Chương 947: Công phá thành Trường An
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Chỉ cần chiếm được thành ngoài liền có thể trực tiếp dùng chùy công thành để phá cửa xông vào trong thành, cũng có thể dùng cung tên từ bên trên thành ngoài bắn phá quân trấn thủ trong thành nhằm yểm trợ binh lính dùng thang công thành trèo lên tường thành, thậm chí còn có thể dùng thang dài trực tiếp bắc qua giữa hai bức tường thành, có rất nhiều phương pháp để công thành.
Nhưng nguy cơ của thành trong đêm nay lại là một tình huống không thể tưởng tượng được. Đậu Quỹ chưa từng hận chính bản thân mình nhiều như tối nay. Ban ngày ông ta chiêu mộ binh lính, chỉ hận không thể chiêu mộ tất cả thanh niên trai tráng trong thành Trường An này. Nhưng vào lúc này, năm mươi nghìn tân binh hỗn loạn lại khiến cho ông ta lâm vào cảnh khốn cùng.
Thông tin thành ngoài thất thủ khiến quân trấn thủ trong thành khủng hoảng, lòng quân sụp đổ, mấy chục nghìnquân Đường tranh nhau chạy trốn xuống thành, bọn họ lao như điên tới cửa Minh Đức khiến cho cửa Minh Đức trong đêm tối chật ních người chen chúc nhau vào thành. Bọn họ chen lấn xô đẩy khiến tốc độ vào thành chậm như rùa, tiếng chửi rủa, tiếng la khóc, tiếng cầu khẩn càng khiến cho cửa thành hỗn loạn.
Đậu Quỹ đứng trên đầu thành bên trong quát lớn ra lệnh: nguồn tunghoanh.com
- Đóng cửa thành! Mau đóng cửa thành!
Cửa thành đã mấy lần muốn đóng lại nhưng đã bị mấy chục nghìn binh lính gắt gao cản trở, căn bản không thể đóng lại được. Lòng Đậu Quỹ nóng như có lửa đốt, ra lệnh cho binh lính Kim Ngô Vệ tiến lên xua đuổi. Lúc này, ông ta đã có thể lờ mờ nhìn thấy quân Tùy từ thành Đông đuổi tới, nghe thấy tiếng vó ngựa lao nhanh từ phía tây, như sấm rền đang nổ vang ngoài thành.
Đậu Quỹ căng thẳng đến mức độ giậm chân. Không đóng được cửa thành, sắp xảy ra chuyện lớn rồi. Đúng lúc này, bỗng nhiên tường thành phía đối diện xuất hiện một nhóm lớn binh lính quân Tùy. Đây chính là mấy trăm quân Tùy dùng thang công thành leo lên, lúc này đã không còn bất cứ tường ngoài thành phòng ngự gì nữa.
Hai mắt Đậu Quỹ bỗng dưng mở trừng lên, ông ta nghĩ tới một tình huống vô cùng đáng sợ. Quả nhiên, mấy trăm quân Tùy vọt vào tòa thành, chỉ nghe tiếng cầu treo ngoài thành ầm ầm được thả xuống, Đậu Quỹ lui về phía sau hai bước, ông ta bị sợ đên ngây cả người ra.
Lúc này, có mấy chục binh lính Kim Ngô Vệ vội vã chạy đến, viên Giáo Úy cầm đầu vội la lên:
- Tướng quốc đi mau, thành sắp bị phá rồi!
Đậu Quỹ ngơ ngác đứng như trời trồng ở đó, ông ta bất độngcứ như làkhông nghe thấy gì hết, giống như linh hồn của ông ta đã bay đi vậy. Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ thành Trường An lại bị dễ dàng công phá đến vậy. Đây là trách nhiệm của ông ta, ông ta là tội nhân thiên cổ của Đại Đường.
Đậu Quỹ bỗng nhiên rút kiếm ra, quét mạnh lên cổ, viên Giáo Úy mau tay nhanh mắt liền một phát bắt được cánh tay Đậu Quỹ, sau đó đoạt kiếm trong tay ông ta. Giáo Úy cũng bất chấp Đậu Quỹ có chấp nhận hay không liền cõng ông ta lên lưng rồi chạy xuống dưới thành.
Lúc này, ngoài cửa Minh Đức, cửa thành chậm rãi mở ra, Dương Nguyên Khánh suất lĩnh kỵ binh quân Tùy tiến vào. Binh lính quân Đường như ong vỡ tổ, sợ hãi la hét, người ngã ngựa đổ, chạy như điên ra hai bên hành lang.
