Đoàn Chính Thuần hết sức khinh bỉ gã này nên chỉ lạnh lùng nói:
- Hoàng huynh ta nội công thâm hậu, tinh lực dồi dào, ít ra cũng phải làm vua ba mươi năm nữa. Khi truyền ngôi cho ta rồi, ta cũng phải làm một thời gian để tạo phúc cho dân, ít nhất cũng phải ba mươi năm. Sáu mươi năm sau, con ta Đoàn Dự cũng đã tám mươi, nếu như làm vua hai chục năm thôi thì cũng phải tám mươi năm nữa…
Mộ Dung Phục quát lên:
- Chỉ nói bá láp, ai mà đợi được lâu như thế? Ta kỳ hạn cho ngươi một tháng phải đăng cơ lên ngôi báu, sau một tháng nữa là phải nhường ngôi cho Diên Khánh thái tử.
Đoàn Chính Thuần đã hiểu rõ tình thế trước mắt, Mộ Dung Phục và Đoàn Diên Khánh muốn dùng mình làm cái thang để trèo lên ngôi vua Đại Lý, một khi truyền ngôi cho Đoàn Diên Khánh rồi bọn họ lập tức giết mình ngay. Thế nhưng lúc này thì họ chẳng dám, nếu như có kẻ địch tới làm hại mình thì bọn chúng còn hết sức bảo vệ, còn Đoàn Dự thì cực kỳ nguy ngập. Ông cất tiếng cười ha hả nói:
- Ngôi vua ta chỉ truyền cho con ta Dự nhi, nếu muốn ta truyền ngôi sớm thì cũng được còn bảo truyền ngôi cho người ngoài thì nhất định là không thể được.
Mộ Dung Phục giận dữ nói:
- Giỏi nhỉ, ta đâm cho tên tiểu tử Đoàn Dự một kiếm để xem ngươi có truyền ngôi cho cái hồn ma ấy được không?
Nói xong lại soẹt một tiếng rút kiếm ra khỏi bao. Đoàn Chính Thuần vẫn cười sằng sặc nói:
- Ngươi tưởng Đoàn Chính Thuần này là hạng người nào? Ngươi sát hại con ta, ta vẫn còn cam tâm để cho ngươi sắp xếp được hay sao? Ngươi muốn giết thì cứ giết, giết hết cả bọn ta đi.
Mộ Dung Phục nhất thời trù trừ chưa biết tính sao, lúc này muốn giết Đoàn Dự thì chỉ cất tay là xong, thế nhưng lại sợ Đoàn Chính Thuần hận y giết con mình, đến tính mệnh cũng chẳng màng, lúc đó đến việc Đoàn Diên Khánh lên ngôi vua cũng không xong. Đoàn Diên Khánh không thành hoàng đế, dĩ nhiên mình không thể nào đụng tới cái ngôi vua Đại Lý được. Y tay cầm trường kiếm, mũi kiếm thanh quang lấp lánh chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của y một màu xanh lục, nghiêng đầu nhìn Đoàn Diên Khánh chờ lệnh.
Đoàn Diên Khánh nói:
- Gã này tính khí quật cường, nếu vì chuyện này mà y tự tận thì bao nhiêu tâm kế của mình sẽ tan ra bọt nước. Thôi được, tên tiểu tử Đoàn Dự tạm thời chưa giết vội, y dẫu sao cũng trong tay cha con ta rồi, còn sợ y bay lên trời hay sao. Ngươi đưa thuốc giải cho ta rồi tính sau.
Mộ Dung Phục đáp:
- Vâng!
Y lại nghĩ: "Mới rồi Diên Khánh thái tử dưa mắt cho Đoàn phu nhân, không biết có dụng ý gì? Cái nghi vấn đó chưa hiểu rõ, mình chớ nên đưa thuốc giải cho y vội. Thế nhưng nếu mình vẫn diên trì ắt là y sẽ nổi nóng, vậy mình biết làm sao đây?"
