Thiên Châu Biến Chương 1 : Đại tỷ, ta nghĩ đó là một hiểu lầm (1)


Thiên Châu Biến
..:: o0o ::..
Chương 1: Đại tỷ, ta nghĩ đó là một hiểu lầm (1)
Dịch: A Sãi
Biên: A Sãi
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T


Thủ đô Thiên Cung Đế Quốc - Thiên Cung Thành, trên đường.

Thiên Cung Đế Quốc là một cái tiểu quốc ở phía tây của Hạo Miễu Đại Lục, cũng không phụ thuộc vào đại quốc nào, hoàn cảnh, khí hậu vô cùng thoải mái hợp lòng người.

Hôm nay thời tiết đẹp vô cùng, bầu trời trong suốt như một viên pha lê màu lam, không có chút tạp chất. Bởi bầu trời trong vắt cũng làm cho ánh mắt trời chói mắt hơn bình thường. May thay, hai bên đường cũng mọc đầy những cây ngô đồng ngoài trăm năm, cành to lá lớn cơ hồ hoàn toàn che phủ quan đạo, hình thành con đường đầy bóng mát rất có danh tiếng này, kéo dài đến gần trăm dặm. Cơ hồ chỉ cần là người Thiên Cung Đế Quốc cũng đều biết đến nó, con đường này mang tên - Tinh Thần Lâm Ấn.



Thiên Cung Thành vị trí địa lý vô cùng độc đáo, thậm chí có thể nói là độc nhất. Bởi chung quanh tòa thủ đô thành này là từng mảng lớn rừng rậm, mà Thiên Cung Thành tựa như một viên minh châu trong tấm rừng này. Tuy Thiên Cung Đế Quốc cũng không cường đại nhưng lại vô cùng nổi danh bởi quây chung quanh Thiên Cung Thành chính là Tinh Thần Sâm Lâm, nơi đây là nơi duy nhất trên đại lục có Tinh Thần Thụ sinh trưởng. Tinh Thần Thụ là tài liệu để chế tác thượng đẳng cung nỏ, có thứ vật tư chiến lược này tồn tại, có thể tưởng tượng Thiên Cung Thành phồn vinh ra sao.

Lúc này, một gã thiếu niên nhìn như mười lăm, mười sáu tuổi đang đi trên quan đạo, miệng còn hát cái gì đấy.

"Hoa tâm luyện đại não, thâu tình thấy lòng hảo, tán gái kháng sự lão, tán tỉnh giải phiền não, thầm mến tâm không lão, tương tư đỡ buồn ngủ. Thường nói anh hùng cũng khó qua cửa mỹ nhân - anh hùng nan quá mỹ nhân quan, nhưng anh hùng không yêu như vậy, chẳng lẽ đem mỹ nhân để lại cho mấy kẻ tầm thường sao? Mỹ nhân cũng phải phối với anh hùng chứ? Thường nói thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng con thỏ không ăn, chẳng lẽ để con thỏ khác qua ăn? Cây cỏ cũng chẳng nghĩ như vậy, ai ăn mà chẳng là ăn, vì sao không ăn luôn đi! Thường nói có tiền có thể sai khiến cả quỷ, tiền cấp cho quỷ sẽ không hại mình, nhưng cấp cho người thì chưa chắc. Ha ha..."

Thiếu niên thân hình cao lớn, bả vai rộng, nhìn qua có vẻ thật cường tráng, con ngươi đen, tóc ngắn, màu đen, mặc một thân bộ ý nhưng lại vén tay áo lên, lộ ra cánh tay. Làn da màu đồng cổ sáng bóng, có vẻ khỏe mạnh vô cùng, ánh mắt lại anh khí bừng bừng. Tướng mạo hắn cũng không tính là anh tuấn nhưng lại dễ làm cho người ta có hào cảm, nếu chỉ nhìn bên ngoài thì dùng hai chữ hàm hậu, chất phác để hình dung hắn thì đúng. Chẳng qua... Mấy câu nói toát ra từ miệng hắn lại chẳng dính đến chữ hàm hậu nửa điểm. Tất nhiên chỉ khi không có ai hắn mới toát ra một chút bản chất của mình thôi.

"Ai..., không thể tu luyện thiên lực thật là một bi kịch, đầu năm nay, đẹp trai là vô dùng, có thiên lực lại thêm một cái bản mạng châu mới là vương đạo. Thương thiên a! Đại địa a! Vì sao các ngươi lại đùa ta như vậy, không nên cho ta một cái thân thể trời sinh kinh mạch bế tắc lại bồi thêm một khuôn mặt anh tuấn chứ? Không cho ta trở thành Thiên Châu Sư quả thật làm người ức chế a!" Đương nhiên, cái anh tuấn này là hắn "tự sướng". Lại nói, người này quả thật không khách khí chút nào, hướng về bầu trời chửi đổng lên.