Kỵ binh quân Tùy như một mũi dao sắc bén, trong nháy mắt xông vào cửa thành, những binh lính quân Đường không kịp chạy trốn đều bị quân Tùy chém chết nằm trên mặt đất, chiến mã xông vào cửa thành chật chội lập tức hí vang lên những tiếng thê lương, thảm thiết…
Khi quân Tùy tấn công trên đầu thành thành ngoài thì Kim Ngô Vệ phòng ngự thành trong liền đã bắt đầu rút lui. Bọn lính nhanh chóng chạy về phía Cung thành. Chỉ sau mười lăm phút, thiết kỵ của quân Tùy đã đạp trên thi thể binh lính quân Đường, vọt vào cửa Minh Đức, thành Trường An đã bị công phá.
Mười nghìn kỵ binh quân Tùy giết thẳng vào Trường An, tiếng vó ngựa như sấm rền vang vọng trên đường Chu Tước, kỵ binh quân Tùy xếp thành hàng chia ra hai bên. Dưới sự vây quanh của mấy trăm kỵ binh, Dương Nguyên Khánh thúc chiến mã đi vào nơi mà từ thời Tần Hán tới nay được xem như cố đô của trung tâm chính trị.
Hắn lạnh lùng đánh giá cửa Chu Tước ở phía xa một lúc. Lúc này, Trình Giảo Kim tiến lên khom người nói:
- Xin điện hạ ra chỉ thị, có tấn công cửa Chu Tước hay không?
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
- Không cần gấp, trước hết hãy tiêu hủy tất cả các phường môn nhưng quân đội không được nhũng nhiễu dân chúng, kẻ nào tự ý vào nhà dân lập tức xử chém!
Sau khi hạ lệnh, mười nghìn kỵ binh phân công nhau hành động. Rất nhanh, khắp nơi trong thành Trường An đã bốc lên những ngọn lửa lớn, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa vội vã khắp đường lớn ngõ nhỏ. Thông tin quân Tùy đã giết vào thành loan truyền khắp thành. Tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi, trốn vào trong nhà không dám ra khỏi cửa.
Người thì dập dầu trước bài vị tổ tiên, khẩn cầu tổ tiên phù hộ, người thì khẩn cầu bồ tát phù hộ. Quan viên lớn nhỏ của triều Đường không kịp chạy đến Hoàng thành thì ai nấy đều nhanh chóng thay quần áo rồi trốn vào trong hầm ngầm gia đình, ai nấy đều lo sợ bất an, trong lòng sợ hãi tột độ.
Bất kể là quan viên hay là dân chúng bình thường, trong lòng ai ai cũng đều không yên, tự hỏi không biết sẽ có bao nhiêu bi thảm giáng xuống đầu bọn họ. Toàn bộ thành Trường An đều bị bao phủ trong bóng đen của cái chết và sự sợ hãi…Quân Tùy công phá ven thành ngoài, ngoài ra thì Hoàng thành và Cung thành vẫn chưa bị phá. Tường thành của Hoàng thành cao chừng bốn trượng, lại rất chắc chắn, dễ thủ khó công, chu vi khoảng chừng mười hai dặm. Lúc này, ở trên đầu thành xuất hiện mười nghìn bảy trăm Kim Ngô Vệ và Vũ Lâm Quân, chứng kiến thành Trường An bị công phá, trong lòng ai nấy đều vô cùng nặng nề, nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội bên trong thành. Rất nhiều người trong lòng tràn ngập lo lắng, không biết người nhà của bọn họ hiện tại vận mệnh ra sao?
Cửa lớn mà đường Chu Tước đối diện với Hoàng thành chính là cửa Chu Tước. Lúc này, trên đầu thành cửa Chu Tước có hơn một nghìn thị vệ đang đứng vây quanh Hoàng đế Đại Đường – Lý Uyên. Lý Uyên được mấy tên hoạn quan dìu đỡ, sắc mặt trắng bệch, thành Trường An bị Dương Nguyên Khánh công phá khiến trong lòng ông ta vô cùng sợ hãi. Ở phía sau ông ta là hơn một trăm trọng thần, bọn họ từ giữa trưa đã trốn vào trong Hoàng thành.
Lý Uyên thậm chí còn muốn chạy trốn ra khỏi Trường An, nhưng ông ta lại sợ bị quân Tùy đuổi theo. Giọng ông ta run rẩy hỏi thị vệ bên cạnh:
- Thư cầu cứu gửi cho Thái tử và Tần Vương đã gửi chưa?
