Chương 948: Quan nội hư không
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Lý Uyên thở dài, đưa lá thưcho Tiêu Vũ.
- Năm vị tướng quốc xem qua một lượt đi!
Tiêu Vũ nhận lấy lá thư, vội vàng nhìn qua một lần, rồi lại đưa cho Bùi Tịch, mấy người khác cũng vây lấy xung quanh.
- Tiêu ái khanh, ngươi nghĩ thế nào?
Lý Uyên mệt mỏi hỏi.
Tiêu Vũ sau một lúc trầm tư liền nói:
- Theo thần nghĩ thì nếu Dương Nguyên Khánh đã chủ động đề xuất điều kiện rút quân, hơn nữa điều kiện này cũng không quá hà khắc thì chắc là hắn cũng không nắm chắc có thể đánh hạ Hoàng thành. Dù sao thì binh lực của hắn cũng không đủ, về phần hỏa thiêu Trường An thì thần cho rằng hắn chỉ đe dọa mà thôi, hắn thật sự cũng không dám làm như thế.
- Trẫm đang hỏi ngươi là có phải đáp ứng điều kiện của hắn hay không?
Lý Uyên có chút bực bội hỏi lại.
- Điều này…thần không dám trả lời.
Tiêu Vũ cúi đầu, lúc này ông ta không dám tỏ thái độ, ông ta thật sự không đảm đương nổi trách nhiệm này.
- Vậy Bùi ái khanh, ngươi có gì để nói không?
Lý Uyên trừng mắt nhìn Tiêu Vũ, ánh mắt lại chuyển qua Bùi Tịch.
Bùi Tịch đảo mắt nói:
- Ý của vi thần giống của Tiêu tướng quốc. Thần cũng cho rằng Dương Nguyên Khánh không nắm chắc sẽ đánh hạ được Hoàng thành, hắn muốn rời khỏi Trường An một cách có thể diện.
Bùi Tịch cũng lươn lẹo, không chịu tỏ rõ thái độ cụ thể. Trong lòng Lý Uyên vô cùng thất vọng. Vào thời khắc quan trọng như thế này, không ngờ cả đám đều không thể thay mình chia sẻ nỗi lo. Lúc này, Độc Cô Chấn vẫn luôn trầm mặc bỗng trầm giọng nói:
- Bệ hạ, thần cho rằng có thể chấp nhận điều kiện của Dương Nguyên Khánh.
Tinh thần Lý Uyên chấn động. Độc Cô Chấn là đại biểu cho quý tộc Quan Lũng, ông ta tỏ ý chấp nhận điều kiện, vậy nghĩa là quý tộc Quan Lũng cũng ủng hộ việc rút quân khỏi Lạc Dương. Ánh mắt Lý Uyên lại nhìn về phía Đậu Quỹ, Đậu Quỹ cũng chầm chậmgật đầu. Ông ta và Độc Cô Chấn giống nhau, trước hết là phải bảo vệ lợi ích của quý tộc Quan Lũng. N, ếu Dương Nguyên Khánh đại khai sát giới giống như ở Quan Trung thì quý tộc Quan Lũng chính là những kẻ đứng mũi chịu sào.
Có hai quý tộc tai to mặt lớn của Quan Lũng ủng hộ, Lý Uyên cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ông ta liền đi lên đầu thành, cao giọng nói với quan quân báo tin:
- Trẫm chính là hoàng đế Đại Đường, mời chuyển cáo cho Sở Vương điện hạ, trẫm chấp nhận điều kiện!
- Điện hạ của ta hy vọng bệ hạ dùng văn bản để trả lời!
Lý Uyên không biết làm sao, đành phải lấy bút rồi viết qua loa hai chữ “Chấp nhận” lên lá thư của Dương Nguyên Khánh, lại tiếp tục ghi tên mình lên thẻ tre.
Sau đó liền giao thư cho thị vệ dùng tên bắn lá thư xuống dưới. Quan quân nhặt lá thư lên, chạy trở về đội ngũ quân Tùy, dâng lên cho Dương Nguyên Khánh.
- Điện hạ, hoàng đế Đại Đường nói rằng sẽ chấp nhận điều kiện của điện hạ!
Dương Nguyên Khánh nhận lấy lá thư nhìn qua, khẽ mỉm cười, rồi lập tức quay lại ra lệnh:
- Truyền lệnh rút quân!
