Thế Giới Tu Chân Chương 155 : Va chạm!

Chương 155: Va chạm!
Tác giả: Phương Tưởng
Converter: cuongphoenix & CCD
Dịch giả: kakesi_kenji
Biên dịch: Darth Athox
Biên tập: black_cat132 nguồn tunghoanh.com
Hiệu đính: Mr.Lookluck
Nguồn: tangthuvien.com


Lâm Khiêm tĩnh lặng đứng giữa không trung, nhìn vào thần ảnh to lớn nơi xa.

Hắn không nhìn ra trong phù trận đang phát sinh cái gì, nhưng màn xuất hiện vừa rồi của tháp ngũ sắc, lại khiến hắn rất là kinh sợ! Người khác có lẽ không biết lai lịch tháp ngũ sắc, nhưng hắn lại tận mắt chứng kiến Tả Mạc mua pháp bảo này ở Bách Bảo Phi các.

Tháp ngũ sắc tuy có vài phần xảo diệu, nhưng chỉ là một bán thành phẩm. Trong mắt hắn, không tính là pháp bảo tốt gì, càng đừng nói tới tầm pháp bảo bản mệnh.

Nhưng mà, màn hiển hiện của tháp ngũ sắc vừa rồi, đích xác là pháp bảo bản mệnh!



Nhất định là đoạn thời gian này có biến cố gì.

Nhưng vào lúc này, thần ảnh đột nhiên kịch liệt dao động, hình ảnh toàn bộ mơ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy.

Nhìn thấy chỉ là những người xem kích động lập tức xôn xao một mảnh.

Đây là chuyện gì vậy? Thần quang ảo ảnh trận có vấn đề?

Lâm Khiêm cũng hơi bất ngờ, Thần quang ảo ảnh trận do Thiên Tùng tử bố xuống tính ổn định không cần phải nghi ngờ. Chẳng lẽ bên trong Tùng Đào các xuất hiện tình trạng gì?

Bất ngờ tịnh không chỉ một mình hắn, bất ngờ nhất không ai hơn Thiên Tùng tử. Vì bố trí Thần quang ảo ảnh trận, lão tiêu phí không nhỏ, trước mắt không ngờ xuất hiện tình trạng lạ, lão không nhịn được nhíu lông mày.

Một vị chưởng môn ở bên cũng có chút buồn bực: "Án lý thuyết, Thần quang ảo ảnh trận hẳn nên không có vấn đề mới đúng."

"Đúng vậy." Các chưởng môn khác dồn dập tiếp lời.

Thần quang ảo ảnh trận là phù trận mười phần thành thục và ổn định, sớm đã được dùng đến nhuyễn, lần bố trí này, trừ quy mô lớn hơn rất nhiều, tịnh không có gì khác biệt.

Hốt nhiên khóe mắt Thiên Tùng tử nhảy nhảy.

Có người nhận ra dị trạng của lão, không khỏi hỏi: "Đạo hữu có phát hiện gì chăng?"

Thiên Tùng tử thần tình như thường, cười nói: "Một chút bất ngờ nhỏ mà thôi."

Quả nhiên, lời lão vừa dứt, thần ảnh lại khôi phục như thường, sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị thần ảnh hấp dẫn.

Trong mắt Thiên Tùng tử lại lộ ra vẻ hơi kinh, Tùng Đào các là động thiên pháp bảo, do người chấp chưởng Đông Phù điện mỗi đời quản lý. Vừa rồi lão phát hiện ra trong Tùng Đào các đột nhiên bộc phát một cơn chấn động linh lực mạnh mẽ vô cùng, chính là cơn chấn động linh lực này, dẫn xuất trạng thái bị ảnh hưởng của Thần quang ảo ảnh trận. Cơn chấn động linh lực này như sao băng khẽ vạch mà qua, tới đã nhanh, đi cũng nhanh.

Ánh mắt lão lại hướng đến mảnh đại trận trong thần ảnh.

Địa điểm linh lực bộc phát, là chỗ đó!

Là linh lực ai bộc phát? Tả Mạc ư? Hay là những người khác?