Bất quá, hiển nhiên hắn không phải thật sự oán trời trách đất, chửi đổng xong, lập tức tự an ủi: "Không thể tu luyện thiên lực cũng tốt, lão nhân vốn đã đủ nghiêm khắc, nếu thật sự thức tỉnh một cái bản mạng châu, không chừng cuộc sống của ta sẽ bi thảm hơn hiện tại gấp trăm ngàn lần? Như vậy cũng tốt, lúc này lão nhân cũng nản ta rồi, làm một cái phong lưu nha nội cũng là một lựa chọn tốt nha. Thôi đi tắm." Vừa nói, trên mặt hắn vừa toát ra một nụ cười mang đầy sắc thái, là chiêu bài của hắn - hàm hậu. Đương nhiên, với những ai quen thuộc hắn mới biết, đối với Chu Duy Thanh mà nói, những gì hắn biểu hiện, ra vẻ hàm hậu đến bao nhiêu thì đáng khinh đến chừng đấy.

Tuy không thể tu luyện cái gì thiên lực như hắn nói, nhưng thân thể Chu Duy Thanh vẫn coi như cường tráng, năm nay hắn mới mừoi ba tuổi, nhìn qua cũng đã như mười lăm, mười sáu, điểm này là hắn kế thừa đầy đủ truyền thống của phụ thống quang vinh của phụ thân hắn.

Đi chừng năm dặm, hắn đột nhiên bẻ cua một cái liền chui vào trong rừng rậm. Từ nhỏ đến lớn, hắn cơ hồ là chơi tại trong tấm rừng rậm này. Từ khi tám tuổi, thí nghiệm ra trời sanh kinh mạch bế tắc, không thể vận chuyển thiên lực, phụ thân Chu Duy Thanh cũng không bắt hắn tu luyện thiên lưucj nữa, nhưng luôn bắt hắn chịu đựng một ít kỳ quái huấn luyện thống khổ vô cùng. Những lúc nhàn hạ, hắn thích nhất là một mình chạy vào Tinh Thần Sâm Lâm chơi đùa. Tinh Thần Sâm Lâm cũng không có thiên thú tồn tại, là một trong những khu rừng an toàn nhất Hạo Miểu Đại Lục.

Sau khi chui vào Tinh Thần Sâm Lâm, Chu Duy Thanh cơ hồ là nhắm mắt lại mà đi, hắn quá quen thuộc với nơi đây rồi, đi chừng nửa canh giờ đã nghe được tiếng nước chảy róc rách. Vừa nghĩ đến hồ nước mát lạnh trong lành kia, Chu Duy Thanh không khỏi đi nhanh hơn, trong cái khí trời nóng bức này, có thể được ngâm mình trong dòng suối do băng tuyền hội tụ thành là một chuyện sung sướng đến nhường nào?

Hóa ra cách quan đạo không xa, bên trong Tinh Thần Sâm Lâm có một cái hồ nhỏ, nó là băng tuyền trào ra từ dưới lòng đất hội tụ nên, đường kính chỉ khoảng trăm mét, chung quanh đều là rậm rạp một mảnh đại thụ nên người biết nơi này cũng rất ít. Chu Duy Thanh trong một lần ngẫu nhiên mới phát hiện. Trời sanh hắn đã thích nước với các nơi ẩm ướt, bình thường lại không có bằng hữu, lúc nhàm chán liền chạy tới đây tắm một cái, thật chẳng còn gì sung sướng bằng.

Vòng qua một cây đại thụ, băng tuyền tiểu hồ đã gần ngay trước mắt, Chu Duy Thanh không nóng lòng xuống nước, cởi áo khoác ném qua một bên, sau đó ngồi chồm hổm bên hồ, đưa đầu lên trước, nhìn ảnh ngược của mình trong nước, thì thào: "Ta kháo, thật con mẹ nó suất."

Đúng lúc hắn đang tự kỷ theo thói quen, đột nhiên rầm một tiếng nước chảy truyền đến làm Chu Duy Thanh theo bản năng nhìn lại. Vừa nhìn sang, ánh mắt của hắn nhất thời sáng lên.

Ngay tại một bên khác của tiểu hồ, vừa có người nhảy vào trong hồ, làm tung tóe lên vô số bọt nước. Trên mặt hồ ánh mặt trời chiếu rọi xuống, bọt nước trong suốt tựa hồ bị nhuộm đãm thành màu vàng. Mà ngay bên trong dòng nước nhộn nhạo kia, một mái tóc dài màu hồng phấn hiện lên tầm mắt của Chu Duy Thanh.

Băng tuyền tiểu hồ nước rất cạn, chỉ tầm một thước, cô gái nhảy vào trong hồ kia đưa lưng về phía Chu Duy Thanh, mực nước hồ nước cũng đã vượt qua cái mông, nhưng Chu Duy Thanh vẫn có thể nhìn thấy vòng eo tinh tế, đường cong động lòng người kia.

"Này, này..."

Phốc một tiếng, hai dòng máu từ mũi Chu Duy Thanh bắn ra, người này bình thường tuy thường xuyên mang theo ý dâm, nhưng bất quá mới mười ba tuổi, cho dù thành thục sớm đi nữa cũng chỉ là một tiểu xử nam mà thôi. Chứng kiến một cô gái toàn thân trần trụi như thế vẫn là lần đầu tiên, kích động chảy máu mũi.

"Thật sự là rất hao sức." Chu duy Thanh vội vàng che mũi mình lại, nhưng hai mắt lại gắt gao nhìn cô gái kia, căn bản quên mình dễ bại lộ đến mức nào, trong lòng lại hò hét "quay lại đây, mau quay lại đây".