Kỵ binh quân Tùy nhanh chóng rút khỏi thành Trường An, giống như gió cuốn chớp giật, lao nhanh về phía đông, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Một lúc lâu sau, đại tướng thủ hạ của Lý Kiến Thành là Đoàn Đức Thao dẫn hai mươi nghìn quân Đường hăng hái chạy tới thành Trường An…
Đoàn Đức Thao là tổng quản của Kính Châu thuộc Đại Đường. Y có thể kịp thời suất quân trở về là nhờ sự cẩn thận của Thái Tử Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành nhận thấy dẫn đi đại quân một trăm nghìn người, có thể khiến Trường An trở nên hư không. Nên sau khi y đánh hạ được quận Diện An, liền lập tức ra lệnh cho Đoàn Đức Thao dẫn theo hai mươi nghìn kỵ binh quay về trú binh ở huyện Tân Bình.
Như vậy vừa có thể ở phía bắc tấn công quận Hoằng Hóa, đồng thời cũng có thể hồi viện Quan Trung. Sự thật đã chứng minh, việc đề phòng của Lý Kiến Thành là không phải dư thừa. Sau khi nhận được mệnh lệnh khẩn cấp từ Lý Kiến Thành, Đoàn Đức Thao chỉ dùng thời gian hơn một ngày đã chạy về tới Trường An. Nhưng y vẫn chậm một bước. Quân Tùy đã công phá xong thành Trường An.
Quân Tùy đã bỏ chạy. Quân Đường một lần nữa khống chế thành Trường An. Cửa thành đóng lại, các tân binh chạy tứ tán dần dần tập hợp. Lửa lớn ở các cửa phường đều đã được dập tắt. Nhiều đội binh lính đi đến các phường trấn an dân chúng, thông báo cho dân chúng rằng quân Tùy đã bỏ chạy. Không khí khủng bố trong thành Trường An dần dần mới bị tán đi.
Một ít cư dân can đảm bắt đầu đi hỏi thăm tình huống. Các nhóm quan viên cũng thay quan phục, đi đến Hoàng thành. Phát sinh ra sự tình lớn như vậy, chắc hẳn triều đình đã có công đạo.
Trải qua một ngày hai đêm kinh hãi, Hoàng đế Đại Đường Lý Uyên rốt cuộc không kiên trì được, liền ngã bệnh. Y đang nằm ở trong điện Dưỡng Tâm chữa trị. Có mấy chục người thái ý liên tục xuất nhập, bận rộn xem bệnh cho Lý Uyên.
Mấy chục người trọng thần đều đứng ở trên quảng trường, túm năm tụm ba, thấp giọng xì xào bàn tán, thảo luận bệnh tình của Hoàng đệ, thảo luận lần đánh lén Quan Trung này của Dương Nguyên Khánh.
Lúc nà chính Triệu Văn Đức bước nhanh từ trong điện đi ra, đề cao thanh âm nói:
- Thánh Thượng hỏi, Đoàn tổng quản có ở đây không?
- Đã phái người đi tìm, rất nhanh sẽ tới.
Có người trả lời.
Triệu Văn Đức xoay người vừa muốn đi vào, Tiêu Vũ đã bước nhanh tới kéo tay áo của ý nói:
- Triệu Y chính chờ một chút!
Vài vị tướng quốc đều vây quanh Triệu Văn Đức, lo lắng hỏi:
- Tình hình của Thánh Thượng như thế nào rồi? Có nghiêm trọng không? truyện copy từ tunghoanh.com
Triệu Văn Đức thở dài nói:
- Là do Thánh Thượng quá mệt mỏi, ban đêm gặp lạnh, hơn nữa vì bị kích thích, ảnh hưởng tới tâm tình cho nên mới ngã bệnh. Thân thể tuy không ảnh hưởng, nhưng tâm tình lại bị ảnh hưởng.
Ngừng một chút, Triệu Văn Đức hạ giọng nói:
- Các vị tướng quốc, chỉ sợ Hoàng hậu khó qua khỏi.
Mọi người cả kinh, vội vàng truy vấn:
- Không phải đã nói, có thể kiên trì tới nửa năm, một năm sao?
Triệu Văn Đức lắc đầu:
- Lúc đầu là có thể kiên trì được nửa năm. Nhưng hoàng cung lần này gặp phải đại loạn, cung nữ mang Hoàng hậu đi trốn. Hoàng hậu bị kinh hãi, hai ngày nay đã không có tỉnh lại. Mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước đi.
Tất cả mọi người đã trầm mặc. Thánh Thượng bị bệnh, Hoàng hậu có thể qua đời. Vận mệnh của Đại Đường đang trong thời khắc bấp bênh, đến bao giờ mới có thể cân bằng lại? Trong lòng mọi người đều tràn đầy sự sầu lo.