Kết quả Du Bạch xuất cục, lão tịnh không thấy bất ngờ, cũng không cảm thấy khó vượt. Có thể có một lần thực chiến mài luyện thế này, đối với Du Bạch có nhiều chỗ tốt. Còn về cái khác, lão cũng không để ý. Có lẽ Du Bạch sẽ canh cánh trong lòng, nhưng đây chính là thứ Thiên Tùng tử hy vọng gã được gặp.

Du Bạch tuy ngày thường nho nhã khiêm cung, nhưng kỳ thật tịnh không rành thế sự, ngạo khí trong lòng khá nặng. Khí tức công tử bột, cơ hồ là đặc chất dễ xuất hiện nhất trên thân đệ tử hạch tâm mọi môn phái.

Ánh mặt Thiên Tùng tử lại lần nữa nhìn vào đại trận.

Hắn không khỏi bội phục Bùi Nguyên Nhiên, đệ tử Vô Không kiếm môn, trừ La Ly còn có chút khí tức công tử bột, Vi Thắng cùng Tả Mạc, trên thân đều không tiêm nhiễm nửa điểm.

Hai thanh niên này, là hội đấu kiếm đợt này, hai tên được đánh dấu đậm nhất.

Nguyệt minh băng âm !

Trong đại trận, phàm vật sụp vỡ thành vụn phấn, bụi phấn hơi nước bao phủ lấy đại trận, chúng lại không ngừng nát vụn, nát vụn hơn nữa!

Trong đầy trời bụi phấn, Tả Mạc trương mở đôi tay, như thần chỉ, không động đậy, con ngươi trống rỗng hờ hững, không thấy một tia cảm tình. Khi bụi phấn hơi nước tới gần Tả Mạc một trượng, lại như một bức tường vô hình ngăn trở, không cách nào vượt vùng lặng nửa bước.

Sát chiêu mạnh nhất của Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con, chấn động Tùng Đào các! Băng âm vô vật có thể ngăn tựa như gió lốc, quét ngang Tùng Đào các, nơi nó đi qua, vô số linh thú còn nhỏ miệng mũi tràn máu ngã ra đất mà chết.

Băng âm lướt qua, tu giả không ai khí huyết không chấn động, linh lực suýt chút thất khống, không ai không kinh hãi!

Tu giả ngoài phù trận còn bị sóng đánh như thế, áp lực năm người trong phù trận sở gặp phải mạnh hơn gấp trăm!

Mi đẹp của Tố nhíu thành một đoàn, lộ ra mấy phần vẻ thống khổ.

Nàng vẫn đoán thấp uy lực đại trận! Dưới băng âm, linh lực toàn thân nàng suýt chút trực tiếp vỡ tan, lồng từ lực suýt sụp đổ tại chỗ. Nàng cắn chặtrăng, cũng không dám bảo lưu bất cứ cái gì, linh lực toàn thân sóng sánh, liều mạng rót linh lực vào Hắc Diệu kiếm!

Từ lực vặn cong không gian, thân ảnh của nàng trong lớp bọc hư ảo như quang ảnh.

Tình trạng của La Ly cũng không tốt, khóe miệng hắn tràn ra một vệt máu tươi, tu vi hắn không bằng thâm hậu bốn người khác, dưới một kích, lập tức bị thương! Nhưng khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên, chiến ý trong mắt không giảm mà tăng, điên cuồng, nóng rực!

Lần trước ta đem ngươi bức đến nhếch nhác như vậy, ngươi không nhận thua, lần này ngươi đem ta bức đến nhếch nhác thế này...

Ta sao có thể thua bởi ngươi...

Đồng tử giãn nơ mãnh mẽ, phi kiếm phiêu phù trước thân thanh minh một tiếng, thân kiếm ông ông chấn nhẹ, có như lưu quang, cắm vào mặt đất trước chân hắn, ngập lút cả chuôi.

Hắn khuỵu gối cúi đầu quỳ trước kiếm, thấp giọng rền rĩ: "Ngã Ly!"

Ngã Ly... Ngã Ly... Ngã Ly...