Cô gái có mái tóc dài màu hồng phấn kia như nghe được lời Chu Duy Thanh kêu gọi, thật sự từ từ xoay người lại, rõ ràng nàng đang thực hưng phấn, hai tay vọc nước, thân thể chậm rãi quay về phía Chu Duy Thanh.

Chu Duy Thanh mở to hai mắt nhìn, mắt thấy thân thể kia ngay trước mắt rồi, đột nhiên lúc này có một tiếng nói vang lên: "Điện hạ cẩn thận, có người."

Cô gái kia nghe thấy tiếng gọi, tựa như một con chim nhỏ bị chấn kinh, nhanh chóng lặn vào trong nước, chỉ chừa cái đầu ra ngoài. Tất cả những gì "tốt đẹp" đều bị ngâm bên trong băng tuyền tiểu hồ, đồng thời nàng cũng thất kinh quay đầu lại.

Không đợi Chu Duy Thanh kịp phản ứng, hắn chỉ cảm thấy thân thể bỗng dưng nhẹ lên, trời đất quay cuồng, phù một tiếng bị quăng ngã trên mặt đất.

"Sao lại thế này?" Chu Duy Thanh tuy rằng chưa bao giờ tu luyện, nhưng từ nhỏ, dưới sự giáo đạo khắc nghiệt của phụ thân, thân thể được tập luyện không sai, so với người thường linh mẫn hơn, lộn một cái trên mặt đất liền đứng dậy.

Lúc này, cách hắn ba thước, một cô gái tầm hai mươi tuổi, hai hàng mi dựng thẳng, phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn. Cô gái kia tướng mạo bình thường, nhưng lại mang một thân bì giáp nhung trang, cầm trong tay lợi kiếm, trên người còn đeo một thanh trường cung dùng Tinh Thần Mộc chế tác thành.

Chu Duy Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra trên bì giáp của nàng có một cái hoa văn Tinh Thần Hoa nho nhỏ, đây chính là biểu tượng của hoàng thất, cô gái trước mắt này chẳng lẽ là cung đình thị vệ?
nàng kia trên bì giáp kia nhất tiểu đám nhất tiểu đám tinh thần hoa hoa văn, đây chính là hoàng thất chuyên dụng , trước mắt này cô gái đúng là cung đình thị vệ?

Hấp dẫn sự chú ý của Chu Duy Thanh nhất là ba khỏa hạt châu xoay tròn quanh cổ tay phải của cô gái. Ba khỏa hạt châu kia rõ ràng là Phỉ Thúy Châu, Chu Duy Thanh thị lực tốt lắm, còn nhìn thấy hào quang nhè nhẹ bên trên hạt châu làm hắn hiểu được đó là loại Phỉ Thúy Châu có ba phần nhu chủng, ba phần băng chủng lại thêm bốn phần long thạch chủng.

Cho dù Chu Duy Thanh không có tu luyện qua, hắn cũng biết ba khỏa hạt châu ở tay phải kia cũng không phải là trang sức phẩm gì đó, mà là thực lực tượng trưng.

Ở trên Hạo Miểu Đại Lục, muốn nhìn một người thực lực có thể nhìn từ ba phương diện, bất cứ phương diện nào nổi trội cũng đều có thể trở thành cường giả. Ba phương diện này là: Thiên Lực, Thể Châu và ý Châu.

Thiên Thể, chính là chỉ thân thể con người, bởi họ vẫn cho rằng mình là sinh vật cao cấp nhất mà Thần tạo ra, thân thể là trời ban nên tự gọi là Thiên Thể. Thông qua các phương pháp tu luyện khác nhau, tăng cường lực lượng của mình, gọi là Thiên Lực. Thiên Lực chia làm bốn trình tự: Thiên Tinh Lực, Thiên Hư Lực, Thiên Thần Lực và Thiên Đạo Lực.

Mỗi một tầng lại chia làm mười hai trọng (thập nhị trọng). Nghe nói người tu luyện đến tầng cao nhất - Thiên Đạo Lực, có thể có được Thiên Đạo Lực, có thể biến thiên đạo thành năng lực của mình, có thể hủy diệt, cũng có thể sáng tạo. Thậm chí có thể sống quá ngàn năm. Bất luận là tu luyện Thể Châu - Thể Châu Sư hay là tu luyện Ý Châu - Ý Châu Sư, đều cần lấy Thiên Lực làm căn cơ, nếu không có đủ Thiên Lực chống đỡ, cho dù thiên phú cao đến đâu cũng chẳng làm được gì.

Ở trên Hạo Miểu Đại Lục, nhân loại khi ra đời đều có một viên bổn mạng châu. Chỉ là ai cũng không thể biết được bổn mạng châu của mình là gì. Chỉ có thể tu luyện Thiên Lực đến Thiên Tinh Lực đệ tam trọng, bản mạng châu mới có thể thức tỉnh.

Mà tu luyện Thiên Tinh Lực lại vô cùng khó khăn, nhất là khi nhập môn phải có thể câu thông thiên phú với bản mạng châu của mình mới có thể tu luyện thành công. Tam trọng đầu của Thiên Tinh Lực tương đương với ba lượt thoát thai hoán cốt của nhân loại. Có thể hoàn thành, trăm người khó được một.