- Khởi bẩm bệ hạ, thư đã được gửi đi rồi. Theo ý chỉ của bệ hạ đã liên tiếp phát ra mười hai thánh chỉ gấp, chậm nhất là ngày kia, Thái tử sẽ quay trở lại kinh thành.
Lý Uyên thở dài:
- Trẫm có thể sống hết đêm nay hay không vẫn còn là vấn đề.
Vừa dứt lời, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa kịch liệt, dường như thiên quân vạn mã đang chạy tới cửa Chu Tước. Tim của tất cả binh lính trên đầu thành đều như muốn ngừng đập, trong lòng Lý Uyên lại càng hoảng sợ vô cùng. lui lại phía sau một bước, gần như té ngã trên mặt đất, mấy tên hoạn quan vội vàng đỡ lấy ông ta.
- Bệ hạ cẩn thận!
Lúc này, tiếng vó ngựa đột nhiên biến mất nhưng tất cả mọi người đều có thể thấy rõ ràng, ở phía xa cách đó khoảng chừng hơn một dặm, trên đường lớn Chu Tước rộng một trăm năm mươi bước chân, binh lính quân Tùy đã đứng dày đặc, bọn họ tay cầm đuốc chiếu đường lớn Chu Tước sáng như ban ngày.
Một gã quan quân cưỡi ngựa hấp tấp chạy tới, khi tới cửa lớn Chu Tước liền ngửa đầu lên hô to:
- Hoàng đế Đại Đường có đây không?
Lý Uyên không hé răng, đánh mắt về phía Bùi Tịch, Bùi Tịch hiểu ý, tiến lên thò người ra bên ngoài lỗ châu mai, cao giọng hỏi:
- Các ngươi có chuyện gì?
- Ta phụng mệnh của Sở Vương điện hạ đưa thư tới!
Nói xong, tên này giương cung lắp tên, bắn một mũi tên có gắn thư về phía đầu thành. Bùi Tịch sợ tới mức thụt đầu vào, mũi tên sượt qua đỉnh đầu ông ta vừa lúc dừng ngay dưới chân Lý Uyên. Lý Uyên kinh ngạc nhìn phong thư, cứ như phong thư này chính là thư đòi mạng của ông ta vậy.
Một tên hoạn quan nhặt phong thư lên, hai tay dâng lên cho Lý Uyên, Lý Uyên tiếp nhận lá thư rồi dùng ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ đèn lồng để đọc. Là thư do Dương Nguyên Khánh tự tay viết, Lý Uyên có thể nhận ra điều này.
“Đại Tùy Thượng Thư Lệnh, Sở Vương Dương Nguyên Khánh gửi hoàng đế bệ hạ của Tây Đường quốc.”
Trong lòng Lý Uyên âm thầm tức giận, Dương Nguyên Khánh lại đem triều Đường gọi là Tây Đường quốc. Nếu là lúc bình thường, ông ta chắc chắn sẽ xé nát lá thư này thành từng mảnh nhưng lúc này ông ta lại không thể làm như vậy. Dù sao quân Tùy đang uy hiếp nghiêm trọng đến tính mạng của ông ta.
Ông ta chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ mở xem, trong thư, Dương Nguyên Khánh đưa ra cho ông ta ba điều kiện để lui binh. Thứ nhất là quân Đường rút lui khỏi quận Linh Võ, thứ hai là quân Đường lập tức từ Lạc Dương rút quân về Quan Trung, nhưng điều kiện thứ ba lại làm cho Lý Uyên khá sửng sốt, Dương Nguyên Khánh lại muốn cầu triều Đường phục chức cho huyện lệnh Hàm Dương – Vi Nghĩa Tiết.
Một huyện lệnh nho nhỏ không ngờ lại trở thành điều kiện lui binh của quân Tùy, chẳng lẽ là… Lý Uyên chợt nhớ tới những cái thang công thành mà quân Tùy tự nhiên có được.
Nhưng lúc này, Lý Uyên không rảnh để suy nghĩ kỹ, ông ta tiếp tục đọc tiếp. Phía dưới chính là uy hiếp, nếu Tây Đường quốc không đáp ứng điều kiện của hắn thì đêm nay hắn sẽ hỏa thiêu thành Trường An, san Hoàng thành Trường An và Cung thành thành bình địa.