Lúc này, tổng quản Kinh Châu Đoàn Đức Thao vội vàng đi tới. Đoàn Đức Thao là người Lũng Hữu, là hậu duệ của quý tộc Quan Lũng, tuổi chừng ba mươi sáu, dáng người khôi ngô, võ nghệ cao cường. Do y thông thạo binh thư, nên gần đây được Thái Tử để ý tới. Trong cuộc tấn công nước Tây Tần, y có tham gia chiến đấu. Y suất lĩnh năm nghìn quân đánh bại ba mươi nghìn quân đội Thổ Dục Hồn tới trợ giúp nên được phong là Trụ Quốc, đảm nhiệm Thái Thú quận Tây Hải. Có thể nói, đây là một người văn võ song toàn.
Nhưng bởi vì khi ở Hà Tâ có đắc tội với Lý Thần Thông, nên bị chèn ép, không được trọng dụng. Cuối cùng là được Tiêu Vũ đề cử cho Thái Tử Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành đang cầu hiền như khát, thấy Đoàn Đức Thao một là nhân tài khó được liền cầu tình Lý Uyên, điều Đoàn Đức Thao về làm tổng quản Kinh Châu. Lần này Lý Kiến Thành điều binh, Đoàn Đức Thao được phân phối làm đại tướng tiên phong.
Cũng nhờ Đoàn Đức Thao kịp thời suất quân trở về, mới khiến vương triều Đường thoát khỏi một nỗi nhục nhã. Ở thời khắc mấu chốt, Đoàn Đức Thao đã lập được một công lớn.
Triệu Văn Đức thấy người này là Đoàn Đức Thao, vội vàng nói:
- Đoàn tướng quân, Thánh Thượng muốn gặp ngài. Xin mời đi theo ta.
Đoàn Đức Thao gật đầu, đi theo Triệu Văn Đức vào điện Dưỡng Tâm
Trong phòng bệnh, Lý Uyên sắc mặt tái nhợt, cực kỳ suy yếu nằm trên giường. Y đang hướng Phòng Đức Di căn dặn vài câu:
- Về việc Hàm Dương Lệnh Vi Nghĩa Tiết, ngươi an bài người đi Hàm Dương xem. Phải điều tra tỉ mỉ xem Dương Nguyên Khánh ở Hàm Dương đã làm cái gì? Vi Nghĩa Tiết đã làm cái gì? Điều tra xong thì trở về báo cáo cho trẫm.
Lý Uyên hơi hoài nghi gia tộc họ Vi đã âm thầm giao dịch với Dương Nguyên Khánh. Nếu không Dương Nguyên Khánh sẽ không lôi việc của Vi Nghĩa Tiết mà nói ra. Y nhớ rõ, mấy năm trước, lần đầu tiên tổ chức khoa cử ở Phong Châu, Vi gia có hai người hậu bối trúng cử. Lần này Dương Nguyên Khánh dám lớn mật tự mình mang binh nhập Quan Trung như vậy, là do ai cung cấp tin tức cho hắn? Khả năng rất lớn là Vi gia.
Kỳ thực, Lý Uyên là một người cố chấp. Dương Nguyên Khánh đem việc của Vi Nghĩa Tiết là một trong những điều kiện. Người thông minh có thể nhìn ra, Dương Nguyên Khánh đang có ý châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa Vi gia và triều Đường.
Lý Uyên cũng hiểu được điều này. Nhưng y vẫn cố chấp cho rằng, Vi gia và Dương Nguyên Khánh chắc hẳn có chuyện gì không nói ra được. Nếu không, vì sao Dương Nguyên Khánh không nói tới Độc Cô gia, không nói tới Đậu gia mà cứ nhất thiết phải là Vi gia.
Bất kể thế nào, trong lòng y cũng cực kỳ căm tức Vi Nghĩa Tiết. Y cảm giác Vi Nghĩa Tiết đang hợp tác với Dương Nguyên Khánh, dùng việc quan phục nguyên chức để nhục nhã y. Hừ! Tưởng có thể đảm nhiệm lại chức Lễ Bộ Thị Lang sao?
Phong Đức Di sở dĩ được Lý Uyên tín nhiệm như vậy, bởi vì y rất hiểu rõ tính cách của Lý Uyên. Năm đó y là tâm phúc của Ngu Thế Cơ, nên học được thuật đọc tâm của Ngu Thế Cơ. Giờ y vận dụng những điều đã học trên người Lý Uyên, cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.