Nếu như có thể hoàn thành tu luyện qua tam trọng Thiên Tinh Lực, làm cho bản mạng châu thức tỉnh, vậy đã đột phá phạm trù người thường, lúc này được xưng là Ngự Châu Sư. Chu Duy Thanh bởi trời sanh kinh mạch bế tắc mà không thể tu luyện Thiên Lực, nên bản mạng châu của mình không thể thức tỉnh, chỉ có thể làm người thường.

Bản mạng châu có hai loại hình thái khác nhau, sau khi thức tỉnh, xuất hiện ở cổ tay phải, xoay tròn quanh cổ tay, được gọi là Thể Châu. Nếu vị trí là cổ tay trái thì đó là Ý Châu. Thể Châu và Ý Châu có bản chất khác nhau. Người nào nắm được Thể Châu đều là cường đại chiến sĩ, bởi mỗi một khỏa Thể Châu đều tăng cường năng lực thân thể, đồng thời có thể thông qua Thể Châu, ngưng tụ thành vũ khí hoặc giáp trụ, tăng phúc thật lớn với Thể Châu Sư. Mà người nắm được Ý Châu lại có não lực vô cùng, có thể thông qua thuộc tính của Ý Châu mà khốn chế các loại nguyên tố, thậm chí là một ít lực lượng thần kỳ. Mà Ý Châu cũng có thể thông qua một loại phương thức gọi là Ý Châu Thác Ấn mà sử dụng năng lực chuyên chúc của Ý Châu.

Nhưng bất luận là Thể Châu hay Ý Châu, thực lực phân cao thấp đều căn cứ vào số lượng. Tu luyện bản mạng châu được gọi là luyện châu. Bất luận là Thể Châu Sư hay Ý Châu Sư, bản mạng châu của họ nhiều nhất chỉ có thể có cửu khỏa, trong đó có một đến ba khỏa là Sư Cấp, bốn đến sáu khỏa là Tôn Cấp, bảy đến chín khỏa là Tông Cấp, mỗi một cấp lại chia thanh hạ, trung, thượng vị tam bậc. Giống như vị cung đình nữ vệ sĩ trước mắt này chính là một thượng vị Thể Sư.

Ngàn vạn lần không cần xem thường vị thượng vị Thể Sư này, phải biết rằng, một tiểu quốc như Thiên Cung Đế Quốc, tổng số lượng Ngự Châu Sư cũng không quá trăm. Vị thượng vị Thể Sư này thực lực tuyệt đối có thể xếp hạng năm mươi trở lên, bởi vậy có thể thấy được chức nghiệp Ngự Châu Sư này hi hữu đến mức nào. Có được tam khỏa Thể Châu, chứng minh Thiên Lực của nàng tối thiểu đã đến Thiên Tinh Lực đệ thập trọng, thậm chí có thể đã đột phá Thiên Tinh Lực tiến vào Thiên Hư Lực rồi. Lấy thực lực của nàng, đủ thoải mái đối phó trên trăm binh lính tinh nhuệ.

Hình thức biểu hiện của Thể Châu và Ý Châu là các loại bảo thạch khác nhau. Xuất hiện ở tay phải Thể Châu, tất cả đều lấy các loại phỉ thúy làm bản thể, các loại phỉ thúy chủng loại khác nhau có sự tăng phúc khác nhau. Thể Châu tăng phúc cho thể Sư chủ yếu có sáu loại, phân biệt là:

Thể Châu cùng với Ý Châu biểu hiện hình thức phân biệt là bất đồng bảo thạch. Xuất hiện ở tay phải Thể Châu, tất cả đều này đây các loại Phỉ Thúy vi bản thể, bất đồng chủng loại Phỉ Thúy đối thể sư tăng phúc cũng không giống với. Thể Châu đối thể sư tăng phúc chủ yếu thể hiện vi lục loại, phân biệt là: Lực Lượng Chi Băng Phỉ Thúy, Nhu Nhận Chi Nhu Phỉ Thúy, Kiên Ngạnh Chi Hoàng Phỉ Thúy, Mẫn Tiệp Chi Long Thạch Phỉ Thúy, Hiệp Điều Chi Hồng Phỉ Thúy, Nại Lực Chi Mặc Phỉ Thúy. (Xem chú thích - DG)

Thể Sư Thể Châu đều là phí thủy nhiều màu. Nói đúng ra là mỗi khỏa Thể Châu đều từ các loại phỉ thúy khác nhau hợp lại mà thành. Vị thượng vị Thể Sư trước mặt này, mỗi mọa khỏa Thể Châu đều từ ba phần nhu chủng, ba phần băng chủng và bốn phần long thạch tạo thành, nói cách khác, nếu mỗi một khỏa Thể Châu tăng phúc là 100%, như vậy nàng được tăng phúc 30% mềm dẻo, 30% lực lượng, 40% nhanh nhẹn. Xem như tổ hợp không tệ lắm.

Cảm thụ được sự phẫn nộ cùng với sát khí lành lạnh bắn ra từ đôi mắt đối phương, Chu Duy Thanh cảm thấy lạnh cả sống lưng, nhanh chóng kêu lên: "Đại tỷ, ta nghĩ đó là một hiểu lầm."



"Hiểu lầm?" Cổ tay của cung đình nữ thị vệ run lên, leng keng một tiếng, rút trường kiếm ra, thanh trường kiếm có vẻ sáng bóng vô cùng. Thiên Lực không thể thông qua vũ khí ngoại phóng mà hiện lên kiếm cương, chứng minh Thiên Lực của nàng còn chưa đột phá Thiên Tinh Lực, nếu đến Thiên Hư Lực có thể ngoại phóng kiếm cương. Đương nhiên đây là dưới tình huống nàng không sử dụng Thể Châu, nếu sử dụng Thể Châu thì sẽ tiêu hao Thiên Lực rất nhiều, dựa theo thuộc tính của Thể Châu là tăng cường sự mềm dẻo, nhanh nhẹn và lực lượng. Thực rõ ràng, đối phó với một người thường tay không tấc sắt như Chu Duy Thanh căn bản không cần làm vậy.

Hàn quang chợt lóe, mũi kiếm liền điểm vào cổ họng của Chu Duy Thanh, chỉ cần đâm nhẹ về phía trước lập tức đoạt mạng hắn ngay.

"Vị Thể Sư đại tỷ này, thật sự là hiểu lầm mà, lại nói, ta cũng không thấy được gì a! Buông tha ta đi." Chu Duy Thanh mang vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn nữ thị vệ, phối hợp với khuôn mặt hàm hậu của hắn cũng có vài phần thuyết phục.

Nữ thị vệ hiển nhiên bị bề ngoài hắn mê hoặc một chút, sắc mặt thoáng dịu xuống vài phần, lạnh lùng nói: "Tha hay không cũng không phải ta định đoạt, chờ điện hạ xử trí đi."

"Điện hạ? Trời ạ! Ngươi không phải nói Đế Phù Nhã công chúa điện hạ sao?" Chu Duy Thanh trợn mắt há mồm nói.

"Ngươi biết bổn cung?" Một thanh âm trong trẻo mang theo vài phần lạnh lùng từ phía sau nữ thị vệ vang lên, bất quá bên trong giọng nói làm người ta nghe ra một loại cảm giác "hổn hển". (đang tức giận - DG)

Chu Duy Thanh hai mắt sáng lên, bên cạnh nữ thị vệ kia đã có thêm một người, một mái tóc dài màu hồng phấn ướt sũng vắt trên vai, một thân trang phục màu vàng hồng nhạt phủ lên thân hình động lòng người của cô gái, trên khôm mặt tinh xảo có một đôi mắt màu xanh biếc. Bởi phẫn nộ và hốt hoảng, lúc này, bộ ngực sữa vừa phát dục của nàng đang phập phồng không ngừng.

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Duy Thanh và cô gái kia cơ hồ cùng kinh hô:

"Là ngươi?"

"Hóa ra là ngươi?"

Câu trước là Chu Duy Thanh nói, lúc này sắc mặt của hắn đã đỏ tới cực điểm, trong lòng thầm than, cái này phiền toái lớn đây. Xấu hổ nói: "Đế Phù Nhã công chúa, ngươi hảo, không nghĩ đến có thể thấy ngươi ở đây". Vì vượt qua cửa ải trước mắt, hắn tận lực cố gắng làm cho mình thành khẩn hơn một chút.

Đáng tiếc, vị Đế Phù Nhã công chúa này cũng không dễ đối phó như vậy, hai má có chút phính ra, hai đấm nắm chặt: "Hóa ra là tên phế vật nhà ngươi, ngươi dám can đảm theo dõi bổn cung đến đây rình coi. Ni Nhã, giết hắn cho ta."

Nữ thị vệ không chút do dự chấp hành mệnh lệnh của công chúa, tuy nàng có một chút tin rằng đây là một hiểu nhầm, dù sao nếu thiếu niên này theo dõi công chúa thì không có khả năng không bị nàng phát hiện. Nhưng hắn lại nhìn lén thân thể công chúa, đúng là chết vẫn chưa hết tội.

"Chờ một chút." Chu Duy Thanh gặp qua Đế Phù Nhã không nhiều, cũng không nói chuyện bao nhiêu, chỉ nghe nói vị công chúa điện hạ này tính cách cao ngạo mà thôi, lại không nghĩ rằng nàng mở miệng ra là đòi giết mình, nếu còn không nói gì chỉ sợ thật sự mình phải xong đời..

Ni Nhã chầm chậm nâng trường kiếm lên, Chu Duy Thanh đã nói nhanh: "Đừng động thủ, ta là vị hôn phu của nàng."

Ni Nhã ngẩn ngơ, không khỏi quay đầu nhìn Đế Phù Nhã công chúa. Nhưng lại nhìn thấy mặt công chúa tái xanh.

"Ta không có một vị hôn phu phế vật như ngươi, hơn nữa ngươi lại còn đáng khinh, ti tiện như thế, lại... lại nhìn lén ta... Ni Nhã, động thủ, giết hắn đi, hết thảy trách nhiệm có ta gánh vác." Đế Phù Nhã phẫn nộ rít gào, giống như một đầu sư tử cái. Nàng thật sự bị chọc tức, nàng phẫn nộ là có lý do, hôm qua vừa mới cầu phụ hoàng giải trừ hôn ước này, hôm nay lại bị Chu Duy Thanh ở đây nhìn lén. Nàng nghĩ rằng nhất định Chu Duy Thanh chiếm được tin tức, qua làm việc hạ lưu này, hơn nữa trong lòng lại thập phần khinh bỉ kẻ không thể tu luyện như hắn, tất nhiên là nổi cơn rồi.