Hồi âm tha thướt vang vọng bên cạnh hắn, thân ảnh như nữ quỷ phiêu phù trước thân hắn đột nhiên rõ rệt. Một cô gái áo trắng tóc vấn đứng đó, ánh mắt nàng u oán, nhè nhẹ than thở một tiếng, nàng hất lên cổ tay thon trắng.

Ánh sáng thanh hồng từ trong tay nàng bay ra, ngăn trước thân hai người.

Thường Hoành mặt không biểu tình đứng đó, mặt đất dưới chân hắn tấc tấc nứt gãy, toàn bộ sụp vỡ thành tro bụi nhỏ mịn hơn, hắn lại thờ ơ. Trước mặt hắn, nhện máu tựa như bị chọc giận, tê tê gầm gào, phù văn màu đen toàn thân đột nhiên tỏa sáng mạnh mẽ.

Màn sáng màu máu của sắc đen nổi lên, ngăn trước mặt một người một nhện.

Nam tử mặt vàng thân khoác trọng giáp, tay cầm qua đồng xanh, phun khí thành tiếng.

Mũi qua đồng xanh bạo khởi ánh sáng chói mắt, rõ ràng đâm tại chỗ trống, lại như gặp phải trở lực cực đại, từng chút từng chút đâm về phía trước, mỗi tấc đều cực kỳ gian nan. Ánh sáng mũi qua càng lúc càng chói mắt, thẳng đến khi không ai có thể nhìn sát!

Tiểu quỷ vương trước mặt Quỷ Phong phát ra tiếng y y nha nha của trẻ con, khua múa cánh tay trắng mịn như ngó sen, màng sáng xanh lục tùy theo tay nhỏ khua múa, một tầng lại một tầng. Màn sáng xanh lục mỏng manh giòn yếu như vỏ trứng, vừa bố xuống đã nứt vỡ.

Quỷ Phong cuối cùng phù hiện vẻ kinh hãi.

Tiểu quỷ vương tựa hồ bị chọc giận, không y y nha nha nữa, mặt nhỏ ngây thơ đáng yêu nổi lên vẻ âm độc ngoan lạt. Nó bắt đầu khoa tay múa chân, tư thế quái dị, mỗi động tác đều tràn đầy khí tức âm sâm đáng sợ, như thầy cúng múa gà!

Một màn sáng lục sắc nổi lên, cao tốc xoay tròn vây lấy Quỷ Phong cùng tiểu quỷ vương, trong ánh sáng ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc ai oán.

Không khí xung quanh Tả mạc đang trong trạng thái huyền bí lúc này đột nhiên chấn động.

Đôi con ngươi hờ hững trống rỗng lại động, thêm phần sinh khí.

Tả Mạc chỉ cảm thấy quanh thân hơi lạnh, cảm giác thoải mái ngâm trong thần thức trước kia không cánh mà bay.

Không có xám tro, không có tinh quang, không có ý thức hải...

Hắn máy động con ngươi, đỉnh đầu trăng tròn treo cao, tơ nguyệt như tóc, vòng sáng như linh.

Ý niệm đầu tiên trong đầu Tả Mạc là: "Không tốt!"

Sao lại vào lúc đòi mạng thế này mà tỉnh lại...

Còn không đợi hắn được kịp ảo não, hắn như bị một yêu thú to như tòa núi nhỏ toàn lực đang chạy chính diện đụng phải, phốc, hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người giống như bao cát bị quẳng lên.

Sát chiêu mạnh nhất của Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con Nguyệt minh băng âm cùng sát chiêu bảo mạng của Thường Hoành năm người không chút kỹ xảo đối đầu va chạm!

Va chạm mạnh mẽ nhất hội đấu kiếm lượt này!

Rầm rầm rầm!

Ánh sáng chói mắt giống như thái dương đang mọc.

Uy lực sơn băng địa liệt, thiên địa biến sắc.

Thiên hoàn nguyệt minh trận không cách nào thừa nhận lực va chạm khủng bố như thế, trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt!