Ngay lúc đó Vương phu nhân đã kêu lên:
- Mộ Dung Phục, ngươi bảo đầu tiên sẽ giải độc cho ta, thế sao vừa mới lạy người ta làm cha thế là chỉ biết hết lòng hết dạ chiều chuộng tên xú bát quái đó. Ngươi không sợ ta đem những tiếng thô tục ra chửi y hay sao, cái đồ người không ra người
Mộ Dung Phục nghe thế đâm chột dạ vội quay sang Đoàn Diên Khánh cười nịnh:
- Nghĩa phụ, cữu mẫu của hài nhi tính tình cương cường, nếu có ăn nói đắc tội đến lão nhân gia, xin cũng nới cho một hai Để cho bà ta khỏi buông lời vô lễ, hài nhi giải độc cho cữu mẫu trước, sau đó lập tức hóa giải cho nghĩa phụ ngay.
Nói xong đưa chiếc bình để vào mũi Vương phu nhân. Vương phu nhân ngửi thấy một mùi hôi thối kinh khủng, tưởng chừng muốn mửa, đang toan chửi mắng bỗng thấy tứ chi kình lực dần dần khôi phục, đưa mắt nhìn Đoàn Chính Thuần, Đoàn phu nhân, cùng Tần Nguyễn Cam ba người đàn bà, máu ghen xông lên không còn chịu nổi, lớn tiếng nói:
- Phục nhi, mau mau giết hết bốn con đàn bà đê tiện này đi cho ta.
Mộ Dung Phục chợt nghĩ ra: "Cữu mẫu đã nói rằng Đoàn Chính Thuần tính tình cương cường, quyết không chịu cho ai uy hiếp, thế nhưng đối với vợ con, còn coi trọng hơn cả tính mạng mình. Sao mình không thử uy hiếp xem sao?" Y bèn cầm kiếm đến trước mặt Nguyễn Tinh Trúc, quay lại hỏi Đoàn Chính Thuần:
- Trấn Nam Vương, mợ ta bảo giết mụ này, ý ông ra sao?
Đoàn Chính Thuần hết sức bối rối nhưng không biết làm sao, chỉ đành quay sang Vương phu nhân:
- A La, từ nay nàng muốn gì ở ta, ta sẽ làm vậy, mọi điều đều nghe theo nàng. Không lẽ nàng muốn hai ta kết một mối thù chung thân không cởi được? Nếu như nàng bảo người ta giết những người này, từ rày về sau ta còn yêu thương nàng được nữa sao?
Vương phu nhân tuy có máu ghen rất nặng nhưng nghe Đoàn Chính Thuần nói thế quả không sai, vì ông ruồng rẫy mình nên mười mấy năm qua thù hận tận xương tủy, đến nỗi khi gặp người Đại Lý họ Đoàn đều giết hết ngay, thế nhưng lúc này khi thấy mặt ông thì tình xưa ý cũ lại trỗi dậy, bèn nói:
- Hảo sanh nhi, khoan hãy động thủ, để ta tính lại xem sao.
Mộ Dung Phục nói:
- Trấn Nam Vương, chỉ cần ông bằng lòng truyền ngôi cho Diên Khánh thái tử, ta sẽ bảo toàn các chính phi trắc phi của ông, không để ai đụng đến một sợi lông măng.
Đoàn Chính Thuần cười khẩy mấy tiếng không thèm lý gì đến. Mộ Dung Phục nghĩ thầm: "Gã này nổi tiếng phong lưu, trên đời ai mà chẳng biết, quả là kẻ bất ái giang sơn, ái mỹ nhân. Nếu muốn y truyền ngôi thì phải dùng thủ đoạn đối phó với những người đàn bà của y mới xong." Y giơ kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào ngực Nguyễn Tinh Trúc nói:
- Trấn Nam Vương, ông là nam tử hán đại trượng phu, chỉ cần nói một lời là đủ. Nếu như ông gật đầu, tại hạ lập tức đem thuốc giải ra cho những người này, sau đó thiết yến tạ tội, hóa địch thành bạn, thế có phải là chuyện cực kỳ tốt đẹp không? Còn như ông không bằng lòng, kiếm ta sẽ đâm ngay xuống.