Ni Nhã nhìn công chúa điện hạ, lại nhìn nhìn Chu Duy Thanh, chần chờ nói: "Ngài là Ngưu Suất công tử (bó tay Đ3 - DG), Chu tử tước?"

Chu Duy Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ, tự giễu nói: "Đúng vậy! Ta chính là Chu Duy Thanh, chính là khuyển tử trong "hổ phụ khuyển tử" nổi danh tại Thiên Cung Đế Quốc. Cũng là vị hôn phu của Đế Phù Nhã công chúa điện hạ. Ta thật không có ý nhìn lén, nơi này là nơi ta thường xuyên đến, chỉ là đúng dịp gặp phải, thật sự là một cái hiểu nhầm."

Nữ thị vệ Ni Nhã lại quay đầu nhìn về phía Đế Phù Nhã công chúa: "Điện hạ, có lẽ đây thật sự là hiểu lầm. Tử tước đại nhân hẳn không phải cố ý, huống chi hắn lại là..."

"Câm mồm." Đế Phù Nhã dựng đứng lông mày, bước lên phía trước đứng bên cạnh Ni Nhã, một tay hất nàng ra, trực tiếp đối mặt Chu Duy Thanh, lạnh lùng nói: "Ta không có vị hôn phu như vậy, Đế Phù Nhã ta mục tiêu là trở thành một Ý Tông, đi vào cường giả chi lâm, trượng phu của ta nhất định là một người trên vạn người, là anh hùng ngạo nghễ nhìn xuống mọi sinh linh. Người đê tiện hạ lưu, háo sắc vô sỉ như hắn cũng xứng?"

Chu Duy Thanh nguyên bản vì mạng sống, vẻ mặt lấy lòng chạm phải sự chê bai chửi bới của Đế Phù Nhã mà dần rút đi, tượng đất còn ba phần đất, trừng mắt lên, quét về phía Đế Phù Nhã: "Lão tử nhìn người thì sao vậy? Theo pháp luật của đế quốc mà nói, ngươi là thê tử tương lai của ta, cho dù ta tử hình ngươi tại chỗ, hoàng đế bệ hạ cũng sẽ không xử phạt ta? Đúng vậy, ta đê tiện hạ lưu, háo sắc vô sỉ, ta đê tiện vô sỉ với vị hôn thê của ta, đế quốc luật pháp quản được sao? Mà ngươi, còn không phải phải gả cho kẻ vô sỉ này? Ngươi có cái gì để kiêu ngạo? Không phải sinh nơi quyền quý chút, thiên phú cao chút sao? Lão tử nếu không phải trời sinh kinh mạch bế tắc, nói không chừng hiện tại ngươi ước gì ta xem ngươi tắm rửa đấy, còn muốn tự đưa lên cửa, lại tự trải trước cái chiếu nha. Cái loại não tàn nữ nhân như ngươi, ánh mắt mọc trên đầu như vậy, ngươi nghĩ ta nguyện ý lấy ngươi?" Nói xong, hắn xoay người bước đi, tuy bình thường hắn có vẻ khôn khéo, đưa đẩy, nhưng nếu thật sự có chuyện, lại kiên cường hơn bất cứ ai.

Luận thân phận, mặc dù Đế Phù Nhã là công chúa, Chu Duy Thanh cũng không sợ nàng. Dù hắn có là truyện cười của Thiên Cung Đế Quốc, nhưng cha hắn lại là Nguyên soái duy nhất của Thiên Cung Đế Quốc, lại là đệ nhất cường giả của đế quốc, là đế quốc trụ cột. Đương kim Thiên Cung Đế Quốc hoàng đế Đế Phong Lăng cùng phụ thân hắn đều xưng huynh gọi đệ với nhau, đó cũng là lý do vì sao hắn với Đế Phù Nhã mới có loại chỉ phúc vi hôn này.

Lời Chu Duy Thanh nói đụng đến chỗ đau trong Đế Phù Nhã, đúng như Chu Duy Thanh nói, nàng tuy không muốn gả cho "trò cười của đế quốc" này, nhưng mệnh lệnh phụ thân không thể vi phạm, trong nhất thời, thù mới hận cũ bùng nổ, khuôn mặt Đế Phù Nhã trắng bạch ra.

Tay trái nâng lên, một vầng sáng màu đỏ yên lặng xuất hiện trên cổ tay trái Đế Phù Nhã, rõ ràng là hai khỏa hạt châu. Khác với Thể Châu ở tay phải của Ni Nhã, hai khỏa hạt châu trong tay trái của Đế Phù Nhã là hai khỏa Hồng Bảo Thạch rực rỡ, đây là bản mạng châu của nàng, cũng là Ý Châu. Đế Phù Nhã năm nay mười sáu, là thiên tài xuất chúng trong hoàng thất, Thiên Lực đã tu luyện đến Thiên Tinh Lực đệ thất trọng, lại có được khỏa bản mạng châu thứ hai, thân mình là một trung vị Ý Sư.