Tả Mạc đáng thương, đang lúc đòi mạng nhất thì tỉnh lại, trình độ lần nữa trở lại trạng thái bình thường, sao có thể chống đỡ được va chạm của hai cỗ lực lượng này? May mà tuyệt đại bộ phận lực lượng đều được Thiên hoàn nguyệt minh trận gánh chịu, nhưng cho dù là dư lực, Tả Mạc vẫn nuốt không nổi, tức thì bị thương nặng.

Ánh sáng quanh thân tháp ngũ sắc ảm đạm, thân tháp ẩn hiện vân rạn, kêu xót một tiếng, hóa làm một đạo lưu quang, bay vào Tả Mạc nội thể.

Thường Hoành năm người cũng không tốt hơn, hai luồng lực lượng chính diện va chạm xa xa siêu vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã hung hăng từ trong đại trận bắn xa vài chục trượng.

Năm người không ai hoàn hảo vô tổn, người người mang thương, trên mặt đều là kinh hãi, đến cả Thường Hoành cũng không ngoại lệ.

Khán giả Đông Phù thông qua thần ảnh không cách nào nhìn rõ tình huống bên trong phù trận, mà thần ảnh đột nhiên mơ hồ, cũng khiến không ít người thầm tự phỏng đoán.

Trong khi mọi người buồn bực, trong thần ảnhvừa mới khôi phục đột nhiên bạo ra ánh sáng chói đến gai mắt.

Không kịp phòng, trước mắt rất nhiều người mênh mông một mảnh trắng xóa, cái gì cũng nhìn không được. Đông Phù tức thì loạn xạ, mọi người kinh hoảng thất thố vô thức tự bảo hộ, Đông Phù lớn như vậy, tiếng rít hét khắp nơi.

Mãi một lát sau, mắt mọi người khôi phục như thường, tình thế mới ổn định trở lại.

Ai cũng kinh khủng lạ kỳ vô thức hướng ánh mắt tới thần ảnh vừa phát sinh dị trạng.

Tê!

Trường cảnh cả ngàn vạn người đồng thời hít khí thành tiếng thật không thường thấy, thật là tráng quan.

Trong thần ảnh, vị trí nguyên bản liên quan tới phù trận của Tả Mạc, diện mạo toàn thay. Vũng nước không thấy, rừng cây không thấy, phù trận không thấy, có thể nhìn thấy, là một cái hố khổng lồ vô cùng. Độ sâu hố hơn mười trượng, đường kính năm mươi trượng càng khiến kinh người. Hố to khủng bố như thế, khiến trong lòng mỗi người khí lạnh đều bốc thẳng, liều mạng mà nuốt nước miếng.

Xung quanh hố lớn, mười lăm khe nứt lớn bề ngang vượt quá năm trượng, từ hố lớn hướng bốn phía uốn lượn chạy ra, một khe nứt dài nhất, độ dài đạt đến ba dặm!

Cho dù khe nứt ngắn nhất, cũng đạt đến một trăm trượng!

Hố lớn đen ngòm, khe nứt chi chít, trông mà kinh tâm, nó trông như một cái túi mật xấu xí.

Nhưng phàm là kẻ nhìn thấy "túi mật" này, trong não chỉ có sợ hãi cùng run rẩy!

Lực lượng phải tới dạng gì, mới có thể làm được?

Khán giả ở Đông Phù còn chấn động như thế, đám tu giả trong Tùng Đào các, tiếp nhận xung kích càng thêm mạnh mẽ.

Trong chớp mắt nguồn sáng bùng lên, cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa kia, khiến tất cả mọi người cảm giác thật sâu được cái gì gọi là sợ hãi, cái gì gọi là tử vong!

Không ai còn hứng thú chém giết chiến đấu.

Trong lòng bọn họ tràn đầy khủng bố, đôi chân lại như bị ám, không tự chủ mà nhắm nơi nguồn sáng bừng lên chạy tới.

Khi nhìn đến hố to, bọn họ tựa như cạn kiệt tia lực lượng cuối cùng, ngã ngồi ở bên hố to.

Đông Phù nơi các chưởng môn tụ tập, đột nhiên vang lên một tiếng kinh nộ đau tới xương tủy.

"Tùng, Tùng Đào các của ta..."

Nguồn: tunghoanh.com/the-gioi-tu-chan/chuong-155-Aoeaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận