Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 18: Tây Phong Tàn Nguyệt Lãnh Sa Trường
Chương 811: Ba cách chọn một
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Vô luận cung nỏ đều là ngắm lên cao xạ kích, tên sẽ từ trên cao bắn xuống. Để đối phó, quân Tùy chỉ cần giơ tấm chắn lên, canh đúng góc tên bắn xuống che chắn thân thể binh sĩ cùng đầu ngựa, như thế có thể giảm bớt lực sát thương vào trước ngực và chi trước của ngựa.
Tiễn bắn không thể ngăn được quân Tùy trùng kích. Mặc dù sau một vòng tên bắn đã tổn thất gần hai trăm binh sĩ Tùy, nhưng quân Tùy cũng đã đi đến cách quân Đường ba mươi bước. Ngựa chiến chạy chồm tới, sát khí tận trời.
Trận hình của quân Đường cũng phát sinh biến hóa. Cung nỏ quân lùi về sau, ba nghìn trường thương binh đi ra nghênh chiến. Lúc này, kỵ binh Tùy đã giết vào quân đội địch, lực đánh vào thật lớn khiến quân Đường đều ngã khuỵu. Ngựa chiến chạy ào vào, tốc độ không giảm, dọc đường không ngừng chém đao, đâm mâu, giết thành một đường máu.
Vương Quân Khuếch cưỡi ngựa đi đầu, tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao vung lên, đao phong sắc bén, máu tươi văng khắp nơi. Trong lòng Vương Quân Khuếch vốn nghẹn đã lâu, giờ này liền dùng đao phát tiết. Ông ta xuất thân là cướp đường, nên danh tiếng không được tốt.
Nhưng trong đám cướp đường cũng phân chia đẳng cấp, giống như Từ Thế Tích cùng Trình Giảo Kim xuất thân từ trại Ngõa Cương, Từ Thế Tích chính là Tứ đương gia của trại Ngõa Cương, nhưng bọn họ vẫn được trọng dụng. Còn như ông ta chỉ ở Thái Hành Sơn cướp bóc, rất khó được trọng dụng.
Đây cũng không phải do Dương Nguyên Khánh bất công, mà là cả thiên hạ đều đánh giá Vương Quân Khuếch như vậy. Thể hiện rõ nhất là trong mười đại dũng tướng của thiên hạ, Đơn Hùng Tín đứng thứ chín, nhưng Đơn Hùng Tín hai lần đều bại trong tay ông ta, thế mà Vương Quân Khuếch vẫn như cũ, không có danh tiếng gì.
Cỗ ác khí nghẹn trong lòng đã lâu, khiến Vương Quân Khuếch hôm nay quyết định thỉnh lệnh, chỉ dùng ba nghìn người đánh mười nghìn quân Đường. Ông ta cần một trận chiến này để tạo nên uy danh của mình, gột sạch nỗi sỉ nhục trên người.
Vương Quân Khuếch đã từng suất lĩnh ba trăm tên cướp đường đánh bại hai nghìn quan binh, nên ông ta biết rõ mấu chốt trong việc lấy ít thắng nhiếu, chính là phải giết chết chủ tướng của quân địch.
Vương Quân Khuếch nhìn chằm chằm vào chủ tướng quân Đường Mao Văn Lợi đã lâu. Mao Văn Lợi đang đứng dưới soái kỳ, được hai nghìn đao thuẫn bảo vệ.
Chiến dịch diễn ra rất kịch liệt. Mặc dù thể lực cùng kinh nghiệm của quân Đường đều kém đối phương, nhưng bọn họ được huấn luyện rất bài bản, đánh trận có kết cấu rõ ràng. Trường thương binh dàn hàng ngay chính diện ngăn chặn kỵ binh Tùy, cung nỏ thì ở phía sau bắn từ xa, còn kỵ binh bao vây hai cánh, cùng đao thuẫn binh tùy thời bổ sung lỗ hổng.
Trận hình của quân Đường bảo trì được rất tốt. Trường thương trận vài lần bị kỵ binh Tùy tách ra, rất nhanh lại được tập kết lại. Hơn nữa, số lượng quân Đường đông gấp ba quân Tùy, về binh lực rõ ràng là chiếm ưu thế, khiến kỵ binh Tùy rơi vào trở ngại.
Kỵ binh Tùy mãnh liệt trùng kích trận trường thương dày đặc của quân Đường. Cung nỏ phía sau trường thương trận cũng không ngừng bắn tên. Càng khó khăn chính là kỵ binh hai cánh của Đường xung phong liều chết. Bọn họ là tinh nhuệ Lũng Hữu, cưỡi ngựa thành thạo, sức chiến đấu rất cao, khiến kỵ binh phòng hộ của Tùy dần dần không chống đỡ được.
- Tướng quân!
Một gã thiên tướng chạy như bay đến, lớn tiếng nói:
- Kỵ binh Đường ở hai cánh rất là dũng mãnh, các huynh đệ có phần trụ không nổi rồi.
Vương Quân Khuếch giận dữ, mắng chửi y nói:
- Ta là chủ tướng còn không sợ chết, ngươi sợ cái gì. Dù chỉ còn là một người, cũng phải đứng vững!
- Tuân mệnh!
Thiên tướng cắn răng một cái, thúc ngựa chạy vội đi. Tuy rằng Vương Quân Khuếch mạnh mẽ ra lệnh kỵ binh hai bên sườn ngăn chặn quân Đường, nhưng trong lòng ông ta cũng biết quân Đường đã dần dần thành thế bao vây. Nếu không thể đột phá, trận chiến này kỵ binh Tùy sẽ toàn bộ bại vong.
Vương Quân Khuếch lấy ra kèn lệnh, lần thứ hai ngửa mặt lên trời thổi mạnh.
- Ô…ô…
Đây là mệnh lệnh tập kết, năm trăm kỵ binh nhanh chóng tập kết bên cạnh Vương Quân Khuếch. Ông ta hét lớn một tiếng, một đao chém chết một tướng Đường, đem theo quân đội đánh sâu vào trường thương trận. Thanh Long Yển Nguyệt Đa tung hoành khắp nơi, chém phải bổ trái, giết binh sĩ Đường từng người từng người gã xuống, tứ chi bay tứ tung.
Thấy chủ tướng dũng mãnh tuyệt luân, năm trăm kỵ binh Tùy như được kích thích, đều lao lên bất kể sống chết, đánh cho quân Đường liên tục lùi xuống.
Đây cũng là một ưu điểm của quân Tùy, ý chí kiên cường. Đối mặt với sống chết, bọn họ thường dẫm lên cái chết mà hồi sinh, họ không sợ chết, một mực tiến lên.
Mà phần lớn binh sĩ Đường đều không có trải qua màn giết chóc thảm thiết này. Đối mặt với tử vong, bọn họ trở nên khiếp nhược. Hơn nữa do bị phơi nắng, khiến thể lực của bọn họ tiêu hao quá lớn. Sau một lúc chiến đấu kịch liệt, cánh quân do Vương Quân Khuếch suất lĩnh năm trăm kỵ binh phá một lỗ hổng rộng hơn hai mươi trượng.
- Giết!
Vương Quân Khuếch lớn tiếng quát lên, vung đao giết tới đao thuẫn quân, mục tiêu của ông ta là chủ tướng Đường. Chém soái kỳ, giết chủ tướng, quân Đường chắc chắn tan vỡ. Năm trăm kỵ binh đi sát phía sau, bọn họ giống như một cú đấm sắt, mãnh liệt hướng điểm yếu của quân Đường xông tới.
Điểm yếu của quân Đường là cung nỏ quân cùng đao thuẫn quân. Đối phó với kỵ binh sắc bén, đao thuẫn binh thì trái ngược với trường mâu quân, bọn họ không thể nào tập kết dày đặc để đâm mâu, cho nên trong nháy mắt liền bị kỵ binh Tùy giết thành một đường máu.
Gia tộc của Mao Văn Lợi đời đời làm tướng nên y được đọc rất nhiều binh thư, giỏi về bài binh bố trận. Nhưng y cũng có nhược điểm, đó là thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Lúc đầu giao chiến, trận hình mà y bày ra rất có lợi cho việc cản trở quân Tùy tấn công, thậm chí đã bao vây được quân Tùy bao vây. Nhưng nhờ sự dũng mãnh của Vương Quân Khuếch mà quân Tùy có thể đột phá vòng vây, khiến quân Đường trở nên bị động.
Lúc này, việc thiếu kinh nghiệm thực chiến khiến y không thể so sánh với Vương Quân Khuếch từng kinh qua bách chiến. Vương Quân Khuếch biết làm sao có thể đánh thắng trận này, mà Mao Văn Lợi chỉ biết liều mạng điều động đội hình, ý đồ cho trường mâu binh phân thành hai nhánh, vây lại năm trăm kỵ binh Tùy này.
Y không nhận ra rằng, nguy hiểm đã tới bên người.
Lúc này, vài tên thân binh hô to:
- Mao tướng quân, cẩn thận bên cạnh!