Đoàn Chính Thuần đưa mắt nhìn Nguyễn Tinh Trúc, thấy đôi mắt đẹp của bà ta lộ vẻ kinh hoàng, trong lòng hết sức thương xót, nghĩ thầm: "Ta có bằng lòng thì cũng chẳng hề chi, ngôi vua Đại Lý làm sao sánh bằng Trúc muội được? Thế nhưng gã gian tặc này muốn lấy lòng Diên Khánh thái tử ắt sẽ giết Dự nhi ngay lập tức." Ông không đành lòng bèn quay đầu sang chỗ khác.
Mộ Dung Phục kêu lên:
- Ta đếm một, hai, ba nếu như ngươi không gật đầu thì đừng trách Mộ Dung Phục này thủ hạ vô tình.
Y dài giọng ra đếm:
- Một… hai…
Đoàn Chính Thuần quay lại nhìn Nguyễn Tinh Trúc, trên mặt đầy vẻ trìu mến nhưng không biết làm sao hơn. Mộ Dung Phục đếm tiếp:
- Ba… Trấn Nam Vương, ngươi nhất định không chịu ư?
Đoàn Chính Thuần đang mơ màng nghĩ đến khi ông và Nguyễn Tinh Trúc hai người mới gặp nhau, đôi bên quấn quít, đột nhiên bên tai nghe một tiếng rú lên thảm thiết, trường kiếm của Mộ Dung Phục đã đâm suốt qua ngực nàng.
Vương phu nhân thấy các bắp thịt trên mặt Đoàn Chính Thuần giựt giựt đủ biết ông đau lòng đến chừng nào, dẫu nhát kiếm đó có đâm qua người ông cũng còn dễ chịu hơn, kêu lên:
- Mau, mau cứu sống lại, ta có bảo ngươi giết nó đâu, chỉ cốt uy hiếp gã vô lương tâm kia đấy thôi?
Mộ Dung Phục lắc đầu nghĩ thầm: "Đằng nào thì ta cũng kết thù chuốc oán rồi, giết hơn một người, kém một người cũng có khác gì đâu?" Mũi kiếm y chỉ sang Tần Hồng Miên, quát lên:
- Trấn Nam Vương, uổng cho cái tiếng giang hồ khen ngươi là đa tình đa nghĩa, vậy mà không dám nói lên một tiếng để cứu tình nhân. Một, hai, ba…
Tiếng "ba" vừa dứt, nghe soẹt một tiếng lại giết luôn Tần Hồng Miên. Đến lúc đó Cam Bảo Bảo sợ đến mặt tái mét không còn giọt máu nhưng cố gắng trấn tĩnh lớn tiếng nói:
- Ngươi muốn giết thì cứ giết, việc gì phải uy hiếp Trấn Nam Vương. Ta là vợ của Chung Vạn Cừu, có liên hệ gì đến Trấn Nam Vương đâu? Ngươi chớ có làm điếm nhục thanh danh của Chung gia Vạn Cừu Cốc.
Mộ Dung Phục cười khẩy một tiếng đáp:
- Ai chẳng biết Đoàn Chính Thuần hoa hái đầy tay, khuê nữ cũng tốt, sương phụ cũng hay, gái có chồng cũng được, bé chẳng tha già chẳng thương.
Y vừa hỏi mấy câu lại giết luôn Cam Bảo Bảo. Vương phu nhân trong lòng không biết tính sao, tuy bình thời giết người không nháy mắt nhưng thấy Mộ Dung Phục chỉ trong khoảnh khắc đã giết chết ba người tình nhân của Đoàn Chính Thuần, tim không khỏi đập thình thình, đâu còn dám nhìn Đoàn Chính Thuần nữa, không hiểu giờ này khuôn mặt ông ra thế nào.
Bỗng nghe Đoàn Chính Thuần dịu dàng nói:
- A La, nàng cùng ta một thời thân ái, sao chưa hiểu được lòng ta? Trong biết bao nhiêu đàn bà ở thế gian này, ta lúc nào cũng chỉ yêu một mình nàng thôi. Dẫu cho hoa hái đầy tay nhưng cũng chỉ là để mua vui trong chốc lát, có để tâm đến ai đâu! Ngoại sanh nàng giết ba người tình của ta cũng có đáng gì, miễn là y đừng đụng đến nàng là ta yên tâm.
Mấy câu đó ông nói hết sức ngọt ngào nhưng Vương phu nhân nghe vào tai lại cực kỳ sợ hãi, biết rằng Đoàn Chính Thuần hận mình biềt chừng nào, muốn dụ cho Mộ Dung Phục giết bà ta, kêu lên:
- Hảo sanh nhi, ngươi chớ có tin lời y.
Mộ Dung Phục bán tín bán nghi, trường kiếm tự nhiên quay sang chỉ vào ngực Vương phu nhân, máu ròng ròng nhỏ xuống vạt áo. Vương phu nhân biết Mộ Dung Phục thủ đoạn độc ác, để thỏa nguyện được lên làm vua thì có còn nghĩ gì đến tình mợ cháu nữa? Chỉ cần Đoàn Chính Thuần tiếp tục nói thêm mấy câu trìu mến, ắt y sẽ dùng tính mạng mình để uy hiếp, run run u oán nói:
- Đoàn lang, Đoàn lang! Không lẽ chàng hận thiếp đến như thế, không giết được thiếp thì không xong ư?
Đoàn Chính Thuần thấy ánh mắt Vương phu nhân khiếp sợ, khuôn mặt đầy vẻ xót xa, nhớ lại mối ân tình năm xưa, cảm thấy mềm lòng, cất tiếng chửi:
- Ngươi là đồ đàn bà đê tiện, vẫn còn cái tính ghen lồng ghen lộn năm nào, bụng dạ nhỏ nhen để đến nỗi ba người đàn bà ta yêu thương phải chết đau chết đớn, chân tay ta mà được tự do thì nhất quyết sẽ băm vằm ngươi ra. Mộ Dung Phục, mau mau đâm một nhát, sao không giết con mụ khốn kiếp kia đi?
Ông biết càng chửi nặng chừng nào thì Mộ Dung Phục lại càng không muốn giết Vương phu nhân. Vương phu nhân trong lòng minh bạch, lúc đầu Đoàn Chính Thuần giả vờ yêu thương bà hết mực cốt là để xúi cho Mộ Dung Phục giết mình, báo thù cho Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo, bây giờ đổi qua mắng mỏ, thế là đã tha thứ rồi. Thế nhưng mười mấy năm qua, bà vẫn thường ngày đêm thương nhớ Đoàn Chính Thuần, hôm nay mới được gặp lại tình lang, trong lòng hết sức rối ren, nhìn trước mắt ba người đàn bà chết trên mặt đất, mũi kiếm đầy máu chỉ vào ngực mình, đầu óc không khỏi hoang mang. Đến khi nghe Đoàn Chính Thuần buông lời rủa xả, nào là "đàn bà đê tiện," nào là "mụ khốn kiếp," so với những lời thề non hẹn biển, nưng như nưng trứng, hứng như hứng hoa năm xưa thật một trời một vực, nhịn không nổi giọt châu lã chã, nghẹn ngào nói:
- Đoàn lang, năm xưa chàng đã nói thế nào, bây giờ không còn nhớ gì nữa sao? Sao chàng không còn nghĩ gì đến thiếp? Đoàn lang, thiếp một lòng một dạ thương yêu chàng, chúng mình xa cách bao năm, đâu có dễ gì gặp lại, chàng… chàng lẽ nào chẳng nói với em được một lời yêu thương? Em sinh cho chàng đứa con gái Ngữ Yên, chàng đã gặp nó chưa? Chàng có thích nó không?
Đoàn Chính Thuần thầm kinh hãi: "A La hẳn là đầu óc mê muội mất rồi, nếu như ta nói một câu nhắc đến tình yêu cũ thì nàng còn sống sao nổi?" Ông lập tức hầm hầm quát mắng:
- Ngươi làm chết ba người ta yêu thương, ta hận ngươi tận xương tủy. Tình cảm giữa hai chúng ta, mười mấy năm trước đã cắt đứt rồi, tình đoạn nghĩa tuyệt, bây giờ chỉ hận không được đá cho mi mấy cái cho hả mối thù đấy thôi.