Ý Châu khác với Thể Châu, Thể Châu chủ yếu tăng lên năng lực của thân thể, Ý Châu lại là khống chế nguyên tố lực. Căn cứ màu sắc và hình thức khác nhau của bảo thạch, đại biểu cho thuộc tính khác nhau. Như hai quả Hồng Bảo Thạch Ý Châu trên cổ tay Đế Phù Nhã, đại biểu cho hỏa thuộc tính. Ngoài ra còn có thủy thuộc tính chi Lam Bảo Thạch, thổ thuộc tính chi Toản Thạch, phong thuộc tính chi Bích Tỳ, quang thuộc tính chi Pha Ly Thúy, ám thuộc tính chi Hắc Trân Châu, không gian thuộc tính chi Miêu Nhãn, sinh mệnh thuộc tính chi Dương Lục Phỉ Thúy. Bởi vậy, thuộc tính của Ý Châu Sư càng dễ nhận ra, hai khỏa Hồng Bảo Thạch Ý Châu trên tay Đế Phù Nhã giao cho nàng hỏa hệ năng lực.

"Công Chúa Điện Hạ, không thể." Ni Nhã kinh hô một tiếng, muốn ngăn trở Đế Phù Nhã, nhưng lúc này nàng cũng đã phẫn nộ tới cực điểm, tay phải cản Ni Nhã, tay trái nâng lên, hướng về phía Chu Duy Thanh.

Ni Nhã mặc dù là thượng vị Thể Sư, Thiên Lực tu vi là Thiên Linh Lực cửu trọng, cao hơn Đế Phù Nhã lưỡng trọng, nhưng dưới tình huống "sợ ném chuột vỡ đồ" nên không dám vận dụng Thiên Lực quá mức, nhất thời bị Đế Phù Nhã ngăn lại một chút, cũng ngay tại một chút thời gian này, Đế Phù Nhã đã hoàn thành công kích đến Chu Duy Thanh.

Khỏa Hồng Bảo Thạch Ý Châu thứ nhất trên cổ tay trái Đế Phù Nhã nở rộ hào quang, một hỏa cầu lớn chừng một đầu người gào thét phóng ra, vạch trên không một đường lửa huyễn lệ, nện mạnh lên lưng Chu Duy Thanh. Hỏa cầu nổ tung, Chu Duy Thanh kêu thảm một tiếng, cả người bị tạc bay ra năm thước, lại rơi mạnh trên đất, lăn vài vòng, huyết nhục sau lưng đã thành một mảnh mơ hồ, còn trộn lẫn một cỗ mùi khét.

"Ngươi, ngươi..." Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn về phía người ra tay lúc này cũng đang dại ra - Đế Phù Nhã. Hắn không thể nghĩ được Đế Phù Nhã thật sự ra tay, hơn nữa lại tàn nhẫn đến vậy.

Khuôn mặt Đế Phù Nhã tái đi, sau khi bùng nổ trong phẫn nộ, nàng cũng hiểu được không ổn, Ý Châu thác ấn bạo liệt hỏa cầu bên trong khỏa châu thứ nhất của mình có uy lực thế nào nàng cũng biết, nhất thời dại ra. Bất luận thế nào Chu Duy Thanh cũng là đế quốc Nguyên soái chi tử, nhưng bây giờ nàng có hối hận cũng muộn rồi.

Thân là Đế Phù Nhã bên người thị vệ, Ni Nhã cũng ngây dại, nội y trong nháy mắt cũng ướt sũng, nếu công chúa điện hạ giết Nguyên soái chi tử, người vừa sinh ra đã được phong tử tước Chu Duy Thanh, chỉ sợ đế quốc phải đại loạn. Nhưng nàng và Đế Phù Nhã đều không am hiểu trị liệu, nhị nữ lúc này cũng chẳng biết phải làm sao.

Đúng lúc này, bầu trời vẫn trong xanh chợt xám xịt, một tiếng sấm vang lên, ngay sau đó bầu trời tối đen như mực. Đế Phù Nhã cùng Ni Nhã đều cảm giác được một cỗ hàn ý xuất hiện trong lòng.

"Ta, ta không phải cố ý ." Đế Phù Nhã thì thào nói.

Ni Nhã lúc này cũng đã tỉnh ngộ lại, nắm chặt tay Đế Phù Nhã nói: "Công chúa điện hạ, sắc trời không đúng lắm, chúng ta nhanh chạy đi, về hoàng cung rồi nói sau, tìm một vị sinh mệnh hệ Ý Sư đến cứu Chu tử tước." Nói xong nàng dùng sức kéo Đế Phù Nhã bỏ chạy. Nàng rất rõ ràng một người thường như Chu Duy Thanh bị Đế Phù Nhã dùng Ý Châu thác ấn kỹ năng oanh tạc, tỉ lệ sống cực kỳ thấp nên phải rời đi hiện trường gấp. Nếu không, một khi bị người khác nhìn thấy, vậy thật sự xong đời. Rời đi chỗ này trước mới chính xác, Hỏa Hệ Ý Châu Sư ở Thiên Cung Đế Quốc tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không phải chỉ mình Đế Phù Nhã công chúa, chỉ cần không ở hiện trường thì hết thảy vẫn còn có thể cứu vãn.