Mao Văn Lợi vừa quay đầu. Chỉ thấy một gã đại tướng Tùy cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao đang liều chết xông tới. Mao Văn Lợi thất kinh, vung sóc lên đâm. Vương Quân Khuếch nghiêng người né tránh, liền vọt tới bên cạnh Mao Văn Lợi. Ông ta vung trường đao lên, đao phong sắc bén. Chỉ thấy máu tươi văng lên, đầu của Mao Văn Lợi bị đao của Vương Quân Khuếch chém rời.
Vương Quân Khuếch phóng ngựa chạy gấp, lớn tiếng hô lớn:
- Chủ tướng quân Đường đã chết!
Soái kỳ của quân Đường cũng bị kỵ binh Tùy chém đứt, ầm ầm rơi xuống. Rất nhiều đao thuẫn binh đều tận mắt thấy Mao Văn Lợi bị giết. Bọn họ liền không có tâm tư ham chiến, liền quay đầu chạy tứ tán.
Đao thuẫn binh chạy trốn kéo theo cung nỏ binh, sau đó là trường mâu binh cũng theo nhau chạy trốn. Cuối cùng chỉ còn lại kỵ binh Đường.
Hai gã thiên tướng thống suất kỵ binh Đường nhìn thấy soái kỳ đã gãy, chủ tướng bị giết, bộ binh thì tứ tán chạy trốn. Bọn họ cũng bất lực, quay đầu ngựa lại, chạy về hướng tây nam.
Kỵ binh Tùy liền truy kích phía sau, giết được quân Đường thi thể khắp nơi, vô số người đầu hàng. Một trận chiến này, quân Tùy lấy ít thắng nhiều, dùng ba nghìn kỵ binh đánh bại mười nghìn quân Đường, bắt sống hai nghìn, nhưng kỵ binh Tùy cũng bị tổn thất khá lớn.
Một trận chiến ở huyện Úy Thị này, đã mở màn cho đại chiến tranh giành Trung Nguyên.
Cùng lúc với Vương Quân Khuếch suất lĩnh ba nghìn kỵ binh đại chiến quân Đường ở huyện Úy Thị, Lý Tĩnh cũng suất lĩnh quân chủ lực đi về phía nam. Cách huyện Hứa Xương hai mươi dặm thì ngừng lại xây đại doanh, đối chiến với bảy mươi ngàn chủ lực quân Đường do Lý Hiếu Cung suất lĩnh ở cách đó mười dặm.
Nhưng Lý Tĩnh cũng không nóng lòng cùng quân Đường quyết đấu, ông ta cần đợi tin tức của quân Tùy ở tây lộ. Ở chiến dịch này, Lý Tĩnh cũng không phải đơn độc tác chiến.
Chính như Khuất Đột Thông lo lắng, quân Tùy đã hình thành ba tuyến liên động. Hai mươi nghìn quân của Từ Thế Tích vào quận Tương Thành, tùy lúc trợ giúp hai tuyến còn lại, khiến quân Đường bị rơi vào uy hiếp của tây tuyến.
Huyện Hứa Xương, trong lều lớn đại doanh quân Đường, Lý Hiếu Cung giống như kiến bò chảo nóng, chắp tay phía sau đi lại. Y vừa nhận được tình báo, quân Đường ở huyện Úy Thị đã đại bại, mười nghìn quân đội lại bị ba nghìn kỵ binh Tùy đánh cho chối chết, tâm phúc ái tướng của y, Mao Văn Lợi cũng vong trận.
Tin tức này khiến trong lòng y lạnh buốt. Ưu thế duy nhất của y là có binh lực nhiều gấp đôi quân Tùy, nhưng tin tức này vừa truyền đến khiến ưu thế duy nhất của y đã biến mất.
Quân Tùy có thể dùng ba nghìn người đánh bại mười nghìn người, đây cũng giống như bốn mươi nghìn người đánh bại tám mươi nghìn người của y, mặc dù giờ chỉ còn lại bảy mươi nghìn.
Còn có hai mươi ngàn quân Tùy do Từ Thế Tích suất lĩnh ở quận Tương Thành. Trên thực tế, binh lực Tùy Đường đã đạt tới sáu mươi nghìn chọi với bảy mươi nghìn. Quân đội của y đã không còn một chút ưu thế, hơn nữa sức chiến đấu càng không bằng quân Tùy.
Lý Hiếu Cung lúc này mới ý thức được những lời cảnh cáo của Khuất Đột Thông chính xác đến cỡ nào. Nếu cứ như vậy đánh tiếp, chiến dịch giành Trung Nguyên này coi như đã xác định y tất bại.