Vương phu nhân khóc òa lên:
- Đoàn lang! Đoàn lang!
Đột nhiên bà lao người tới, đâm thẳng vào mũi kiếm trước mặt. Mộ Dung Phục nhất thời không biết nên rút kiếm hay không, chỉ hơi ngần ngừ một chút thì trường kiếm đã đâm suốt qua ngực Vương phu nhân. Mộ Dung Phục vội rút kiếm về, máu tươi vọt ra như suối.
Vương phu nhân run rẩy hỏi:
- Đoàn lang! Quả thực chàng hận em đến thế sao?
Đoàn Chính Thuần thấy mũi kiếm đâm trúng chỗ yếu hại, biết bà ta không thể nào sống ổi, nhịn không nổi nước mắt tuôn rơi trên hai gò má, nghẹn ngào đáp:
- A La, ta chửi nàng như thế, chẳng qua chỉ mong cứu được nàng. Hôm nay mình gặp lại nhau, ta sung sướng không biết đâu mà kể, lẽ nào lại hận nàng? Lòng ta đối với em mãi mãi như ngày nào hái tặng cho nhau một đóa mạn đà hoa.
Vương phu nhân khóe miệng nhếch một nụ cười, thều thào:
- Nếu thế thì hay lắm, thiếp vẫn… vẫn biết trong lòng chàng, mãi mãi có hình bóng em, không bao giờ quên em. Lòng em cũng thế, mãi mãi chỉ yêu chàng… chàng đã từng bằng lòng, hai đứa sẽ cùng nhau lên núi Vô Lượng ở Đại Lý, đến thạch động hồi nhỏ em ở với mẹ em, hai đứa mình chung sống bên nhau không bao giờ ra ngoài nữa. Chàng có nhớ không?
Đoàn Chính Thuần đáp:
- A La, dĩ nhiên ta nhớ chứ, chúng mình mai sẽ đi ngay, đi xem pho ngọc tượng của mẹ em.
Vương phu nhân vẻ mặt sáng bừng lên, nói khẽ: nguồn t r u y ệ n y_y
- Vậy… vậy thì hay lắm… Trên thạch bích, có bóng một thanh bảo kiếm, xanh xanh đỏ đỏ, đẹp ơi là đẹp. Chàng xem kìa, xem kìa, chàng có thấy không…
Tiếng nói bà ta nhỏ dần, đầu ngoẹo đi, tắt thở. Mộ Dung Phục lạnh lùng nói:
- Trấn Nam Vương, bao nhiêu tình nhân của ông, đều vì ông mà chết cả rồi, không lẽ cuối cùng cả nguyên phối vương phi, cũng muốn để cho chết hay sao?
Nói xong y chậm rãi chỉ mũi kiếm vào ngực Đoàn phu nhân. Đoàn Dự nằm dưới đất, tai nghe thấy Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo, Vương phu nhân từng người chết dưới kiếm của Mộ Dung Phục, Vương phu nhân nói đến thạch động nơi Vô Lượng sơn, đến tượng ngọc, đến kiếm ảnh trên vách đá, tuy có nghe vào tai nhưng không còn thời giờ đâu mà suy nghĩ, đến lúc Mộ Dung Phục lại đem tính mạng mẹ chàng ra uy hiếp phụ thân, khiến chàng nóng như lửa đốt, nhịn không nổi kêu lên:
- Không được giết mẹ ta! Không được giết mẹ ta!
Thế nhưng miệng chàng đã bị nhét hạt dẻ, không phát xuất ra được tiếng nào, chỉ đành cố gắng vùng vẫy nhưng toàn thân nội tức bị bế tắc, đến cục cựa một chút cũng không được. Chỉ nghe Mộ Dung Phục gay gắt nói:
- Trấn Nam Vương, ta lại đếm một, hai, ba nếu như ngươi không chịu nhường ngôi cho thái tử Diên Khánh thì vương phi của ngươi ta cũng giết ngay.
Đoàn Dự kêu to:
- Đừng giết mẹ ta.
Văng vẳng có tiếng Đoàn Diên Khánh nói:
- Khoan đã chớ có động thủ, việc này cần phải tính kỹ xem sao.