Chu Duy Thanh nằm trên mặt đất, toàn thân tuy không thể động đậy, nhưng hắn lại nghe rất rõ tiếng bước chân rời đi của Đế Phù Nhã và Ni Nhã, giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy toàn thân như xuyên vào bên trong dung nham địa ngục, máu trong cơ thể tựa hồ cũng sôi trào, mỗi một lần há mồm đều có một làn sương mù đỏ nhạt thoát ra từ trong miệng. Bị bạo liệt hỏa câu oanh tạc trên lưng cũng không còn đau đớn, bởi hắn sớm đã chết lặng, nhưng hỏa độc nóng cháy lại từng chút ăn mòn thân thể hắn. Nếu vừa rồi mới bị Đế Phù Nhã công kích, lại được một vị sinh hệ Ý Châu Sư cứu trợ có lẽ hắn còn có cơ hội sống sót. Nhưng lúc này hỏa độc đã xâm nhập phế phủ, sinh mệnh đang từng chút rời xa hắn.

Chu Duy Thanh vốn là một người thiên tính lạc quan, nếu không, hắn thân là Nguyên soái chi tử lại không thể tu luyện cũng không có khả năng sống thoải mái như vậy. Hắn không muốn chết, một chút cũng không, hắn còn có rất nhiều việc muốn nhưng chưa làm được. Nói thế nào đi nữa hắn cũng không nghĩ tới mình lại chết trong tay vị hôn thê mình. Kỳ thật trong lòng hắn cũng không phải hận Đế Phù Nhã lắm, hắn chỉ hận trời cao vì sao không cho hắn một cái thân thể có thể tu luyện, nếu hắn cũng có thể trở thành một gã Ngự Châu Sư thì không giống bây giờ rồi. Oán niệm như thực chất không ngừng phát tán từ trên người Chu Duy Thanh, hắn hung tợn thề với lòng: "Đế Phù Nhã, nếu lần này lão tử không chết, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho ngươi quy trước mặt ta, cầu ta lấy ngươi, sau đấy lại mang ngươi vứt bỏ như đôi dép rách vậy."

Phát xong lời thề cuối cùng này, ý thức Chu Duy Thanh dần mơ hồ, ngay cả cảm giác nóng rực vô cùng kia cũng ngày càng nhạt dần, tánh mạng của ta thật sự cứ như vậy là xong sao? Đây là ý tưởng cuối cùng trong hắn.

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng sấm thật lớn, tựa như nổ vang trên đầu hắn vậy, đem Chu Duy Thanh trong trạng thái nửa hôn mê chấn tỉnh, hắn trừng lớn hai mắt, nhìn thấy một bộ hình ảnh kỳ dị vô cùng.

Một cái khe màu đen xuất hiện trên không trung, cách hắn ba thước, không khí tựa như một con mắt cực đại, yên lặng xé rách, mở rộng ra hai bên. Bởi tiếng nổ vang kịch liệt, Chu Duy Thanh bị chấn động, há miệng, một ngụm huyết vụ màu đỏ lại phụt ra từ miệng hắn.

Cùng lúc đó, bên trong cái khe đen, một thứ tựa như con ngươi đồng tử thật lớn màu đen, bên trên lại tràn đầy màu sắc kỳ dị lặng yên xuất hiện, hình cầu, kia lớn tầm một đứa trẻ, bản thế tối đen như mực, bên trên lại nhuộm đẫm ba màu thanh, lam, ngân, (xanh lá, xanh dương, màu bạc). Một búng máu vụ kia của Chu Duy Thanh vừa lúc phun trên mai hắc châu yêu dị này. Nhất thời, một cỗ băng lãnh hơi thở mà Chu Duy Thanh chưa bao giờ cảm thụ từ hạt châu kia bùng nổ ra, trong nháy mắt nhảy vào trong cơ thể Chu Duy Thanh.

Thân thể Chu Duy Thanh run rẩy kịch liệt, tất cả cảm giác nóng rực trong nháy mắt không còn sót lại chút gì. Hắn chỉ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, cảm xúc mơ hồ ban đầu lúc này đột nhiên trở nên lại trở nên rõ ràng vô cùng, mọi thứ chung quanh trong lục cảm lại rõ ràng vô cùng.

Mai hạt châu màu đen như bị lực lượng gì trong thân thể hắn dẫn dắt, sưu một tiếng, trực tiếp chui vào trong miệng hắn, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy cổ họng chợt lạnh, toàn thân như biến thành khắc băng, ý thức trong nháy mắt bị phong bế, hai mắt tối sầm, ngất đi.

Khe vết thương trên thân thể Chu Duy Thanh yên lặng khép kín, ngay sau đó, bầu trời nguyên bản tối đen như mực cũng yên tĩnh trở lại, mấy đen chậm rãi tán đi, ánh mặt trời lại một lần nữa buông xuống Tinh Thần Sâm Lâm, đương nhiên, cũng buông xuống trên băng tuyền tiểu hồ kia.

Nguồn: tunghoanh.com/thien-chau-bien/quyen-1-chuong-1-hfpaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận