cũng phát hiện Lưu Thành không ổn rồi, vội vàng kêu một tiếng. Lưu Thành thì khua mạnh tay, nói rằng gã uống không nhiều.
Nói xong, gã còn rót rượu định chạm ly với Trương Dương.
- Anh Lưu, hôm nay uống khá nhiều rồi, hôm khác chúng ta sẽ uống nữa. Tôi đưa mọi người về nhé.
Trương Dương khẽ lắc đầu nói, tửu lượng của Lưu Thành thật sự không được tốt lắm, nhiều nhất là chai bia, nhìn là biết ngay gã đã không chịu nổi nữa rồi.
- Tôi không sao, không sao, cứ uống tiếp đi!
Lưu Thành lắc đầu, lớn tiếng nói. Vừa mới dứt lời đã gục xuống bàn ngủ say như chết. Điều này khiến nhóm Vương Dĩnh hơi hối hận rằng đã rót cho gã uống quá nhiều.
Khi mấy người bọn họ đi thực tập mới quen nhau, từng đi ăn cơm cùng nhau nhưng chưa từng uống rượu nên không biết tửu lượng thực sự của Lưu Thành.
- Đành vậy, chúng ta đi thôi. Các bạn ở đâu để tôi đưa các bạn về.
Trương Dương khẽ cười nói, thật ra thời gian bọn họ ăn cơm cũng không lâu, Trương Dương cũng chẳng ăn được mấy.
Đáng tiếc là Lưu thành không tỉnh táo, rót mấy chén liền biến thành cái bộ dạng này, bây giờ không đi cũng không được, cũng không thể để một mình Lưu thành say rượu nằm ngủ ở đây được.
- Chúng tôi đều ở gần bệnh viện, nhưng Lưu Thành là thành ra thế này…
Vương Dĩnh lúc nói chuyện còn có chút xấu hổ, còn xoa xoa tay.
Trương Dương nhìn thấy điệu bộ của cô, lập tức cười cười, gọi ông chủ đến tính tiền.
Khi Trương Dương trả tiền, Vương Dĩnh không hề nói một lời nào, chỉ tức giận đá mạnh vào Lưu Thành hai cước.
Hôm nay vốn nói bọn họ mời Trương Dương ăn cơm, bốn người cùng nhau trả tiền. Lưu Thành rất rộng rãi nói không cần chung tiền. Gã sẽ mời nên mấy cô gái cũng không có mang ví đi.
Không ngờ Lưu Thành lại uống nhiều như vậy, trên người các cô lại đều không mang tiền. Lần trả tiền này thành ra lại đổ lên đầu Trương Dương.
Cô thật sự không tiện lật người Lưu Thành ra lấy tiền ngay trước mặt nhiều người như vậy. Vả lại bây giờ hai người vẫn chưa có mối quan hệ chính thức nào.
Cho nên cô mới xấu hổ như vậy. Mời người nguời ta ăn cơm cơ đấy, không ngờ tới cuối cùng lại phải để cho người được mời trả tiền.
Bữa cơm này thực ra không tốn nhiều tiền, tổng cộng mới hết một trăm tệ, bọn họ gọi đồ ăn cũng khá nhiều, tiếc là cũng chưa ăn xong.
Trả tiền, Trương Dương vực Lưu Thành lên, mấy người cùng nhau đi ra ngoài. Lưu Thành thật sự đã uống rượu say, bây giờ có gọi cũng không tỉnh được.
Trương Dương châm cứu cho thì gã có thể tỉnh lại. Nhưng tỉnh lại thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng cứ để cho gã ngủ. Dù sao bọn họ cũng đi xe, trực tiếp đưa gã về nhà là được.
- Mẹ kiếp, nhanh vậy! Đến cơm cũng không để cho người ta được ăn cho đàng hoàng.
Trương Dương vừa đi, đám côn đồ đang chè chén bên kia cũng đều đứng dậy theo. Bọn chúng liền đi về hướng của Trương Dương. Trương Dương đi rồi, bọn chúng tất nhiên không thể tiếp tục ở lại, nếu không thì còn ai để mà đánh.
Mấy người đều hùng hùng hổ hổ đứng lên, Chu Dật Trần lại có vẻ do dự.
- Anh Long, tôi không đi nữa nhé.
Chu Dật Trần lá gan quả thật rất nhỉ, nếu dùng âm mưu quỷ kế thì hắn ta coi như có thể một chút, nhưng dùng đến đao kiếm thì hắn ta không dám.
Hắn ta thực sự là một kẻ tiểu nhân.
- Ha ha, cậu em Chu không muốn tận mắt nhìn thấy kẻ thù của mình bị đánh đến mức quỳ xuống đất xin tha thứ hay sao? Đi thôi, cùng đi thử xem! Các anh em hãy thể hiện phong độ cho cậu em Chu đây được thấy đi!
Anh Long cười lớn, kéo Chu Dật Trần đứng lên. Chu Dật Trần đưa tiền xong, tất cả bọn chúng cùng đi.
Điều khiến Chu Dật Trần không nghĩ tới chính là, những người này thậm chí chỉ có một chiếc xe thuê, tuy rằng rất cũ nát, nhưng dù sao cũng là một chiếc xe.
Mười mấy người chen chúc trong một chiếc xe. Anh Long thì không, gã và Chu Dật Trần cùng nhau lên xe taxi. Nếu không ra tay ở đây thì cũng chỉ có thể theo dõi Trương Dương trước rồi tính.
- Xe BMW, thằng oắt con này có lắm tiền nhỉ?
Nhìn thấy xe BMW của Trương Dương, anh Long ánh mắt sáng lên. Gã cũng là kẻ biết nhìn hàng xịn.
Chu Dật Trần thì có chút mất tự nhiên cười cười:
- Tôi không rõ lắm, hắn trước kia không phải như vậy, gần đây mới bắt đầu có xe đi!
- Cậu em Chu này, đây là cậu không thành thật nhé. Ngay từ đầu cậu đã nói nó không có gia thế gì đặc biệt, chúng tôi mới nhận vụ này. Cậu nên biết nếu nó có gia thế lớn thì anh em chúng tôi quá mạo hiểm rồi.
Anh Long cười ha hả nói, ánh mắt ẩn chứa sự hiểm ác. Chu Dật Trần bắt đầu sợ nổi da gà.
- Anh Long, nó thực sự chẳng có gia thế gì cả. Nó là người ngoại tỉnh, chỉ học ở trường của tôi. Gần đây không biết nó gặp được vận may gì mà cứu được một người. Người ta liền tặng xe cho nó. Nó… trước đây nó thực sự rất nghèo. Đúng rồi, nó học khoa y đấy.
Chu Dật Trần vội vàng giải thích. Lúc này tim gã đột nhiên đập nhanh hơn, bắt đầu có chút hối hận tại sao mình lại tìm đến những người này.
Những người này là con dao hai lưỡi, có thể chém kẻ thù, đúng vậy, nhưng một khi không cẩn thận thì bản thân mình cũng có thể bị đứt tay.